Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 371: Nhân Sinh Đối Lập (23)
Ngận Thị Kiểu Tình
19/12/2023
Edit: Kim
Sau bữa sáng, nhiệm vụ hôm nay sẽ bắt đầu, vẫn là rút thăm để quyết định công việc của mỗi gia đình.
Trưởng thôn nói: “Công việc của chúng ta hôm nay là giúp đỡ khách sạn Hoành Thôn, quét đường cái, giúp cửa hàng tiếp khách bán đồ, giúp bác nông dân làm cỏ, làm bạn với người già neo đơn.”
“Có năm mảnh giấy, các bảo bối, mỗi người chọn một cái.”
Nhìn bên ngoài, năm mảnh giấy hoàn toàn không có gì khác nhau, Nam Chi lập tức giơ tay: “Con chọn trước, con chọn trước.”
Mọi người:……
Con cũng thật tích cực nha.
Cũng may là các mảnh giấy đều giống nhau, sẽ không xảy ra tranh chấp giống như lần chọn hoa.
Nam Chi đi đến trước mặt năm mảnh giấy, nhìn từng cái một, Bạch Lộ cũng đi tới, tùy ý chọn lấy một cái, đưa cho mẹ: “Mẹ, mẹ xem chữ viết bên trên là gì đi?”
Bạch Lộ không để ý tới cha, thậm chí đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn cha, hiển nhiên là đang giận cha.
Thi Tư mở mảnh giấy ra nói: “Là giúp cửa hàng bán đồ.”
Bạch Lộ rất vui vẻ: “Trong cửa hàng có rất nhiều đồ.” Có thật nhiều thật nhiều đồ ăn.
Nam Chi chọn một mảnh giấy, đưa cho cha, Khương Tấn Ngôn nhìn thoáng qua, khóe miệng hiện lên một nụ cười, mang theo một tia giễu cợt: “Là làm cỏ.”
Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Cha ơi, cha có biết làm cỏ không?”
Khương Tấn Ngôn: “Có.”
Cũng không chắc chắn lắm.
Có lẽ là sẽ làm được đi.
Cung gia tới khách sạn, Nguyễn gia làm bạn với người già neo đơn, Mễ gia quét đường cái.
Khương Tấn Ngôn nhìn thấy sắc mặt của người Mễ gia không được tốt, trong lòng có chút buồn cười, thật đúng là cạn lời.
Mễ gia và Khương gia có thể xem như là đồng bệnh tương liên.
Đến cả nội dung trong tờ giấy cũng tương tự nhau!
Xét địa vị tiền tài giá trị nhan sắc, dựa theo giá trị nhan sắc mà quyết định đạo đức và tương lai.
Lấy địa vị của Cung gia Bạch gia và Nguyễn gia, sao có thể đi nhổ cỏ với quét đường cái được.
Việc bọn họ làm phải ngăn nắp giữ thể diện, bọn họ sẽ càng trở nên xinh đẹp chính nghĩa hơn.
Mà Mễ gia, lại không phải người trong giới này.
Huống hồ, bọn trẻ đã chọn trước mặt mọi người, sao có thể gian lận được.
Trưởng thôn cười nói: “Năm công việc, mỗi ngày mọi người sẽ rút thăm một lần, mỗi gia đình sẽ được trải nghiệm những công việc khác nhau.”
“Các bảo bối cũng có thể làm những công việc khác nhau.”
【Khương ảnh đế phải làm cỏ, có thể không, nhìn qua có vẻ là không thể đi.】
【Mễ gia cũng quá xui xẻo đi, lại chọn trúng việc quét đường cái.】
【Này, tôi nghi ngờ là do chương trình giở trò.】
【Không thể giở trò được, ngày nào cũng sẽ rút thăm lại, có nghĩa là, mọi người có thể sẽ được trải nghiệm cả năm công việc.】
Trưởng thôn nói: “Các bảo bối, bây giờ bắt đầu xuất phát làm việc thôi, kiếm tiền sinh hoạt, còn bị khách hàng đánh giá, nếu đánh giá không tốt, thù lao của mọi người sẽ ít đi, nguyên liệu nấu ăn mua được cũng sẽ kém đi, nói không chừng còn phải đói bụng nha.”
Nam Chi lập tức ngẩng đầu lên nói với cha: “Cha ơi, cha phải cố lên.”
Đứa trẻ lại theo bản năng bắt đầu thúc giục gà cha.
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn có cảm giác hắn không thể làm tốt được.
Năm gia đình đi đến nơi làm việc của mình, Hoành Thôn có một khách sạn cổ kính, là nơi tiếp đón khách du lịch và các học giả từ khắp nơi trong cả nước.
Trong ngôi làng cổ có một cửa hàng không lớn không nhỏ, nơi có thể mua một số loại nhu yếu phẩm hàng ngày, cũng rất tấp nập.
“Mỹ Bảo, chị sẽ mang đồ ăn về cho em.” Bạch Lộ nói với Nam Chi, cô cảm thấy mình tới cửa hàng, sẽ có thứ gì ngon để ăn.
Mà Mễ gia đã mặc quần áo của công nhân vệ sinh vào, bắt đầu quét đường.
Sắc mặt cả nhà có chút không tốt, chỉ có Mễ Nhạc vui vẻ hớn hở cầm cây chổi, “Quét đường thôi.”
Tiêu Na thấy con trai như vậy, không khỏi lắc đầu, “Đúng là tiểu tử ngốc.”
Nam Chi cùng Khương Tấn Ngôn đi đến một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, đang mùa hoa nở, thời điểm hoa nở, là một mảnh rộng lớn đồ sộ, thu hút nhiều du khách đến chụp ảnh.
Chờ đến khi hoa tàn, còn có thể thu hoạch hạt dưa, thu hoạch được không ít hạt dưa đâu, quả thực là thú vị.
“Ông ơi, ông ơi, chúng cháu tới giúp ông làm việc.” Nam Chi nhìn cánh đồng hoa hướng dương, vô cùng vui vẻ.
Một ông lão từ trong cánh đồng hoa hướng dương bước ra, nhìn thấy một đứa trẻ và một cậu thanh niên da thịt mềm mại, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Ông lão:.......
Rất hối hận nha, chỉ là đã nhận rất nhiều tiền rồi.
Có người đưa tiền để làm việc.
Nhưng nhìn thấy một đứa trẻ và một cậu thanh niên năm ngón tay không dính dương xuân thủy(thành ngữ Trung Quốc, đã giải thích ở chương trước), tâm lý của ông lão đã sụp đổ rồi.
Quả nhiên, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, cho tiền để làm việc thật là đẹp đẽ biết bao.
Ông lão:.......
Đi đi, đi đi, đi đi…….
Khương Tấn Ngôn nhìn biểu cảm ông già tàu điện ngầm di động của ông lão, ho khan một tiếng nói: “Ông ơi, chúng cháu tới làm việc.”
Ông lão ừm một tiếng, đưa cho Khương Tấn Ngôn một cái cuốc, cái cuốc rất ngắn, rất nhỏ, phải cúi xuống để cuốc đất.
Ông lão đưa cho mỗi người một cái mũ, đưa cho Nam Chi một cái rổ, nói: “Cha cháu đi đằng trước cuốc đất, cháu ở đằng sau nhặt cỏ, ném vào trong rổ.”
Đại khái là sợ hai cha con da thịt non mềm này không hiểu, ông lão giải thích: “Nếu không nhặt cỏ, lúc sau mưa rơi xuống, cỏ sẽ sống lại.”
Nam Chi xách theo rổ, “Con biết rồi ông, con sẽ cố gắng.”
Đối mặt với đứa trẻ trông giống như cái bánh bao nhỏ, ông lão cũng không có ghét bỏ như vậy, ông đội chiếc mũ rơm lên đầu đứa trẻ.
Nam Chi nhìn chiếc mũ rơm nhỏ, còn mới, vui vẻ hỏi: “Ông ơi ông ơi, ông mua cái này cho con sao?”
Ông lão gật đầu, “Đúng vậy, bọn họ nói có trẻ con tới.”
“Wow, cảm ơn ông, con rất thích, ông mua mũ cho con.” Nam Chi vui vẻ nói.
Ông lão ho khan một tiếng, “Làm việc đi.” Ông lão làm mẫu cho Khương Tấn Ngôn cách làm cỏ, vừa dạy vừa nói, ngàn vạn lần không được làm đổ cây hoa hướng dương, cuốc xuống không được làm chết hoa hướng dương.
Khương Tấn Ngôn khom lưng trong cánh đồng hoa hướng dương làm cỏ, vô cùng ngứa ngáy, trời lại nắng gắt, chỉ làm một lúc, mồ hôi đã chảy đầm đìa, cảm thấy rất khó chịu.
Mấu chốt là hắn còn không theo kịp ông lão, ông lão làm việc rất nhanh nhẹn, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc nhìn Khương Tấn Ngôn một cái, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nếu không phải đã nhận tiền, ông lão đã muốn đuổi bọn họ đi, nhìn làm việc mà rốt ruột.
Nam Chi ở phía sau nhặt cỏ, giũ đất ném vào giỏ, nhìn cũng nên hình nên dạng.
Người lớn luôn bao dung với trẻ em hơn, trẻ con tuy làm việc chậm nhưng vẫn có thể làm tốt, nhìn người lớn xem….
Chậc!
Ông lão nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục làm công việc của mình.
Khương Tấn Ngôn vậy mà lại cảm thấy tủi thân, hắn đã rất nghiêm túc, hơn nữa lòng bàn tay đã bắt đầu nổi bọt nước.
Ánh nắng chói chang từ trên cao chiếu xuống, khiến người ta cảm thấy nóng nực khó chịu, Khương Tấn Ngôn chỉ có thể tự an ủi mình, hắn đang diễn vai một người nông dân vất vả, ít nhất thì cũng còn có một người quay phim chuyên môn quay cho hắn.
Hài lòng, rất hài lòng.
“Uống nước đi.” Ông lão đưa tới một chai nước, còn là nước đá, uống vào rất sảng khoái.
Sau bữa sáng, nhiệm vụ hôm nay sẽ bắt đầu, vẫn là rút thăm để quyết định công việc của mỗi gia đình.
Trưởng thôn nói: “Công việc của chúng ta hôm nay là giúp đỡ khách sạn Hoành Thôn, quét đường cái, giúp cửa hàng tiếp khách bán đồ, giúp bác nông dân làm cỏ, làm bạn với người già neo đơn.”
“Có năm mảnh giấy, các bảo bối, mỗi người chọn một cái.”
Nhìn bên ngoài, năm mảnh giấy hoàn toàn không có gì khác nhau, Nam Chi lập tức giơ tay: “Con chọn trước, con chọn trước.”
Mọi người:……
Con cũng thật tích cực nha.
Cũng may là các mảnh giấy đều giống nhau, sẽ không xảy ra tranh chấp giống như lần chọn hoa.
Nam Chi đi đến trước mặt năm mảnh giấy, nhìn từng cái một, Bạch Lộ cũng đi tới, tùy ý chọn lấy một cái, đưa cho mẹ: “Mẹ, mẹ xem chữ viết bên trên là gì đi?”
Bạch Lộ không để ý tới cha, thậm chí đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn cha, hiển nhiên là đang giận cha.
Thi Tư mở mảnh giấy ra nói: “Là giúp cửa hàng bán đồ.”
Bạch Lộ rất vui vẻ: “Trong cửa hàng có rất nhiều đồ.” Có thật nhiều thật nhiều đồ ăn.
Nam Chi chọn một mảnh giấy, đưa cho cha, Khương Tấn Ngôn nhìn thoáng qua, khóe miệng hiện lên một nụ cười, mang theo một tia giễu cợt: “Là làm cỏ.”
Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Cha ơi, cha có biết làm cỏ không?”
Khương Tấn Ngôn: “Có.”
Cũng không chắc chắn lắm.
Có lẽ là sẽ làm được đi.
Cung gia tới khách sạn, Nguyễn gia làm bạn với người già neo đơn, Mễ gia quét đường cái.
Khương Tấn Ngôn nhìn thấy sắc mặt của người Mễ gia không được tốt, trong lòng có chút buồn cười, thật đúng là cạn lời.
Mễ gia và Khương gia có thể xem như là đồng bệnh tương liên.
Đến cả nội dung trong tờ giấy cũng tương tự nhau!
Xét địa vị tiền tài giá trị nhan sắc, dựa theo giá trị nhan sắc mà quyết định đạo đức và tương lai.
Lấy địa vị của Cung gia Bạch gia và Nguyễn gia, sao có thể đi nhổ cỏ với quét đường cái được.
Việc bọn họ làm phải ngăn nắp giữ thể diện, bọn họ sẽ càng trở nên xinh đẹp chính nghĩa hơn.
Mà Mễ gia, lại không phải người trong giới này.
Huống hồ, bọn trẻ đã chọn trước mặt mọi người, sao có thể gian lận được.
Trưởng thôn cười nói: “Năm công việc, mỗi ngày mọi người sẽ rút thăm một lần, mỗi gia đình sẽ được trải nghiệm những công việc khác nhau.”
“Các bảo bối cũng có thể làm những công việc khác nhau.”
【Khương ảnh đế phải làm cỏ, có thể không, nhìn qua có vẻ là không thể đi.】
【Mễ gia cũng quá xui xẻo đi, lại chọn trúng việc quét đường cái.】
【Này, tôi nghi ngờ là do chương trình giở trò.】
【Không thể giở trò được, ngày nào cũng sẽ rút thăm lại, có nghĩa là, mọi người có thể sẽ được trải nghiệm cả năm công việc.】
Trưởng thôn nói: “Các bảo bối, bây giờ bắt đầu xuất phát làm việc thôi, kiếm tiền sinh hoạt, còn bị khách hàng đánh giá, nếu đánh giá không tốt, thù lao của mọi người sẽ ít đi, nguyên liệu nấu ăn mua được cũng sẽ kém đi, nói không chừng còn phải đói bụng nha.”
Nam Chi lập tức ngẩng đầu lên nói với cha: “Cha ơi, cha phải cố lên.”
Đứa trẻ lại theo bản năng bắt đầu thúc giục gà cha.
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn có cảm giác hắn không thể làm tốt được.
Năm gia đình đi đến nơi làm việc của mình, Hoành Thôn có một khách sạn cổ kính, là nơi tiếp đón khách du lịch và các học giả từ khắp nơi trong cả nước.
Trong ngôi làng cổ có một cửa hàng không lớn không nhỏ, nơi có thể mua một số loại nhu yếu phẩm hàng ngày, cũng rất tấp nập.
“Mỹ Bảo, chị sẽ mang đồ ăn về cho em.” Bạch Lộ nói với Nam Chi, cô cảm thấy mình tới cửa hàng, sẽ có thứ gì ngon để ăn.
Mà Mễ gia đã mặc quần áo của công nhân vệ sinh vào, bắt đầu quét đường.
Sắc mặt cả nhà có chút không tốt, chỉ có Mễ Nhạc vui vẻ hớn hở cầm cây chổi, “Quét đường thôi.”
Tiêu Na thấy con trai như vậy, không khỏi lắc đầu, “Đúng là tiểu tử ngốc.”
Nam Chi cùng Khương Tấn Ngôn đi đến một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, đang mùa hoa nở, thời điểm hoa nở, là một mảnh rộng lớn đồ sộ, thu hút nhiều du khách đến chụp ảnh.
Chờ đến khi hoa tàn, còn có thể thu hoạch hạt dưa, thu hoạch được không ít hạt dưa đâu, quả thực là thú vị.
“Ông ơi, ông ơi, chúng cháu tới giúp ông làm việc.” Nam Chi nhìn cánh đồng hoa hướng dương, vô cùng vui vẻ.
Một ông lão từ trong cánh đồng hoa hướng dương bước ra, nhìn thấy một đứa trẻ và một cậu thanh niên da thịt mềm mại, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Ông lão:.......
Rất hối hận nha, chỉ là đã nhận rất nhiều tiền rồi.
Có người đưa tiền để làm việc.
Nhưng nhìn thấy một đứa trẻ và một cậu thanh niên năm ngón tay không dính dương xuân thủy(thành ngữ Trung Quốc, đã giải thích ở chương trước), tâm lý của ông lão đã sụp đổ rồi.
Quả nhiên, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, cho tiền để làm việc thật là đẹp đẽ biết bao.
Ông lão:.......
Đi đi, đi đi, đi đi…….
Khương Tấn Ngôn nhìn biểu cảm ông già tàu điện ngầm di động của ông lão, ho khan một tiếng nói: “Ông ơi, chúng cháu tới làm việc.”
Ông lão ừm một tiếng, đưa cho Khương Tấn Ngôn một cái cuốc, cái cuốc rất ngắn, rất nhỏ, phải cúi xuống để cuốc đất.
Ông lão đưa cho mỗi người một cái mũ, đưa cho Nam Chi một cái rổ, nói: “Cha cháu đi đằng trước cuốc đất, cháu ở đằng sau nhặt cỏ, ném vào trong rổ.”
Đại khái là sợ hai cha con da thịt non mềm này không hiểu, ông lão giải thích: “Nếu không nhặt cỏ, lúc sau mưa rơi xuống, cỏ sẽ sống lại.”
Nam Chi xách theo rổ, “Con biết rồi ông, con sẽ cố gắng.”
Đối mặt với đứa trẻ trông giống như cái bánh bao nhỏ, ông lão cũng không có ghét bỏ như vậy, ông đội chiếc mũ rơm lên đầu đứa trẻ.
Nam Chi nhìn chiếc mũ rơm nhỏ, còn mới, vui vẻ hỏi: “Ông ơi ông ơi, ông mua cái này cho con sao?”
Ông lão gật đầu, “Đúng vậy, bọn họ nói có trẻ con tới.”
“Wow, cảm ơn ông, con rất thích, ông mua mũ cho con.” Nam Chi vui vẻ nói.
Ông lão ho khan một tiếng, “Làm việc đi.” Ông lão làm mẫu cho Khương Tấn Ngôn cách làm cỏ, vừa dạy vừa nói, ngàn vạn lần không được làm đổ cây hoa hướng dương, cuốc xuống không được làm chết hoa hướng dương.
Khương Tấn Ngôn khom lưng trong cánh đồng hoa hướng dương làm cỏ, vô cùng ngứa ngáy, trời lại nắng gắt, chỉ làm một lúc, mồ hôi đã chảy đầm đìa, cảm thấy rất khó chịu.
Mấu chốt là hắn còn không theo kịp ông lão, ông lão làm việc rất nhanh nhẹn, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc nhìn Khương Tấn Ngôn một cái, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nếu không phải đã nhận tiền, ông lão đã muốn đuổi bọn họ đi, nhìn làm việc mà rốt ruột.
Nam Chi ở phía sau nhặt cỏ, giũ đất ném vào giỏ, nhìn cũng nên hình nên dạng.
Người lớn luôn bao dung với trẻ em hơn, trẻ con tuy làm việc chậm nhưng vẫn có thể làm tốt, nhìn người lớn xem….
Chậc!
Ông lão nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục làm công việc của mình.
Khương Tấn Ngôn vậy mà lại cảm thấy tủi thân, hắn đã rất nghiêm túc, hơn nữa lòng bàn tay đã bắt đầu nổi bọt nước.
Ánh nắng chói chang từ trên cao chiếu xuống, khiến người ta cảm thấy nóng nực khó chịu, Khương Tấn Ngôn chỉ có thể tự an ủi mình, hắn đang diễn vai một người nông dân vất vả, ít nhất thì cũng còn có một người quay phim chuyên môn quay cho hắn.
Hài lòng, rất hài lòng.
“Uống nước đi.” Ông lão đưa tới một chai nước, còn là nước đá, uống vào rất sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.