Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 405: Nhân Sinh Đối Lập (57)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/01/2024
Edit: Kim
Việc Trúc Sanh thường xuyên NG đã ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn làm phim, đồng thời cũng khiến các diễn viên khác có phần không hài lòng với Trúc Sanh.
Chuyện xảy ra ở đoàn làm phim đã nhanh chóng bị lan truyền trên mạng, mọi người đều nói rằng nữ chính do đạo diễn Trang chọn có kỹ năng diễn xuất kém, ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn phim, làm chậm tiến độ của đoàn phim.
Người này chính là thiếu sót của đoàn làm phim, tất cả mọi người đều phải đợi Trúc Sanh, nếu Thang Tuyết là người chèn ép người khác thì Trúc Sanh là chèn ép đỉnh cao.
【Rốt cuộc cô Trúc Sanh này có thân phận gì, đã như vậy rồi mà Trang Nghị còn giữ lại.】
【Có phải đạo diễn Trang mắc nợ cô ta cái gì không?】
【Lịch trình của các diễn viên lớn đều rất bận rộn, cản trở người khác kiếm tiền, mọi người trong đoàn làm phim chắc cũng chán cô ta muốn chết rồi.】
【Có phải đạo diễn Trang mắc nợ cô ta cái gì không?】
【Vừa nhìn đã thấy bộ phim này dở tệ rồi, cho dù là đạo diễn Trang, tiếc cho dàn diễn viên lớn như vậy, ai nha, tất cả diễn viên tôi thích đều tham gia, nhưng tôi không muốn xem.】
【Nhiều tên tuổi lớn như vậy lại đi nâng đỡ một người mới, đây là loại đãi ngộ gì, tôi có chút tò mò về tư bản đằng sau cô ta.】
【Tẩy chay phim rác.】
Vợ Trang Nghị là Cát Lị đưa con tới thăm đoàn làm phim, hai người bạn nhỏ gặp nhau, cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Cát Lị nói với chồng: “Chuyện trong đoàn làm phim của anh trên mạng đều biết hết, anh quản cho tốt đi.”
Vẻ mặt Trang Nghị cứng lại, không nói nên lời, tâm trí của hắn đều đặt vào bộ phim điện ảnh, căn bản không chú ý tới những chuyện bên ngoài.
Trang Nghị gật đầu: “Anh biết rồi, có phải em cũng tức giận vì anh dùng một người mới không?”
Cát Lị nói thẳng: “Anh muốn dùng thì cứ dùng, liên quan gì tới bọn họ, chẳng lẽ anh còn không có tư cách quyết định dùng một diễn viên sao?
“Là có người muốn lợi dụng dư luận để khiến anh phải thỏa hiệp, hô phong hoán vũ, toàn bộ tâm tư đều đặt vào phương diện này.”
Trang Nghị cau mày thật chặt, “Có phải là Thang Tuyết không, vốn không muốn làm Cung Kiêu quá mất mặt, lại cố tình….”
Thật là đen đủi!
Đặc biệt là diễn viên mà mình lựa chọn lại có mấy phần tương tự Thang Tuyết, không phải là khuôn mặt, mà là ở phương diện thần thái, kỹ thuật diễn xuất.
Như vậy khiến Trang Nghị có chút cạn lời, do dự, rốt cuộc có nên tuyển chọn một lần nữa hay không.
Phiên bản như vậy có gì hay ho.
Vốn dĩ là thấy đứa trẻ kia có thiên phú, có linh khí, là một khối ngọc chưa được mài dũa, cẩn thận tạo hình, nói không chừng có thể trở thành một viên ngọc tốt, nhưng theo thời gian, Trang Nghị càng ngày càng thất vọng.
Cát Lị cất bình giữ nhiệt đi, “Lần sau anh muốn ăn món gì?”
“Thịt kho tàu.” Trang Nghị không chút nghĩ ngợi nói.
Cát Lị: “Huyết áp anh cao, không thể ăn, đổi món khác.”
Trang Nghị: “Vậy tùy em.”
“Minh Gia, về thôi.” Cát Lị tới đón con trai đang nói chuyện với Nam Chi.
Trang Minh Gia có chút không muốn, “Mẹ, con có thể ở lại đây không?”
“Không được, cha con lúc làm việc rất khủng bố, con sẽ bị mắng khóc.” Cát Lị nói thẳng.
Cả người Trang Minh gia cứng đờ, tạm biệt Nam Chi rồi rời đi rồi.
Nam Chi vẫy tay, tạm biệt nha!
Trang Nghị biết trong đoàn phim có người gây sóng gió, nói thẳng ra là muốn khống chế quá trình quay phim, hắn căn bản không cần mấy cuộc thảo luận như vậy để tăng nhiệt độ cho bộ phim.
Trang Nghị nhìn về phía các diễn viên, lạnh lùng nói: “Nếu có người không muốn diễn phim của tôi, thì có thể đi, đang ở đoàn phim, lòng lại ở trên mạng, cả ngày không đặt tâm trí vào chuyện chính, tôi biết trong lòng mọi người bất mãn, nếu thật sự tức giận quá, thì chúng ta giải tán đi.”
“Bây giờ có ai muốn rời khỏi đoàn phim?”
Đều đã quay được một khoảng thời gian, nếu thật sự có diễn viên muốn rời khỏi, thì sẽ phải quay lại toàn bộ những cảnh quay trước, đây đều là tiền đấy, nhưng Trang Nghị hoàn toàn không thiếu tiền, bộ dáng khiến người ta hít vào một hơi khí lạnh.
Có người chột dạ cụp mắt xuống, không dám đối diện với Trang Nghị.
“Nếu không có ai muốn rời khỏi, vậy bắt đầu quay.” Ánh mắt Trang Nghị đảo qua khuôn mặt Thang Tuyết.
Thang Tuyết thấy biểu cảm phiền chán của Thang Nghị, tim đập thình thịch, người bất mãn trong đoàn làm phim không chỉ có mình cô, tại sao Trang Nghị lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cô.
Có thể đoán ra, cô bị Trang Nghị chán ghét, chỉ sợ về sau sẽ không thể hợp tác rồi, bị một đạo diễn lớn, còn là đạo diễn kiếm ra tiền vứt bỏ, là một chuyện rất nghiêm trọng.
Ngay đến cả Cung Kiêu cũng phải mang tiền tới lấy lòng Trang Nghị, bây giờ Trang Nghị phiền chán mình, sẽ liên lụy tới Cung Kiêu.
Tại sao lại như vậy được?
Tại sao lại như vậy được?
Tại sao Trang Nghị lại khoan dung nhân từ với Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, còn đối với cô lại nghiêm khắc như vậy, cô đã đắc tội gì với Trang Nghị sao?
Lần Trang Nghị tham gia gameshow, cô còn hao tốn sức lực nấu cơm cho Trang Nghị, kết quả người ta ăn xong, lại hoàn toàn không nhớ.
Nếu để Cung Kiêu biết, nhất định sẽ tức giận.
Bởi vì trong lòng có áp lực, Thang Tuyết cũng không thể biểu hiện được như ý, miễn cưỡng thì có thể cho qua, nhưng ở chỗ Trang Nghị thì không thể qua được, vì thế Thang Tuyết cũng thường xuyên NG, khiến người đối diễn với cô cũng bắt đầu có oán niệm.
Thang Tuyết thấy vậy, cũng biết bản thân phải điều chỉnh trạng thái, cô vô thức nhìn về phía Trúc Sanh, phát hiện cô đang đối diễn với Khương Tấn Ngôn, đứa trẻ dùng hai tay chống cằm nhìn hai người.
Thật là một hình ảnh ấm áp, nhưng đối với Thang Tuyết mà nói, quả thực là một hình ảnh ác mộng.
Bọn họ sẽ không thực sự ở bên nhau đi, giống như kiếp trước mà ở bên nhau.
Cô chắc chắn sẽ không bị đuổi khỏi đoàn làm phim, nhưng nếu Trúc Sanh vẫn tiếp tục làm chậm quá trình quay phim, khiến Trang Nghị không hài lòng, thì sẽ bị đuổi khỏi đoàn làm phim, nhanh đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim đi.
Bị Trang Nghị cảnh cáo, Thang Tuyết cũng không dám gọi điện thoại cho người đại diện làm việc nữa, bằng không, Trang Nghị sẽ thực sự tức giận, không hợp tác với Cung gia nữa, các cổ đông trong công ty sẽ bất mãn với cô.
Sẽ khiến Cung gia có ác cảm với cô, ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của cô và Cung Kiêu.
Thang Tuyết đọc kịch bản, trong lòng vô cùng khó chịu, vừa lúc trợ lý bưng cà phê đi tới, cô cầm kịch bản giơ lên, hất đổ cà phê, nước cà phê bắn tung tóe lên người Thang Tuyết.
Đủ loại chuyện không suôn sẻ, bây giờ trợ lý còn không thể phục vụ nổi một cốc cà phê, cảm giác nhão nhão dính dính, đầu óc Thang Tuyết nhất thời trống rỗng, “Cô làm cái gì vậy, ngay cả một cốc cà phê mà cũng không thể bưng được.”
Trợ lý liên tục xin lỗi, đưa tay lau vết cà phê trên người cô, Thang Tuyết đẩy trợ lý ra rồi nói: “Cút khỏi đây.”
Giọng nói bén nhọn của cô thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Thang Tuyết như bị một xô nước tạt xuống đầu, lúc này mới tỉnh táo lại, Thang Tuyết lập tức bù đắp, “Còn không mau đi lấy quần áo cho tôi thay.”
Thang Tuyết nhanh nhẹn nói với Trang Nghị: “Đạo diễn, trợ lý của tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo, tôi thay cô ấy bồi thường.”
Trang Nghị chỉ nói: “Có đồ diễn dự phòng, đi thay ra là được.” Cũng không nói đến chuyện bồi thường.
Thang Tuyết chỉ có thể đi theo nhân viên công tác vào phòng thay đồ thay trang phục, cô thở ra một hơi, âm thầm cảnh cáo chính mình, phải nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
Cô không được hoảng loạn, không thể vì Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh mà luống cuống, không được làm rối loạn chân mình, không được làm quá nhiều, không được làm liên lụy tới Cung Kiêu.
Khương Tấn Ngôn bây giờ là một nghệ sĩ mang tiếng xấu, đạo diễn muốn dùng hắn cũng sẽ có điểm băn khoăn.
Mà Trúc Sanh thì sao, bởi vì có mình đứng chắn đằng trước, cho dù cô có kỹ thuật diễn xuất tốt thì thế nào, cũng vẫn có bóng dáng của tôi, vẫn là một kẻ bắt chước vụng về.
Trang Nghị ngày càng mất kiên nhẫn với Trúc Sanh, chỉ sợ không bao lâu nữa, bộ phim này sẽ thay nữ chính.
Việc Trúc Sanh thường xuyên NG đã ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn làm phim, đồng thời cũng khiến các diễn viên khác có phần không hài lòng với Trúc Sanh.
Chuyện xảy ra ở đoàn làm phim đã nhanh chóng bị lan truyền trên mạng, mọi người đều nói rằng nữ chính do đạo diễn Trang chọn có kỹ năng diễn xuất kém, ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn phim, làm chậm tiến độ của đoàn phim.
Người này chính là thiếu sót của đoàn làm phim, tất cả mọi người đều phải đợi Trúc Sanh, nếu Thang Tuyết là người chèn ép người khác thì Trúc Sanh là chèn ép đỉnh cao.
【Rốt cuộc cô Trúc Sanh này có thân phận gì, đã như vậy rồi mà Trang Nghị còn giữ lại.】
【Có phải đạo diễn Trang mắc nợ cô ta cái gì không?】
【Lịch trình của các diễn viên lớn đều rất bận rộn, cản trở người khác kiếm tiền, mọi người trong đoàn làm phim chắc cũng chán cô ta muốn chết rồi.】
【Có phải đạo diễn Trang mắc nợ cô ta cái gì không?】
【Vừa nhìn đã thấy bộ phim này dở tệ rồi, cho dù là đạo diễn Trang, tiếc cho dàn diễn viên lớn như vậy, ai nha, tất cả diễn viên tôi thích đều tham gia, nhưng tôi không muốn xem.】
【Nhiều tên tuổi lớn như vậy lại đi nâng đỡ một người mới, đây là loại đãi ngộ gì, tôi có chút tò mò về tư bản đằng sau cô ta.】
【Tẩy chay phim rác.】
Vợ Trang Nghị là Cát Lị đưa con tới thăm đoàn làm phim, hai người bạn nhỏ gặp nhau, cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Cát Lị nói với chồng: “Chuyện trong đoàn làm phim của anh trên mạng đều biết hết, anh quản cho tốt đi.”
Vẻ mặt Trang Nghị cứng lại, không nói nên lời, tâm trí của hắn đều đặt vào bộ phim điện ảnh, căn bản không chú ý tới những chuyện bên ngoài.
Trang Nghị gật đầu: “Anh biết rồi, có phải em cũng tức giận vì anh dùng một người mới không?”
Cát Lị nói thẳng: “Anh muốn dùng thì cứ dùng, liên quan gì tới bọn họ, chẳng lẽ anh còn không có tư cách quyết định dùng một diễn viên sao?
“Là có người muốn lợi dụng dư luận để khiến anh phải thỏa hiệp, hô phong hoán vũ, toàn bộ tâm tư đều đặt vào phương diện này.”
Trang Nghị cau mày thật chặt, “Có phải là Thang Tuyết không, vốn không muốn làm Cung Kiêu quá mất mặt, lại cố tình….”
Thật là đen đủi!
Đặc biệt là diễn viên mà mình lựa chọn lại có mấy phần tương tự Thang Tuyết, không phải là khuôn mặt, mà là ở phương diện thần thái, kỹ thuật diễn xuất.
Như vậy khiến Trang Nghị có chút cạn lời, do dự, rốt cuộc có nên tuyển chọn một lần nữa hay không.
Phiên bản như vậy có gì hay ho.
Vốn dĩ là thấy đứa trẻ kia có thiên phú, có linh khí, là một khối ngọc chưa được mài dũa, cẩn thận tạo hình, nói không chừng có thể trở thành một viên ngọc tốt, nhưng theo thời gian, Trang Nghị càng ngày càng thất vọng.
Cát Lị cất bình giữ nhiệt đi, “Lần sau anh muốn ăn món gì?”
“Thịt kho tàu.” Trang Nghị không chút nghĩ ngợi nói.
Cát Lị: “Huyết áp anh cao, không thể ăn, đổi món khác.”
Trang Nghị: “Vậy tùy em.”
“Minh Gia, về thôi.” Cát Lị tới đón con trai đang nói chuyện với Nam Chi.
Trang Minh Gia có chút không muốn, “Mẹ, con có thể ở lại đây không?”
“Không được, cha con lúc làm việc rất khủng bố, con sẽ bị mắng khóc.” Cát Lị nói thẳng.
Cả người Trang Minh gia cứng đờ, tạm biệt Nam Chi rồi rời đi rồi.
Nam Chi vẫy tay, tạm biệt nha!
Trang Nghị biết trong đoàn phim có người gây sóng gió, nói thẳng ra là muốn khống chế quá trình quay phim, hắn căn bản không cần mấy cuộc thảo luận như vậy để tăng nhiệt độ cho bộ phim.
Trang Nghị nhìn về phía các diễn viên, lạnh lùng nói: “Nếu có người không muốn diễn phim của tôi, thì có thể đi, đang ở đoàn phim, lòng lại ở trên mạng, cả ngày không đặt tâm trí vào chuyện chính, tôi biết trong lòng mọi người bất mãn, nếu thật sự tức giận quá, thì chúng ta giải tán đi.”
“Bây giờ có ai muốn rời khỏi đoàn phim?”
Đều đã quay được một khoảng thời gian, nếu thật sự có diễn viên muốn rời khỏi, thì sẽ phải quay lại toàn bộ những cảnh quay trước, đây đều là tiền đấy, nhưng Trang Nghị hoàn toàn không thiếu tiền, bộ dáng khiến người ta hít vào một hơi khí lạnh.
Có người chột dạ cụp mắt xuống, không dám đối diện với Trang Nghị.
“Nếu không có ai muốn rời khỏi, vậy bắt đầu quay.” Ánh mắt Trang Nghị đảo qua khuôn mặt Thang Tuyết.
Thang Tuyết thấy biểu cảm phiền chán của Thang Nghị, tim đập thình thịch, người bất mãn trong đoàn làm phim không chỉ có mình cô, tại sao Trang Nghị lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cô.
Có thể đoán ra, cô bị Trang Nghị chán ghét, chỉ sợ về sau sẽ không thể hợp tác rồi, bị một đạo diễn lớn, còn là đạo diễn kiếm ra tiền vứt bỏ, là một chuyện rất nghiêm trọng.
Ngay đến cả Cung Kiêu cũng phải mang tiền tới lấy lòng Trang Nghị, bây giờ Trang Nghị phiền chán mình, sẽ liên lụy tới Cung Kiêu.
Tại sao lại như vậy được?
Tại sao lại như vậy được?
Tại sao Trang Nghị lại khoan dung nhân từ với Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, còn đối với cô lại nghiêm khắc như vậy, cô đã đắc tội gì với Trang Nghị sao?
Lần Trang Nghị tham gia gameshow, cô còn hao tốn sức lực nấu cơm cho Trang Nghị, kết quả người ta ăn xong, lại hoàn toàn không nhớ.
Nếu để Cung Kiêu biết, nhất định sẽ tức giận.
Bởi vì trong lòng có áp lực, Thang Tuyết cũng không thể biểu hiện được như ý, miễn cưỡng thì có thể cho qua, nhưng ở chỗ Trang Nghị thì không thể qua được, vì thế Thang Tuyết cũng thường xuyên NG, khiến người đối diễn với cô cũng bắt đầu có oán niệm.
Thang Tuyết thấy vậy, cũng biết bản thân phải điều chỉnh trạng thái, cô vô thức nhìn về phía Trúc Sanh, phát hiện cô đang đối diễn với Khương Tấn Ngôn, đứa trẻ dùng hai tay chống cằm nhìn hai người.
Thật là một hình ảnh ấm áp, nhưng đối với Thang Tuyết mà nói, quả thực là một hình ảnh ác mộng.
Bọn họ sẽ không thực sự ở bên nhau đi, giống như kiếp trước mà ở bên nhau.
Cô chắc chắn sẽ không bị đuổi khỏi đoàn làm phim, nhưng nếu Trúc Sanh vẫn tiếp tục làm chậm quá trình quay phim, khiến Trang Nghị không hài lòng, thì sẽ bị đuổi khỏi đoàn làm phim, nhanh đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim đi.
Bị Trang Nghị cảnh cáo, Thang Tuyết cũng không dám gọi điện thoại cho người đại diện làm việc nữa, bằng không, Trang Nghị sẽ thực sự tức giận, không hợp tác với Cung gia nữa, các cổ đông trong công ty sẽ bất mãn với cô.
Sẽ khiến Cung gia có ác cảm với cô, ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của cô và Cung Kiêu.
Thang Tuyết đọc kịch bản, trong lòng vô cùng khó chịu, vừa lúc trợ lý bưng cà phê đi tới, cô cầm kịch bản giơ lên, hất đổ cà phê, nước cà phê bắn tung tóe lên người Thang Tuyết.
Đủ loại chuyện không suôn sẻ, bây giờ trợ lý còn không thể phục vụ nổi một cốc cà phê, cảm giác nhão nhão dính dính, đầu óc Thang Tuyết nhất thời trống rỗng, “Cô làm cái gì vậy, ngay cả một cốc cà phê mà cũng không thể bưng được.”
Trợ lý liên tục xin lỗi, đưa tay lau vết cà phê trên người cô, Thang Tuyết đẩy trợ lý ra rồi nói: “Cút khỏi đây.”
Giọng nói bén nhọn của cô thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Thang Tuyết như bị một xô nước tạt xuống đầu, lúc này mới tỉnh táo lại, Thang Tuyết lập tức bù đắp, “Còn không mau đi lấy quần áo cho tôi thay.”
Thang Tuyết nhanh nhẹn nói với Trang Nghị: “Đạo diễn, trợ lý của tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo, tôi thay cô ấy bồi thường.”
Trang Nghị chỉ nói: “Có đồ diễn dự phòng, đi thay ra là được.” Cũng không nói đến chuyện bồi thường.
Thang Tuyết chỉ có thể đi theo nhân viên công tác vào phòng thay đồ thay trang phục, cô thở ra một hơi, âm thầm cảnh cáo chính mình, phải nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
Cô không được hoảng loạn, không thể vì Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh mà luống cuống, không được làm rối loạn chân mình, không được làm quá nhiều, không được làm liên lụy tới Cung Kiêu.
Khương Tấn Ngôn bây giờ là một nghệ sĩ mang tiếng xấu, đạo diễn muốn dùng hắn cũng sẽ có điểm băn khoăn.
Mà Trúc Sanh thì sao, bởi vì có mình đứng chắn đằng trước, cho dù cô có kỹ thuật diễn xuất tốt thì thế nào, cũng vẫn có bóng dáng của tôi, vẫn là một kẻ bắt chước vụng về.
Trang Nghị ngày càng mất kiên nhẫn với Trúc Sanh, chỉ sợ không bao lâu nữa, bộ phim này sẽ thay nữ chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.