Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 411: Nhân Sinh Đối Lập (63)
Ngận Thị Kiểu Tình
23/01/2024
Edit: Kim
Trong lòng Thang Tuyết tràn đầy lo lắng và mong đợi, hy vọng có thể giành được giải thưởng quan trọng, như vậy có thể dễ dàng giải quyết được rất nhiều chuyện, những lời trào phúng đó sẽ không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi nghe được hai chữ “Trúc Sanh”, một cảm giác thất vọng cực điểm quét tới Thang Tuyết, lại có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy.
Nhìn Trúc Sanh đứng trên bục nhận giải thưởng, tay cầm cúp, dưới ánh đèn nhấp nháy, lóa mắt như thế, mê người như thế, lộng lẫy sáng chói.
Cho dù Trúc Sanh có nổi tiếng muộn hơn kiếp trước, nhưng trăm sông vẫn đổ về một biển, kết quả vẫn như cũ.
Ngược lại, chỉ trong khoảng thời gian ra mắt ngắn ngủi đã dành được danh hiệu ảnh hậu, ai có thể không nói một tiếng cô có thiên phú, có linh khí.
Cô và Trúc Sanh, quả nhiên chỉ có thể một âm một dương, chỉ có một người được đứng dưới ánh đèn rực rỡ, người còn lại chỉ có thể đứng trong bóng tối, ảm đạm không có ánh sáng, đứng trong bóng tối nhìn ra.
Khi Trúc Sanh gặp khó khăn, cuộc sống của cô là một mảnh bằng phẳng, là người chiến thắng nhân sinh, có sự nghiệp suôn sẻ, có một người chồng ưu tú.
Thật tốt biết mấy!
Nhưng mà, bây giờ Trúc Sanh đi lên, cuộc sống của cô lại trở nên nực cười, tất cả mọi người đều nói cô là trà xanh.
Hình tượng cao quý của người chiến thắng nhân sinh của cô đã hoàn toàn sụp đổ, bây giờ khi người ta nhắc đến cô, cũng không hề ghen tị, mà là sự vi diệu, là sự trào phúng ở bên trong.
Tất cả những điều này là do Trúc Sanh đã đứng dậy, bởi vì Trúc Sanh muốn đứng ở nơi xán lạn, nên cô buộc phải ở nơi tối tăm.
Mọi chuyện dần dần trở về dáng vẻ của kiếp trước, đây là chuyện mà Thang Tuyết không thể chấp nhận nhất.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, mọi người lần lượt xuống khỏi sân khấu, Trúc Sanh cầm cúp nói với Thang Tuyết: “Kỹ thuật diễn xuất của chị Thang Tuyết cũng rất tốt, hy vọng năm sau chị Thang Tuyết sẽ dành được giải thưởng.”
Vẻ mặt Thang Tuyết cứng đờ, cô chỉ nói: “Đời còn dài, thắng lợi nhất thời thì có là gì.”
Thang Tuyết vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã tràn đầy hận ý, nhìn thấy Trúc Sanh tươi cười đắc ý, Thang Tuyết hận không thể xông lên xé nát mặt cô ra, hủy hoại khuôn mặt khiến người ta chán ghét này.
Nhưng bây giờ Thang Tuyết đã có điểm băn khoăn, cô có chồng có con, hơn nữa cuộc sống cũng tốt hơn kiếp trước, cô không thể làm ra chuyện gì hủy hoại sự nghiệp của mình được.
Một khi cô không tốt, Cung Kiêu có thể vứt bỏ cô hay không, Thang Tuyết không dám đánh cuộc.
Trúc Sanh gật đầu, tán thành nói: “Đúng vậy, chị Thang Tuyết nói đúng, đời còn dài, mong được chị Thang Tuyết chỉ bảo nhiều hơn.”
Trúc Sanh nói xong còn vươn tay ra, muốn bắt tay với Thang Tuyết.
Bên cạnh là các phóng viên tạp chí đang bùm bùm chụp ảnh, Thang Tuyết không thể làm ra việc gì không có phong độ được, bằng không chưa biết chừng ngày mai toàn báo mạng sẽ viết ra chuyện thái quá nào đó.
Thang Tuyết duỗi tay bắt tay với Trúc Sanh, tay cô không tự chủ được mà dùng lực, Trúc Sanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười, thậm chí còn tiến lên ôm Thang Tuyết, ghé sát vào tai cô nói: “Tiền bối à, cô hay tôi tấn công, tình thế không giống nhau đâu.”
Sắc mặt Thang Tuyết tái nhợt, vô thức muốn đẩy đối phương ra, nhưng Trúc Sanh đã buông lỏng Thang Tuyết ra trước.
Lúc này, Khương Tấn Ngôn đã đi tới, nói với Trúc Sanh: “Đi thôi.”
“Sao cô lại nói chuyện với cô ta, cô ta rất nhỏ mọn, cô khiêu khích cô ta làm gì?”
Hai người đi song song, những lời này loáng thoáng bay tới tai Thang Tuyết đang bực tức, lời nói của Khương Tấn Ngôn khiến Thang Tuyết vô cùng xấu hổ.
Khương Tấn Ngôn lại chán ghét cô tới vậy.
Thang Tuyết hoài nghi Khương Tấn Ngôn có từng thích mình hay không, cho dù bọn họ có từng ở bên nhau.
Tra nam, đúng là một tên tra nam!
Thang Tuyết không đoạt được giải thưởng khiến Cung Kiêu có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, bộ phim này là Cung Kiêu phải chịu lỗ vốn, mục đích là để Thang Tuyết đoạt giải.
Muốn Thang Tuyết có thể giành được giải thưởng, nhưng một giải thưởng quan trọng có sức nặng, tư bản không thể can thiệp nhiều, cũng không thể dùng tiền mua giải.
Giải thưởng như vậy, người trong giới và khán giả nhìn vào đều biết, mua giải, cảm giác sẽ rất vi diệu.
Nhưng Thang Tuyết lại không giành được, tuy rằng có được đề cử, nhưng được đề cử thì có tác dụng gì?
Cũng không thể nói, tôi là người được đề cử giải ảnh hậu đi.
Kỹ thuật diễn xuất của Thang Tuyết mang cảm giác đang diễn quá nặng, diễn một bộ phim, chỗ nào cũng đúng, chỗ nào cũng thích hợp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không đúng, không tốt, thực bình thường.
Ngẫu nhiên có thể khiến người ta kinh diễm một đoạn ngắn, nhưng cũng không thể duy trì ổn định.
Khi diễn xuất, Thang Tuyết giống như đang khoác lên một tấm da, biến thành một người khác, nhưng lại không phải là người đó, cảm giác rất kỳ quái.
Thang Tuyết đã trở thành nữ minh tinh hàng đầu, sau lưng có tư bản, cho dù diễn có không tốt hay có sai sót gì, người ta cũng sẽ nói không nên đắc tội với Thang Tuyết.
Có nói, người ta cũng không thích nghe, vô duyên vô cớ lại đắc tội với người ta, bọn họ chỉ là những người làm công mà thôi.
Chỉ có thể xuôi theo Thang Tuyết, nâng cô lên cao, nhưng tới khi ngã xuống lại vô cùng đau đớn.
Trong một môi trường được bao quanh bởi những lời khen ngợi như vậy, Thang Tuyết làm sao có thể tiến bộ được, thậm chí còn cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình rất tốt.
Dù có nghe được những lời nhận xét không tốt, cũng không để bụng, căn bản không quan tâm.
Bây giờ Thang Tuyết bị chê cười, danh tiếng cũng bị đảo ngược, trước kia có thể áp xuống, nhưng bây giờ đã không thể áp xuống được nữa.
Thang Tuyết có thể cảm nhận được chồng mình không vui, nếu không có Trúc Sanh, lần này nhất định cô sẽ đoạt được giải thưởng.
Trúc Sanh chính là chướng ngại trên đường.
Thang Tuyết không còn cách nào khác, chỉ có thể đối xử với Cung Kiêu hết sức dịu dàng mềm mỏng, hy vọng sự dịu dàng mềm mỏng này có thể khiến Cung Kiêu vui hơn một chút, không cần tức giận nữa.
Cung Kiêu đối mặt với một người vợ như vậy, hắn nhíu mày thật chặt.
Con người ấy mà, đều không thích bị liếm, bởi vì khi đối phương quá liếm, sẽ khiến người ta cảm thấy ở cùng người như vậy sẽ có hại.
Cung Kiêu thích Thang Tuyết, là vì trên người cô có một cổ tự tin, chứ không phải bộ dạng sợ hãi lấy lòng lúc này.
Tại sao Thang Tuyết lại biến thành như vậy, Cung Kiêu không rõ, liền hỏi: “Rốt cuộc là em đang sợ cái gì vậy?”
Nước mắt Thang Tuyết vô thức chảy ra, Cung Kiêu bất đắc dĩ lau nước mắt cho cô, “Có chuyện gì thì cứ nói với anh.”
Thang Tuyết: “Là vì em không tốt khiến anh mất mặt, anh có thể sẽ không yêu em nữa.”
Cung Kiêu nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, còn có con gái, đừng nói mấy lời này.”
Nếu Thang Tuyết vẫn tiếp tục không phấn chấn lên, thật ra cũng có thể xảy ra, chủ yếu là do trạng thái này của cô khiến người ta quá mệt mỏi.
Rốt cuộc là trong lòng Thang Tuyết đang cất giấu điều gì, có phải có liên quan tới Khương Tấn Ngôn?
Chẳng lẽ cô vẫn không thể quên được Khương Tấn Ngôn?
Tuy rằng đứa bé kia không phải con của Thang Tuyết, nhưng Cung Kiêu không hiểu, Thang Tuyết chú ý tới bạn trai cũ như vậy làm cái gì?
Cung Kiêu căn bản không thể hiểu được những áp lực, sợ hãi trong lòng vợ, loại sợ hãi này cũng không thể nói ra với người ngoài.
Cho dù là người bên gối thì cũng như thế, số mệnh của cô được chú định sẽ cô độc, một mình cô phải chịu đựng nỗi sợ hãi và áp lực này.
Trúc Sanh đoạt giải ảnh hậu, Khương Tấn Ngôn đưa con gái tới chúc mừng, Nam Chi rất vui khi biết mẹ cô giành được giải ảnh hậu.
Bây giờ cô đã biết, ảnh hậu chính là người có diễn xuất rất giỏi.
Mẹ của Mỹ Bảo đã biến thành dáng vẻ kiếp trước.
Trúc Sanh tự mình xuống bếp nấu cơm, Khương Tấn Ngôn hoài nghi: “Đồ ăn cô nấu có thể ăn được không?”
Nam Chi lập tức nói: “Ăn ngon nha, ngon hơn đồ cha nấu.”
Trong trí nhớ của Mỹ Bảo, đồ ăn mẹ nấu rất ngon.
Ba người bận rộn trong bếp, Nam Chi hỗ trợ bóc tỏi, Khương Tấn Ngôn xắt rau, Trúc Sanh phụ trách xào rau.
Trong lòng Thang Tuyết tràn đầy lo lắng và mong đợi, hy vọng có thể giành được giải thưởng quan trọng, như vậy có thể dễ dàng giải quyết được rất nhiều chuyện, những lời trào phúng đó sẽ không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi nghe được hai chữ “Trúc Sanh”, một cảm giác thất vọng cực điểm quét tới Thang Tuyết, lại có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy.
Nhìn Trúc Sanh đứng trên bục nhận giải thưởng, tay cầm cúp, dưới ánh đèn nhấp nháy, lóa mắt như thế, mê người như thế, lộng lẫy sáng chói.
Cho dù Trúc Sanh có nổi tiếng muộn hơn kiếp trước, nhưng trăm sông vẫn đổ về một biển, kết quả vẫn như cũ.
Ngược lại, chỉ trong khoảng thời gian ra mắt ngắn ngủi đã dành được danh hiệu ảnh hậu, ai có thể không nói một tiếng cô có thiên phú, có linh khí.
Cô và Trúc Sanh, quả nhiên chỉ có thể một âm một dương, chỉ có một người được đứng dưới ánh đèn rực rỡ, người còn lại chỉ có thể đứng trong bóng tối, ảm đạm không có ánh sáng, đứng trong bóng tối nhìn ra.
Khi Trúc Sanh gặp khó khăn, cuộc sống của cô là một mảnh bằng phẳng, là người chiến thắng nhân sinh, có sự nghiệp suôn sẻ, có một người chồng ưu tú.
Thật tốt biết mấy!
Nhưng mà, bây giờ Trúc Sanh đi lên, cuộc sống của cô lại trở nên nực cười, tất cả mọi người đều nói cô là trà xanh.
Hình tượng cao quý của người chiến thắng nhân sinh của cô đã hoàn toàn sụp đổ, bây giờ khi người ta nhắc đến cô, cũng không hề ghen tị, mà là sự vi diệu, là sự trào phúng ở bên trong.
Tất cả những điều này là do Trúc Sanh đã đứng dậy, bởi vì Trúc Sanh muốn đứng ở nơi xán lạn, nên cô buộc phải ở nơi tối tăm.
Mọi chuyện dần dần trở về dáng vẻ của kiếp trước, đây là chuyện mà Thang Tuyết không thể chấp nhận nhất.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, mọi người lần lượt xuống khỏi sân khấu, Trúc Sanh cầm cúp nói với Thang Tuyết: “Kỹ thuật diễn xuất của chị Thang Tuyết cũng rất tốt, hy vọng năm sau chị Thang Tuyết sẽ dành được giải thưởng.”
Vẻ mặt Thang Tuyết cứng đờ, cô chỉ nói: “Đời còn dài, thắng lợi nhất thời thì có là gì.”
Thang Tuyết vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã tràn đầy hận ý, nhìn thấy Trúc Sanh tươi cười đắc ý, Thang Tuyết hận không thể xông lên xé nát mặt cô ra, hủy hoại khuôn mặt khiến người ta chán ghét này.
Nhưng bây giờ Thang Tuyết đã có điểm băn khoăn, cô có chồng có con, hơn nữa cuộc sống cũng tốt hơn kiếp trước, cô không thể làm ra chuyện gì hủy hoại sự nghiệp của mình được.
Một khi cô không tốt, Cung Kiêu có thể vứt bỏ cô hay không, Thang Tuyết không dám đánh cuộc.
Trúc Sanh gật đầu, tán thành nói: “Đúng vậy, chị Thang Tuyết nói đúng, đời còn dài, mong được chị Thang Tuyết chỉ bảo nhiều hơn.”
Trúc Sanh nói xong còn vươn tay ra, muốn bắt tay với Thang Tuyết.
Bên cạnh là các phóng viên tạp chí đang bùm bùm chụp ảnh, Thang Tuyết không thể làm ra việc gì không có phong độ được, bằng không chưa biết chừng ngày mai toàn báo mạng sẽ viết ra chuyện thái quá nào đó.
Thang Tuyết duỗi tay bắt tay với Trúc Sanh, tay cô không tự chủ được mà dùng lực, Trúc Sanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười, thậm chí còn tiến lên ôm Thang Tuyết, ghé sát vào tai cô nói: “Tiền bối à, cô hay tôi tấn công, tình thế không giống nhau đâu.”
Sắc mặt Thang Tuyết tái nhợt, vô thức muốn đẩy đối phương ra, nhưng Trúc Sanh đã buông lỏng Thang Tuyết ra trước.
Lúc này, Khương Tấn Ngôn đã đi tới, nói với Trúc Sanh: “Đi thôi.”
“Sao cô lại nói chuyện với cô ta, cô ta rất nhỏ mọn, cô khiêu khích cô ta làm gì?”
Hai người đi song song, những lời này loáng thoáng bay tới tai Thang Tuyết đang bực tức, lời nói của Khương Tấn Ngôn khiến Thang Tuyết vô cùng xấu hổ.
Khương Tấn Ngôn lại chán ghét cô tới vậy.
Thang Tuyết hoài nghi Khương Tấn Ngôn có từng thích mình hay không, cho dù bọn họ có từng ở bên nhau.
Tra nam, đúng là một tên tra nam!
Thang Tuyết không đoạt được giải thưởng khiến Cung Kiêu có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, bộ phim này là Cung Kiêu phải chịu lỗ vốn, mục đích là để Thang Tuyết đoạt giải.
Muốn Thang Tuyết có thể giành được giải thưởng, nhưng một giải thưởng quan trọng có sức nặng, tư bản không thể can thiệp nhiều, cũng không thể dùng tiền mua giải.
Giải thưởng như vậy, người trong giới và khán giả nhìn vào đều biết, mua giải, cảm giác sẽ rất vi diệu.
Nhưng Thang Tuyết lại không giành được, tuy rằng có được đề cử, nhưng được đề cử thì có tác dụng gì?
Cũng không thể nói, tôi là người được đề cử giải ảnh hậu đi.
Kỹ thuật diễn xuất của Thang Tuyết mang cảm giác đang diễn quá nặng, diễn một bộ phim, chỗ nào cũng đúng, chỗ nào cũng thích hợp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không đúng, không tốt, thực bình thường.
Ngẫu nhiên có thể khiến người ta kinh diễm một đoạn ngắn, nhưng cũng không thể duy trì ổn định.
Khi diễn xuất, Thang Tuyết giống như đang khoác lên một tấm da, biến thành một người khác, nhưng lại không phải là người đó, cảm giác rất kỳ quái.
Thang Tuyết đã trở thành nữ minh tinh hàng đầu, sau lưng có tư bản, cho dù diễn có không tốt hay có sai sót gì, người ta cũng sẽ nói không nên đắc tội với Thang Tuyết.
Có nói, người ta cũng không thích nghe, vô duyên vô cớ lại đắc tội với người ta, bọn họ chỉ là những người làm công mà thôi.
Chỉ có thể xuôi theo Thang Tuyết, nâng cô lên cao, nhưng tới khi ngã xuống lại vô cùng đau đớn.
Trong một môi trường được bao quanh bởi những lời khen ngợi như vậy, Thang Tuyết làm sao có thể tiến bộ được, thậm chí còn cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình rất tốt.
Dù có nghe được những lời nhận xét không tốt, cũng không để bụng, căn bản không quan tâm.
Bây giờ Thang Tuyết bị chê cười, danh tiếng cũng bị đảo ngược, trước kia có thể áp xuống, nhưng bây giờ đã không thể áp xuống được nữa.
Thang Tuyết có thể cảm nhận được chồng mình không vui, nếu không có Trúc Sanh, lần này nhất định cô sẽ đoạt được giải thưởng.
Trúc Sanh chính là chướng ngại trên đường.
Thang Tuyết không còn cách nào khác, chỉ có thể đối xử với Cung Kiêu hết sức dịu dàng mềm mỏng, hy vọng sự dịu dàng mềm mỏng này có thể khiến Cung Kiêu vui hơn một chút, không cần tức giận nữa.
Cung Kiêu đối mặt với một người vợ như vậy, hắn nhíu mày thật chặt.
Con người ấy mà, đều không thích bị liếm, bởi vì khi đối phương quá liếm, sẽ khiến người ta cảm thấy ở cùng người như vậy sẽ có hại.
Cung Kiêu thích Thang Tuyết, là vì trên người cô có một cổ tự tin, chứ không phải bộ dạng sợ hãi lấy lòng lúc này.
Tại sao Thang Tuyết lại biến thành như vậy, Cung Kiêu không rõ, liền hỏi: “Rốt cuộc là em đang sợ cái gì vậy?”
Nước mắt Thang Tuyết vô thức chảy ra, Cung Kiêu bất đắc dĩ lau nước mắt cho cô, “Có chuyện gì thì cứ nói với anh.”
Thang Tuyết: “Là vì em không tốt khiến anh mất mặt, anh có thể sẽ không yêu em nữa.”
Cung Kiêu nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, còn có con gái, đừng nói mấy lời này.”
Nếu Thang Tuyết vẫn tiếp tục không phấn chấn lên, thật ra cũng có thể xảy ra, chủ yếu là do trạng thái này của cô khiến người ta quá mệt mỏi.
Rốt cuộc là trong lòng Thang Tuyết đang cất giấu điều gì, có phải có liên quan tới Khương Tấn Ngôn?
Chẳng lẽ cô vẫn không thể quên được Khương Tấn Ngôn?
Tuy rằng đứa bé kia không phải con của Thang Tuyết, nhưng Cung Kiêu không hiểu, Thang Tuyết chú ý tới bạn trai cũ như vậy làm cái gì?
Cung Kiêu căn bản không thể hiểu được những áp lực, sợ hãi trong lòng vợ, loại sợ hãi này cũng không thể nói ra với người ngoài.
Cho dù là người bên gối thì cũng như thế, số mệnh của cô được chú định sẽ cô độc, một mình cô phải chịu đựng nỗi sợ hãi và áp lực này.
Trúc Sanh đoạt giải ảnh hậu, Khương Tấn Ngôn đưa con gái tới chúc mừng, Nam Chi rất vui khi biết mẹ cô giành được giải ảnh hậu.
Bây giờ cô đã biết, ảnh hậu chính là người có diễn xuất rất giỏi.
Mẹ của Mỹ Bảo đã biến thành dáng vẻ kiếp trước.
Trúc Sanh tự mình xuống bếp nấu cơm, Khương Tấn Ngôn hoài nghi: “Đồ ăn cô nấu có thể ăn được không?”
Nam Chi lập tức nói: “Ăn ngon nha, ngon hơn đồ cha nấu.”
Trong trí nhớ của Mỹ Bảo, đồ ăn mẹ nấu rất ngon.
Ba người bận rộn trong bếp, Nam Chi hỗ trợ bóc tỏi, Khương Tấn Ngôn xắt rau, Trúc Sanh phụ trách xào rau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.