Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 712: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (72)
Ngận Thị Kiểu Tình
13/07/2024
Edit: Kim
Hôn lễ của Phong Vân Đình và Lăng Kiều được phát sóng trực tiếp toàn cõi mạng, mộng mơ, sang trọng đến mức khiến người ta không khỏi há hốc mồm.
Hôn lễ của người ta mới là hôn lễ, hôn lễ của người thường chính là giống sân khấu tổ chức sự kiện của siêu thị.
Nhìn mà mơ ước.
Buổi phát sóng trực tiếp này rất thành công, có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp, có thể nói là một lần tuyên truyền thành công.
Mọi người đều bàn luận về hôn lễ này, Khổng Chân đưa đứa trẻ đến một thành phố khác, dùng chút tiền trong tay chuẩn bị làm lại từ đầu.
Cô có quay lại cũng chẳng ích gì, nhưng cô có thể đứng sau màn.
Khổng Chân tới trường điện ảnh để chọn người ký hợp đồng ra mắt.
Các điều khoản đều rất ngắn.
Người Khổng Chân nhìn trúng, đều lo ngại về thân phận của Khổng Chân, không muốn có liên quan tới Khổng Chân, liên lụy gây ra vết đen trên con đường sự nghiệp tương lai.
Khổng Chân cũng không thèm để ý, hai bên tình nguyện hợp tác mới là tốt nhất.
Thật ra có một cô gái, Tống Uyển tự đề cử mình, tình nguyện đi theo Khổng Chân, Khổng Chân nói: “Chắc cô cũng đã biết hoàn cảnh của tôi, không thiếu lời chỉ trích đâu.”
Cô gái nói thẳng: “Có rất nhiều người xinh đẹp hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, nếu không thể trả giá một chút, liền vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.”
Khổng Chân nhướng mày, cho dù cô gái này coi cô là ván cầu, sau khi nổi tiếng nhất định sẽ cắt đứt với cô, nhưng cô cũng cần cô gái này làm ván để giúp cô kiếm tiền, một lần nữa đứng lên.
Hai người thỏa thuận một số điều khoản, Khổng Chân thêm vào trong hợp đồng một điều khoản, nếu có một ngày chấm dứt hợp đồng, đối phương không được lên mạng chỉ trích Khổng Chân.
Vì sao lại băn khoăn tới điểm này, đó là bởi vì Địch Lạc.
Nhìn đức hạnh của Địch Lạc mà xem.
Ồ, Địch Lạc bây giờ còn đang ầm ĩ với công ty đấy, nói trắng ra là, hắn là một người ích kỷ, quá ích kỷ, hoàn toàn không có lòng vị tha.
Muốn có được cái gì, trước hết phải cho đi.
Nếu mày không thể mang lại lợi ích cho người khác, dựa vào cái gì người khác phải mang lại lợi ích cho mày.
Người khác thiếu nợ mày sao?
Khổng Chân và cô gái ký vào hợp đồng, nhìn kỹ năng nghiệp vụ của cô gái, những kiến thức cơ bản cô gái này đều nắm chắc.
Khổng Chân đưa cô gái tới gặp Sở Tích, trực tiếp nói với Sở Tích: “Đây là người dưới quyền của tôi, nhờ anh chăm sóc một chút.”
Sở Tích:……
Sở Tích trầm mặc một hồi nói: “Được, tôi đưa đến cho đạo diễn xem qua một chút.”
Cô gái nhìn Khổng Chấn với ánh mắt ngưỡng mộ, không phải nói Khổng Chân và Sở Tích bất hòa sao.
Khổng Chân chỉ mỉm cười, Sở Tích là một người khéo đưa đẩy, cô biết tới tìm Sở Tích nhờ giúp đỡ, Sở Tích sẽ giúp.
Hơn nữa, Sở Tích chỉ cho rằng mình là đang bù đắp, sau khi bù đắp xong, Sở Tích lại cho rằng mình không sai, có thể đứng thẳng lưng.
Khổng Chân: Có thể lợi dụng tại sao không lợi dụng!
Từ trước đến nay Sở Tích đều là người sẽ không đi tới mức cực đoan, sẽ chừa cho mình một đường lui, sẽ không hoàn toàn đi vào ngõ cụt, không thể quay đầu.
Có Sở Tích đề cử, cô gái nhận được một vai diễn không mấy quan trọng trong một bộ phim, nhưng cũng có lời thoại và cảnh quay.
Sở Tích hỏi Khổng Chân: “Sau này cô sẽ đi dẫn dắt người sao?”
Khổng Chân tùy ý nói: “Đương nhiên, tôi cũng cần phải ăn cơm, còn có một đứa con phải nuôi.”
“Người của tôi, anh giúp để ý một chút là được, hơn nữa, thái độ lạnh nhạt một chút, đừng quyến rũ người ta.”
Khổng Chân không muốn người của mình yêu đương, thậm chí là bám vào Sở Tích.
Kiếm tiền, đều kiếm tiền cho bà đây.
Sở Tích không đồng ý cũng không cự tuyệt, Khổng Chân lợi dụng nhân mạch của Sở Tích giúp cô gái cấp dưới của mình, có thể liên tục đóng phim trong các đoàn phim lớn nhỏ.
Khổng Chân không ra mặt, chỉ có Sở Tích ra mặt.
Đây cũng là thỏa thuận giữa Khổng Chân và cô gái, cho tới khi tình hình khá hơn, mối quan hệ giữa bọn họ không thể tiết lộ ra bên ngoài.
Bởi vì là Sở Tích đề cử, có rất nhiều người nể tình, dò hỏi cô gái này có quan hệ gì với Sở Tích.
Sở Tích chỉ nói là hậu bối.
Sở Tích dìu dắt hậu bối được khen ngợi, Sở Tích chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Lăng Kiều nhờ đám cưới thế kỷ, đã hot trở lại, có không ít chương trình tới tìm Lăng Kiều.
Lăng Kiều cũng không từ chối, rốt cuộc cũng kiếm được tiền, hơn nữa, cô cũng đã coi cái giới giải trí này thành sân sau để kinh doanh, không có việc gì thì hoạt động một chút, cho dù đang mang thai, nhưng vẫn hoạt động.
Hoạt động chăm chỉ một thời gian, lượng fans có tăng lên, chỉ là không nhiều được như trước.
Lăng Kiều lại tới tìm Sở Tích, Sở Tích là người Lăng Kiều sẽ không từ bỏ, Sở Tích là ảnh đế, hơn nữa còn là ảnh đế điện ảnh, rất có tiếng nói, là một người có thực lực.
Kết giao cùng một người như vậy, đối với Lăng Kiều mà nói, chỉ có lợi, không có hại.
Rốt cuộc thì cũng là vật họp theo loài, người có qua lại với Sở Tích, cũng sẽ được chiếu chút ánh sáng từ Sở Tích.
Nhưng tới rồi, lại được thông báo, Sở Tích đã tới đoàn làm phim khác.
Đoàn làm phim khác?
Sở Tích cũng không diễn, tại sao lại đến đoàn làm phim kia?
Lăng Kiều tới nơi, nhìn thấy Sở Tích mang theo một cô gái, cô gái kia ngẩng đầu nói cái gì đó với Sở Tích, Sở Tích nghe xong gật gật đầu.
Lăng Kiều theo bản năng nhíu mày, đánh giá cô gái kia, dáng người cao gầy, nhưng gương mặt cũng không quá xinh đẹp, đứng giữa các mỹ nữ trong giới giải trí, thực sự không có gì nổi bật.
Trong đầu Lăng Kiều hoàn toàn không có thông tin về cô gái này.
Bụng cô đã hơi nhô lên, cô đi tới, Sở Tích nhìn thấy Lăng Kiều thì có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng Lăng tiểu thư.
Lăng Kiều nói: “Tôi đi quay chương trình, tiện đường ghé qua đây, đúng rồi, vị này là……”
Sở Tích tránh nặng tìm nhẹ nói: “Sư muội, cùng trường với tôi.”
Lăng Kiều gật đầu, nói chuyện cùng Sở Tích, Tống Uyển ở bên cạnh nhìn có chút xấu hổ, thức thời tránh qua một bên.
Lăng Kiều liếc mắt nhìn thấy hành động của cô gái, rất vừa lòng.
Sở Tích nhẫn nại hàn huyên với Lăng Kiều, hắn chính là người như vậy, bên này có thể suy trì mối quan hệ với Lăng Kiều, nhưng cũng có thể giúp Khổng Chân làm việc, khôi phục lại mối quan hệ đã rách nát.
Lăng Kiều hỏi thăm xong, nói lời cáo biệt với Sở Tích, vừa quay đầu đã gọi điện kêu người điều tra về sư muội của Sở Tích.
Sở Tích là một người lạnh lùng, trên cơ bản sẽ không đối xử với ai quá đặc biệt tha thiết, cũng là trước kia với Khổng Chân mới đặc biệt hơn một chút, thi thoảng hai người ở trước ống kính có đùa giỡn một hai câu, có thể coi là bạn thân.
Nhưng sau đó, Sở Tích biết được bộ mặt thật của Khổng Chân, cũng rất ít khi qua lại với Khổng Chân.
Nhưng tại sao bây giờ lại nhảy ra một cái sư muội, còn được Sở Tích đích thân mang theo bên mình.
Tư liệu về Tống Uyển điều tra rất dễ dàng, cũng rất đơn giản, chỉ duy nhất có một điểm không đơn giản chính là, Tống Uyển này vậy mà lại có qua lại với Khổng Chân.
Khổng Chân, lại là Khổng Chân……
Sắc mặt Lăng Kiều như bừng tỉnh ra, cô bận rộn chuyện kết hôn, cũng mới biết được tin Khổng Chân đã chuyển nhà.
Nhưng mà bây giờ Khổng Chân lại nhảy ra, cô vậy mà lại bắt đầu bồi dưỡng người, mấy chốt là Sở Tích còn giúp Khổng Chân, việc này Lăng Kiều rất để ý.
Lăng Kiều bây giờ giống như một chiếc ô tô mất phanh, nếu nói trước kia Lăng Kiều chỉ coi công việc này là công cụ để công kích Khổng Chân.
Thì bây giờ, cô đã thật sự thực sự coi đây là một nghề phát triển lâu dài.
Hôn lễ của Phong Vân Đình và Lăng Kiều được phát sóng trực tiếp toàn cõi mạng, mộng mơ, sang trọng đến mức khiến người ta không khỏi há hốc mồm.
Hôn lễ của người ta mới là hôn lễ, hôn lễ của người thường chính là giống sân khấu tổ chức sự kiện của siêu thị.
Nhìn mà mơ ước.
Buổi phát sóng trực tiếp này rất thành công, có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp, có thể nói là một lần tuyên truyền thành công.
Mọi người đều bàn luận về hôn lễ này, Khổng Chân đưa đứa trẻ đến một thành phố khác, dùng chút tiền trong tay chuẩn bị làm lại từ đầu.
Cô có quay lại cũng chẳng ích gì, nhưng cô có thể đứng sau màn.
Khổng Chân tới trường điện ảnh để chọn người ký hợp đồng ra mắt.
Các điều khoản đều rất ngắn.
Người Khổng Chân nhìn trúng, đều lo ngại về thân phận của Khổng Chân, không muốn có liên quan tới Khổng Chân, liên lụy gây ra vết đen trên con đường sự nghiệp tương lai.
Khổng Chân cũng không thèm để ý, hai bên tình nguyện hợp tác mới là tốt nhất.
Thật ra có một cô gái, Tống Uyển tự đề cử mình, tình nguyện đi theo Khổng Chân, Khổng Chân nói: “Chắc cô cũng đã biết hoàn cảnh của tôi, không thiếu lời chỉ trích đâu.”
Cô gái nói thẳng: “Có rất nhiều người xinh đẹp hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, nếu không thể trả giá một chút, liền vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.”
Khổng Chân nhướng mày, cho dù cô gái này coi cô là ván cầu, sau khi nổi tiếng nhất định sẽ cắt đứt với cô, nhưng cô cũng cần cô gái này làm ván để giúp cô kiếm tiền, một lần nữa đứng lên.
Hai người thỏa thuận một số điều khoản, Khổng Chân thêm vào trong hợp đồng một điều khoản, nếu có một ngày chấm dứt hợp đồng, đối phương không được lên mạng chỉ trích Khổng Chân.
Vì sao lại băn khoăn tới điểm này, đó là bởi vì Địch Lạc.
Nhìn đức hạnh của Địch Lạc mà xem.
Ồ, Địch Lạc bây giờ còn đang ầm ĩ với công ty đấy, nói trắng ra là, hắn là một người ích kỷ, quá ích kỷ, hoàn toàn không có lòng vị tha.
Muốn có được cái gì, trước hết phải cho đi.
Nếu mày không thể mang lại lợi ích cho người khác, dựa vào cái gì người khác phải mang lại lợi ích cho mày.
Người khác thiếu nợ mày sao?
Khổng Chân và cô gái ký vào hợp đồng, nhìn kỹ năng nghiệp vụ của cô gái, những kiến thức cơ bản cô gái này đều nắm chắc.
Khổng Chân đưa cô gái tới gặp Sở Tích, trực tiếp nói với Sở Tích: “Đây là người dưới quyền của tôi, nhờ anh chăm sóc một chút.”
Sở Tích:……
Sở Tích trầm mặc một hồi nói: “Được, tôi đưa đến cho đạo diễn xem qua một chút.”
Cô gái nhìn Khổng Chấn với ánh mắt ngưỡng mộ, không phải nói Khổng Chân và Sở Tích bất hòa sao.
Khổng Chân chỉ mỉm cười, Sở Tích là một người khéo đưa đẩy, cô biết tới tìm Sở Tích nhờ giúp đỡ, Sở Tích sẽ giúp.
Hơn nữa, Sở Tích chỉ cho rằng mình là đang bù đắp, sau khi bù đắp xong, Sở Tích lại cho rằng mình không sai, có thể đứng thẳng lưng.
Khổng Chân: Có thể lợi dụng tại sao không lợi dụng!
Từ trước đến nay Sở Tích đều là người sẽ không đi tới mức cực đoan, sẽ chừa cho mình một đường lui, sẽ không hoàn toàn đi vào ngõ cụt, không thể quay đầu.
Có Sở Tích đề cử, cô gái nhận được một vai diễn không mấy quan trọng trong một bộ phim, nhưng cũng có lời thoại và cảnh quay.
Sở Tích hỏi Khổng Chân: “Sau này cô sẽ đi dẫn dắt người sao?”
Khổng Chân tùy ý nói: “Đương nhiên, tôi cũng cần phải ăn cơm, còn có một đứa con phải nuôi.”
“Người của tôi, anh giúp để ý một chút là được, hơn nữa, thái độ lạnh nhạt một chút, đừng quyến rũ người ta.”
Khổng Chân không muốn người của mình yêu đương, thậm chí là bám vào Sở Tích.
Kiếm tiền, đều kiếm tiền cho bà đây.
Sở Tích không đồng ý cũng không cự tuyệt, Khổng Chân lợi dụng nhân mạch của Sở Tích giúp cô gái cấp dưới của mình, có thể liên tục đóng phim trong các đoàn phim lớn nhỏ.
Khổng Chân không ra mặt, chỉ có Sở Tích ra mặt.
Đây cũng là thỏa thuận giữa Khổng Chân và cô gái, cho tới khi tình hình khá hơn, mối quan hệ giữa bọn họ không thể tiết lộ ra bên ngoài.
Bởi vì là Sở Tích đề cử, có rất nhiều người nể tình, dò hỏi cô gái này có quan hệ gì với Sở Tích.
Sở Tích chỉ nói là hậu bối.
Sở Tích dìu dắt hậu bối được khen ngợi, Sở Tích chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Lăng Kiều nhờ đám cưới thế kỷ, đã hot trở lại, có không ít chương trình tới tìm Lăng Kiều.
Lăng Kiều cũng không từ chối, rốt cuộc cũng kiếm được tiền, hơn nữa, cô cũng đã coi cái giới giải trí này thành sân sau để kinh doanh, không có việc gì thì hoạt động một chút, cho dù đang mang thai, nhưng vẫn hoạt động.
Hoạt động chăm chỉ một thời gian, lượng fans có tăng lên, chỉ là không nhiều được như trước.
Lăng Kiều lại tới tìm Sở Tích, Sở Tích là người Lăng Kiều sẽ không từ bỏ, Sở Tích là ảnh đế, hơn nữa còn là ảnh đế điện ảnh, rất có tiếng nói, là một người có thực lực.
Kết giao cùng một người như vậy, đối với Lăng Kiều mà nói, chỉ có lợi, không có hại.
Rốt cuộc thì cũng là vật họp theo loài, người có qua lại với Sở Tích, cũng sẽ được chiếu chút ánh sáng từ Sở Tích.
Nhưng tới rồi, lại được thông báo, Sở Tích đã tới đoàn làm phim khác.
Đoàn làm phim khác?
Sở Tích cũng không diễn, tại sao lại đến đoàn làm phim kia?
Lăng Kiều tới nơi, nhìn thấy Sở Tích mang theo một cô gái, cô gái kia ngẩng đầu nói cái gì đó với Sở Tích, Sở Tích nghe xong gật gật đầu.
Lăng Kiều theo bản năng nhíu mày, đánh giá cô gái kia, dáng người cao gầy, nhưng gương mặt cũng không quá xinh đẹp, đứng giữa các mỹ nữ trong giới giải trí, thực sự không có gì nổi bật.
Trong đầu Lăng Kiều hoàn toàn không có thông tin về cô gái này.
Bụng cô đã hơi nhô lên, cô đi tới, Sở Tích nhìn thấy Lăng Kiều thì có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng Lăng tiểu thư.
Lăng Kiều nói: “Tôi đi quay chương trình, tiện đường ghé qua đây, đúng rồi, vị này là……”
Sở Tích tránh nặng tìm nhẹ nói: “Sư muội, cùng trường với tôi.”
Lăng Kiều gật đầu, nói chuyện cùng Sở Tích, Tống Uyển ở bên cạnh nhìn có chút xấu hổ, thức thời tránh qua một bên.
Lăng Kiều liếc mắt nhìn thấy hành động của cô gái, rất vừa lòng.
Sở Tích nhẫn nại hàn huyên với Lăng Kiều, hắn chính là người như vậy, bên này có thể suy trì mối quan hệ với Lăng Kiều, nhưng cũng có thể giúp Khổng Chân làm việc, khôi phục lại mối quan hệ đã rách nát.
Lăng Kiều hỏi thăm xong, nói lời cáo biệt với Sở Tích, vừa quay đầu đã gọi điện kêu người điều tra về sư muội của Sở Tích.
Sở Tích là một người lạnh lùng, trên cơ bản sẽ không đối xử với ai quá đặc biệt tha thiết, cũng là trước kia với Khổng Chân mới đặc biệt hơn một chút, thi thoảng hai người ở trước ống kính có đùa giỡn một hai câu, có thể coi là bạn thân.
Nhưng sau đó, Sở Tích biết được bộ mặt thật của Khổng Chân, cũng rất ít khi qua lại với Khổng Chân.
Nhưng tại sao bây giờ lại nhảy ra một cái sư muội, còn được Sở Tích đích thân mang theo bên mình.
Tư liệu về Tống Uyển điều tra rất dễ dàng, cũng rất đơn giản, chỉ duy nhất có một điểm không đơn giản chính là, Tống Uyển này vậy mà lại có qua lại với Khổng Chân.
Khổng Chân, lại là Khổng Chân……
Sắc mặt Lăng Kiều như bừng tỉnh ra, cô bận rộn chuyện kết hôn, cũng mới biết được tin Khổng Chân đã chuyển nhà.
Nhưng mà bây giờ Khổng Chân lại nhảy ra, cô vậy mà lại bắt đầu bồi dưỡng người, mấy chốt là Sở Tích còn giúp Khổng Chân, việc này Lăng Kiều rất để ý.
Lăng Kiều bây giờ giống như một chiếc ô tô mất phanh, nếu nói trước kia Lăng Kiều chỉ coi công việc này là công cụ để công kích Khổng Chân.
Thì bây giờ, cô đã thật sự thực sự coi đây là một nghề phát triển lâu dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.