Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 717: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (77)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/07/2024
Edit: Kim
Nam Chi kéo giỏ trái cây đưa trái cây cho Phong Vân Đình, “Cha ăn đi.”
Mày cảm thấy tao có tâm trạng ăn sao, Phong Vân Đình không muốn, Nam Chi lại tự mình răng rắc ăn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, rõ ràng là những người gần gũi nhất, bây giờ đã tới nông nỗi không còn gì để nói.
Một lát sau, Khổng Chân nói với Nam Chi: “Cha cũng nhìn thấy rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Nam Chi lập tức cười hì hì: “Vâng mẹ.” Lại quay đầu lại nói với cha: “Cha ơi, bọn họ đều nói cha không còn tiền, có đúng không cha?”
Không có tiền còn có thể ở trong phòng bệnh tốt như vậy sao?
Phong Vân Đình lạnh lùng mà nhìn Nam Chi, “Làm sao, tao không có tiền, mày cho rằng bây giờ tao dễ bắt nạt lắm à?”
Nam Chi không gật đầu, cũng không lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Không có tiền cũng tốt, không có tiền, cha sẽ không thể bắt nạt mẹ, cha có tiền, có thể tùy ý bắt nạt mẹ, bất luận mẹ có nói cái gì cũng vô dụng.”
“Cha đã không còn tiền, người khác cũng không nghe lời cha nói, tùy ý bắt nạt cha.”
“Cha, cái này con biết, có người đã dạy con, đây gọi là làm giàu bất nhân.”
“Cút……” Cảm xúc đè nén của Phong Vân Đình cuối cùng cũng bộc phát ra trước lời nói của đứa trẻ.
“Không tới lượt mày dạy dỗ tao.” Hắn đập vỡ hết hoa và bình nước để trên đầu giường, khiến các mảnh vỡ vỡ tung.
Nam Chi nhanh nhẹn nhảy ra trốn sau lưng mẹ, thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Phong Vân Đình tức giận đến mức mặt xanh mét, hô hấp dồn dập, toàn thân không tự chủ được run lên, hai mắt đỏ ngầu như dung nham.
Một luồng ánh sáng cực nóng làm người ta sợ hãi phát ra từ bên trong.
Khổng Chân lại không hề sợ hãi, đây là Phong Vân Đình, nếu thật sự có chuyện gì, đều là người khác sai.
Cuộc sống sau này, sẽ phải chịu đựng cảm giác bị người ta phớt lờ, bị người ta chèn ép, bị người ta tùy ý làm bậy, nhưng hoàn toàn không có sức lực để phản kháng.
Hao hết toàn bộ sức lực, cũng không biết mình đã làm gì sai, nhưng vẫn phải chấp nhận điều đó.
Bất luận có làm cái gì cũng đều là sai, loại thống khổ này đủ để hủy diệt, xé nát con người.
Bất lực giãy giụa lại hận không thể hủy diệt cả thế giới.
Khổng Chân che chở cho đứa trẻ ở đằng sau, nói với Phong Vân Đình: “Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, chúng tôi đi đây.”
Khổng Chân đẩy lưng đứa trẻ, nhón chân tránh khỏi mảnh vỡ, Nam Chi giống như chú chim trên cành, nhảy khỏi phòng bệnh, còn quay đầu tạm biệt Phong Vân Đình: “Tạm biệt cha.”
Sau này tôi sẽ không tới thăm ông nữa.
Phong Vân Đình nhìn đứa trẻ đang mỉm cười, cô dường như không biết mình đã chọc giận người khác, sau đó vô cùng vui vẻ chạy đi.
Phong Vân Đình hít một hơi thật sâu để ngăn mình mất bình tĩnh, “Các người tới đây là để xem trò cười của tôi.”
Nam Chi a một tiếng, suy nghĩ một lát: “Đúng thật là khá buồn cười, hì hì.” Sau đó cúi đầu bỏ chạy.
Cảm giác đặc biệt hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy Phong Vân Đình không thể đứng dậy khỏi giường để đánh cô, lại cảm thấy vui sướng gấp bội.
Khổng Chân nhìn thấy, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, bước đi thoải mái đuổi theo, ánh mắt vẫn luôn dõi theo con gái.
Vừa cười, hốc mắt cô đã đong đầy nước mắt, cô đột nhiên muốn mặc kệ tất cả, gào khóc.
Đến cả đứa trẻ cũng biết trong lòng cô khổ sở đến nhường nào, đối mặt với hai ngọn núi lớn là Lăng gia và Phong gia, thật sự bất lực, không thể làm được gì.
Khi đứa trẻ nói những lời kia trước mặt Phong Vân Đình, không biết trong lòng cô đã vui sướng, hạnh phúc tới cỡ nào đâu.
Cảm thấy ngọn núi đè trên người mình, đã được nhấc đi.
Mặc kệ là thần tiên phương nào, đa tạ, đa tạ.
Khổng Chân cảm thấy mình vẫn được ông trời ưu ái, vẫn gặp chút may mắn, vừa mới bị Lăng Kiều chèn ép, Phong gia đã xảy ra chuyện.
Phong gia đã xảy ra chuyện, Lăng Kiều sẽ ly hôn với hắn sao?
Cô không biết một Lăng Kiều thuần khiết, cái gì cũng không cần, lạnh nhạt như nước, có rời bỏ hắn hay không.
Chuyện mà Khổng Chân không phục nhất chính là, bọn họ luôn đứng trên đạo đức ra sức dẫm đạp cô, đánh cô thành một tội nhân.
Nhưng nếu bọn họ cũng thuần khiết, không tỳ vết như vậy, Khổng Chân còn chấp nhận, nhưng rõ ràng, bọn họ không phải.
Khổng Chân lau nước mắt nơi khóe mắt, lại mỉm cười.
Trong lòng cô có hận Phong Vân Đình không?
Hận, rất hận!
So với người bình thường như cô, người đứng ở chỗ cao như Phong Vân Đình, nếu rơi xuống dưới, chỉ sợ sẽ càng làm người ta vui sướng, càng thêm cảm thấy hưng phấn, vui mừng khôn xiết.
Cuộc đời bi thảm của hắn lại là một vở kịch thú vị đối với người khác, các loại đau đớn, tuyệt vọng kêu rên khi ngã xuống từ chỗ cao, sẽ chỉ làm người xem càng thêm vui vẻ, càng thêm hưng phấn, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.
“Nhan Nhan, chạy chậm thôi.” Trên mặt Khổng Chân nở nụ cười, nhưng thanh âm lại run rẩy.
Nam Chi dang rộng vòng tay, chạy về phía mẹ như một chú chim.
Phong Vân Đình chỉ ở lại bệnh viện hai ngày thì xuất viện, một là phải trở về chủ trì đại cục, hai là, ở bệnh viện lâu, người ngoài sẽ cho rằng hắn mắc bệnh nan y nào đó.
Cho dù Phong Vân Đình muốn ngăn cơn sóng dữ, chống đỡ tòa nhà đang đổ sụp, thì có một số chuyện sẽ không thể theo ý muốn của con người được.
Tài nguyên trong tay Phong Vân Đình, cũng không đủ cho Phong Vân Đình xoay chuyển tình thế, một tướng quân không có binh, cũng không thể xem là tướng quân được.
Lời nói của đứa trẻ vang vọng bên tai Phong Vân Đình, đứa trẻ nói hắn làm giàu bất nhân, nói hắn ỷ thế hiếp người.
Cho tới bây giờ, Phong Vân Đình cũng không thừa nhận cách nói này, hắn có quyền sử dụng quyền lực, tại sao lại không sử dụng?
Hơn nữa, Phong Vân Đình tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đã sai, nếu hắn đã sai, vậy chẳng phải những chuyện bây giờ hắn đang phải gánh chịu, là báo ứng sao?
Báo ứng?!
Hắn tuyệt đối không thừa nhận báo ứng gì đó!
Mặc kệ là cái tâm lý nào, cho dù ngoan cố đến chết, Phong Vân Đình đều quyết không thừa nhận mình đã làm sai.
Chỉ vì một nữ minh tinh mà chôn vùi toàn bộ tài nguyên mà gia tộc dày công tích lũy.
Không thừa nhận, tuyệt đối không thừa nhận.
Báo ứng, là chuyện vớ vẩn cỡ nào, trên đời này, mỗi ngày có biết bao nhiêu xí nghiệp phá sản, vì đủ loại nguyên do.
Nhưng không có ai phá sản vì làm giàu bất nhân, làm giàu bất nhân ngược lại càng có thể sống sót.
Chỉ có trẻ con, mới cho rằng mọi thứ trên đời này đều sẽ có quả báo, bản thân bất lực, mới đem hy vọng đặt vào một cái quả báo nào đó.
Phong Vân Đình bị những chuyện xảy ra làm cho bực bội đầu óc kêu ong ong.
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ đòi tiền, nhà cung cấp, thậm chí là ngân hàng, những món đồ mang đi thế chấp với ngân hàng, bây giờ đã bị ngân hàng mang đi đấu giá.
Ngân hàng sẽ không tham gia vào chuyện làm ăn thua lỗ, nóng lòng thu hồi vốn bằng cách bán đấu giá tài sản của Phong gia.
Chuyện này vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều sẽ biết, ngân hàng cầm đồ đi đấu giá, còn triệu tập rất nhiều người có thế lực tới tham gia đấu giá.
Phong Vân Đình bị hành động vô nhân đạo của ngân hàng làm cho tức chết rồi, đã nói chờ một chút, chờ một chút.
Mấy thứ kia bị bán đi, Phong Vân Đình đau lòng.
Nam Chi kéo giỏ trái cây đưa trái cây cho Phong Vân Đình, “Cha ăn đi.”
Mày cảm thấy tao có tâm trạng ăn sao, Phong Vân Đình không muốn, Nam Chi lại tự mình răng rắc ăn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, rõ ràng là những người gần gũi nhất, bây giờ đã tới nông nỗi không còn gì để nói.
Một lát sau, Khổng Chân nói với Nam Chi: “Cha cũng nhìn thấy rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Nam Chi lập tức cười hì hì: “Vâng mẹ.” Lại quay đầu lại nói với cha: “Cha ơi, bọn họ đều nói cha không còn tiền, có đúng không cha?”
Không có tiền còn có thể ở trong phòng bệnh tốt như vậy sao?
Phong Vân Đình lạnh lùng mà nhìn Nam Chi, “Làm sao, tao không có tiền, mày cho rằng bây giờ tao dễ bắt nạt lắm à?”
Nam Chi không gật đầu, cũng không lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Không có tiền cũng tốt, không có tiền, cha sẽ không thể bắt nạt mẹ, cha có tiền, có thể tùy ý bắt nạt mẹ, bất luận mẹ có nói cái gì cũng vô dụng.”
“Cha đã không còn tiền, người khác cũng không nghe lời cha nói, tùy ý bắt nạt cha.”
“Cha, cái này con biết, có người đã dạy con, đây gọi là làm giàu bất nhân.”
“Cút……” Cảm xúc đè nén của Phong Vân Đình cuối cùng cũng bộc phát ra trước lời nói của đứa trẻ.
“Không tới lượt mày dạy dỗ tao.” Hắn đập vỡ hết hoa và bình nước để trên đầu giường, khiến các mảnh vỡ vỡ tung.
Nam Chi nhanh nhẹn nhảy ra trốn sau lưng mẹ, thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Phong Vân Đình tức giận đến mức mặt xanh mét, hô hấp dồn dập, toàn thân không tự chủ được run lên, hai mắt đỏ ngầu như dung nham.
Một luồng ánh sáng cực nóng làm người ta sợ hãi phát ra từ bên trong.
Khổng Chân lại không hề sợ hãi, đây là Phong Vân Đình, nếu thật sự có chuyện gì, đều là người khác sai.
Cuộc sống sau này, sẽ phải chịu đựng cảm giác bị người ta phớt lờ, bị người ta chèn ép, bị người ta tùy ý làm bậy, nhưng hoàn toàn không có sức lực để phản kháng.
Hao hết toàn bộ sức lực, cũng không biết mình đã làm gì sai, nhưng vẫn phải chấp nhận điều đó.
Bất luận có làm cái gì cũng đều là sai, loại thống khổ này đủ để hủy diệt, xé nát con người.
Bất lực giãy giụa lại hận không thể hủy diệt cả thế giới.
Khổng Chân che chở cho đứa trẻ ở đằng sau, nói với Phong Vân Đình: “Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, chúng tôi đi đây.”
Khổng Chân đẩy lưng đứa trẻ, nhón chân tránh khỏi mảnh vỡ, Nam Chi giống như chú chim trên cành, nhảy khỏi phòng bệnh, còn quay đầu tạm biệt Phong Vân Đình: “Tạm biệt cha.”
Sau này tôi sẽ không tới thăm ông nữa.
Phong Vân Đình nhìn đứa trẻ đang mỉm cười, cô dường như không biết mình đã chọc giận người khác, sau đó vô cùng vui vẻ chạy đi.
Phong Vân Đình hít một hơi thật sâu để ngăn mình mất bình tĩnh, “Các người tới đây là để xem trò cười của tôi.”
Nam Chi a một tiếng, suy nghĩ một lát: “Đúng thật là khá buồn cười, hì hì.” Sau đó cúi đầu bỏ chạy.
Cảm giác đặc biệt hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy Phong Vân Đình không thể đứng dậy khỏi giường để đánh cô, lại cảm thấy vui sướng gấp bội.
Khổng Chân nhìn thấy, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, bước đi thoải mái đuổi theo, ánh mắt vẫn luôn dõi theo con gái.
Vừa cười, hốc mắt cô đã đong đầy nước mắt, cô đột nhiên muốn mặc kệ tất cả, gào khóc.
Đến cả đứa trẻ cũng biết trong lòng cô khổ sở đến nhường nào, đối mặt với hai ngọn núi lớn là Lăng gia và Phong gia, thật sự bất lực, không thể làm được gì.
Khi đứa trẻ nói những lời kia trước mặt Phong Vân Đình, không biết trong lòng cô đã vui sướng, hạnh phúc tới cỡ nào đâu.
Cảm thấy ngọn núi đè trên người mình, đã được nhấc đi.
Mặc kệ là thần tiên phương nào, đa tạ, đa tạ.
Khổng Chân cảm thấy mình vẫn được ông trời ưu ái, vẫn gặp chút may mắn, vừa mới bị Lăng Kiều chèn ép, Phong gia đã xảy ra chuyện.
Phong gia đã xảy ra chuyện, Lăng Kiều sẽ ly hôn với hắn sao?
Cô không biết một Lăng Kiều thuần khiết, cái gì cũng không cần, lạnh nhạt như nước, có rời bỏ hắn hay không.
Chuyện mà Khổng Chân không phục nhất chính là, bọn họ luôn đứng trên đạo đức ra sức dẫm đạp cô, đánh cô thành một tội nhân.
Nhưng nếu bọn họ cũng thuần khiết, không tỳ vết như vậy, Khổng Chân còn chấp nhận, nhưng rõ ràng, bọn họ không phải.
Khổng Chân lau nước mắt nơi khóe mắt, lại mỉm cười.
Trong lòng cô có hận Phong Vân Đình không?
Hận, rất hận!
So với người bình thường như cô, người đứng ở chỗ cao như Phong Vân Đình, nếu rơi xuống dưới, chỉ sợ sẽ càng làm người ta vui sướng, càng thêm cảm thấy hưng phấn, vui mừng khôn xiết.
Cuộc đời bi thảm của hắn lại là một vở kịch thú vị đối với người khác, các loại đau đớn, tuyệt vọng kêu rên khi ngã xuống từ chỗ cao, sẽ chỉ làm người xem càng thêm vui vẻ, càng thêm hưng phấn, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.
“Nhan Nhan, chạy chậm thôi.” Trên mặt Khổng Chân nở nụ cười, nhưng thanh âm lại run rẩy.
Nam Chi dang rộng vòng tay, chạy về phía mẹ như một chú chim.
Phong Vân Đình chỉ ở lại bệnh viện hai ngày thì xuất viện, một là phải trở về chủ trì đại cục, hai là, ở bệnh viện lâu, người ngoài sẽ cho rằng hắn mắc bệnh nan y nào đó.
Cho dù Phong Vân Đình muốn ngăn cơn sóng dữ, chống đỡ tòa nhà đang đổ sụp, thì có một số chuyện sẽ không thể theo ý muốn của con người được.
Tài nguyên trong tay Phong Vân Đình, cũng không đủ cho Phong Vân Đình xoay chuyển tình thế, một tướng quân không có binh, cũng không thể xem là tướng quân được.
Lời nói của đứa trẻ vang vọng bên tai Phong Vân Đình, đứa trẻ nói hắn làm giàu bất nhân, nói hắn ỷ thế hiếp người.
Cho tới bây giờ, Phong Vân Đình cũng không thừa nhận cách nói này, hắn có quyền sử dụng quyền lực, tại sao lại không sử dụng?
Hơn nữa, Phong Vân Đình tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đã sai, nếu hắn đã sai, vậy chẳng phải những chuyện bây giờ hắn đang phải gánh chịu, là báo ứng sao?
Báo ứng?!
Hắn tuyệt đối không thừa nhận báo ứng gì đó!
Mặc kệ là cái tâm lý nào, cho dù ngoan cố đến chết, Phong Vân Đình đều quyết không thừa nhận mình đã làm sai.
Chỉ vì một nữ minh tinh mà chôn vùi toàn bộ tài nguyên mà gia tộc dày công tích lũy.
Không thừa nhận, tuyệt đối không thừa nhận.
Báo ứng, là chuyện vớ vẩn cỡ nào, trên đời này, mỗi ngày có biết bao nhiêu xí nghiệp phá sản, vì đủ loại nguyên do.
Nhưng không có ai phá sản vì làm giàu bất nhân, làm giàu bất nhân ngược lại càng có thể sống sót.
Chỉ có trẻ con, mới cho rằng mọi thứ trên đời này đều sẽ có quả báo, bản thân bất lực, mới đem hy vọng đặt vào một cái quả báo nào đó.
Phong Vân Đình bị những chuyện xảy ra làm cho bực bội đầu óc kêu ong ong.
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ đòi tiền, nhà cung cấp, thậm chí là ngân hàng, những món đồ mang đi thế chấp với ngân hàng, bây giờ đã bị ngân hàng mang đi đấu giá.
Ngân hàng sẽ không tham gia vào chuyện làm ăn thua lỗ, nóng lòng thu hồi vốn bằng cách bán đấu giá tài sản của Phong gia.
Chuyện này vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều sẽ biết, ngân hàng cầm đồ đi đấu giá, còn triệu tập rất nhiều người có thế lực tới tham gia đấu giá.
Phong Vân Đình bị hành động vô nhân đạo của ngân hàng làm cho tức chết rồi, đã nói chờ một chút, chờ một chút.
Mấy thứ kia bị bán đi, Phong Vân Đình đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.