Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 157: Phúc Nữ Nhà Nông (36)
Ngận Thị Kiểu Tình
28/10/2022
Edit: Kim
Phân gia được hai ngày, Đại Nha mới cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi, bọn họ không được tới nhà chính ăn cơm, chỉ có thể đặt một cái nồi nấu ăn bên ngoài phòng.
Hoàn cảnh đơn sơ, ngay cả một cái bếp cũng không có, nhưng thời điểm nấu cơm, muội muội vậy mà cái gì cũng muốn cho thêm vào bên trong nồi, trông không khác gì một bà cốt đang điều chế thuốc.
Cháo đặc đến mức cắm đũa cũng không ngã, đây là lần đầu tiên Đại Nha ăn cháo kiểu này, mà loại cháo này cũng không phải là cháo, mà là cơm khô.
Đại Nha nhìn cha nương, thấy mặt họ chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói gì, trong lòng Đại Nha lại dâng lên một tia vui sướng, phân gia xong ít nhất còn có thể được ăn thứ như vậy.
Đại Nha chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phân gia, mọi người đều sống cùng nhau, những ngày trải qua là xấu hay tốt nàng cũng không rõ.
Tiểu cô cô lại có thể sống giống một tiểu thư nhà quan, mỗi lần Nhị Nha nhìn nàng cũng cảm thấy thật hâm mộ, trước nay cũng không hề nghĩ mình có thể sống một cuộc sống giống vậy.
Có lẽ là nghe lời lão Tiền thị nói, chỉ có tiểu cô cô mới xứng, những người khác liền không xứng, cho nên Đại Nha cũng chưa bao giờ mơ tới.
Lão Tiền thị đi ngang qua nhìn vào trong nồi của bọn họ, nhướng mày, theo bản năng muốn mắng người, mắng bọn họ lãng phí lương thực.
Nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã phân gia, cho dù có lãng phí lương thực thì cũng là lương thực của bọn họ, ta chờ xem các ngươi ăn hết lương thực rồi thì còn cái gì mà ăn?
Một đám không có tiền đồ.
Đại Nha nhìn thấy lão Tiền thị, theo bản năng co rúm lại, thấy bà không mắng người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô cùng vui vẻ mà ăn cơm.
Ngon!
Ngon quá!
Đại Nha vừa ăn vừa muốn khóc, lúc trước ăn bánh bao nhân thịt cũng không có cảm giác thế này.
Đại nha không thể diễn tả được cảm xúc lúc này, chỉ cảm thấy thân mình ngày càng nhẹ, cả người lâng lâng như sắp bay lên.
Nàng không biết trước đây thứ gì luôn đè nặng lấy nàng, nàng chỉ biết, bây giờ thật nhẹ nhàng, nhẹ bẫng.
Thời điểm Đại Nha đi giặt quần áo, cả nhà cũng chỉ có mấy bộ quần áo, không giống như lúc mọi người còn ở cùng nhau, rất nhiều quần áo, đặc biệt là quần áo của mấy tráng đinh trong nhà, vừa bẩn lại vừa hôi, mỗi lần Đại Nha đi giặt quần áo, đều mệt muốn chết.
Đã vậy lại còn bị nội tổ mẫu ghét bỏ, nói nàng cả ngày chỉ giặt quần áo, làm mấy công việc nhà, sao mệt bằng mấy người đi làm đồng.
Làm đồng đều là phơi nắng, lưng còng xuống, kết thúc một ngày cơ thể cũng đã cứng đờ.
Đại Nha không thể phản bác, chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Nhưng hôm nay trong chậu quả thật là có rất ít quần áo, ít đến nỗi Đại Nha cảm thấy không quen.
Không có Đại Nha giúp đỡ giặt quần áo, trong nhà lại cần phải có người đi giặt quần áo, Giang Nhạc An là không có khả năng bị phân đi giặt quần áo, công việc vừa nặng vừa tổn hại đến bàn tay này, lão Tiền thị sẽ không để tiểu nữ nhi đi làm.
Người thích hợp đi giặt quần áo nhất, chính là tiểu Tiền thị.
Công việc này rơi xuống người tiểu Tiền thị, tiểu Tiền thị nhìn thấy có nhiều quần áo bẩn trong chậu, vừa bẩn vừa hôi, có một số ống quần còn dính đầy bùn đất.
Tiểu Tiền thị vô cùng đau đầu, nghĩ đến việc phải giặt nhiều quần áo đến vậy, cả người đều thấy không khỏe.
“Đại Nha, đi giặt quần áo sao?” Tiểu Tiền thị nhìn thấy Đại Nha, hai mắt sáng lên, nói với Đại Nha: “Tiện thể đem số quần áo này giặt giúp nhị thẩm, nhị thẩm còn có việc gấp phải làm.”
Đại Nha khựng người lại, da mặt mỏng không thể thốt ra lời cự tuyệt, cha nương đều đã đi làm đồng rồi, nàng phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Đại Nha rất không muốn, đã phân gia, chính là đã là người của hai nhà, Đại Nha không muốn giặt nhiều quần áo vừa bẩn vừa hôi như vậy, nàng cũng rất mệt.
Đại Nha há miệng thở dốc, nói không nên lời cự tuyệt, nhưng cũng không nói đồng ý, ngây dại bưng chậu gỗ.
Tiểu Tiền thị ôn hòa nói với Đại Nha: “Giúp nhị thẩm đi, nhị thẩm thật sự rất bận.”
“Nhị thẩm, việc của mình thì tự mình làm đi, thẩm là người lớn phải làm tấm gương tốt cho chúng ta chứ.” Nam Chi lên tiếng, giọng nói trẻ con non nớt, nhưng lại có thể giúp tỷ tỷ cự tuyệt tiểu Tiền thị.
Trong lòng Nam Chi rất nghi hoặc, nhị thẩm không muốn giặt quần áo vì sợ mệt, mà tỷ tỷ của cô vẫn là một đứa trẻ, giặt quần áo cũng sẽ mệt mà.
Sắc mặt tiểu Tiền thị cứng đờ, mất tự nhiên nói: “Nhị thẩm còn có việc phải làm, chỉ nhờ Đại Nha giúp một chút, trước đây Đại Nha cũng đã từng giặt từng này quần áo rồi, coi như cũng thuận tay.”
Nam Chi lắc đầu, nói lời thấm thía với tiểu Tiền thị: “Không được, tỷ tỷ giặt nhiều quần áo như vậy sẽ rất mệt, nhị thẩm hẳn là nên giặt nhiều quần áo cho thuận tay đi.”
Ngón tay Đại Nha bấu chặt vào thùng gỗ, hốc mắt nóng lên, nàng nhìn muội muội mà muốn khóc, cho dù là mẫu thân cũng sẽ không nói trắng ra như vậy, sẽ rất mệt, rất mệt.
Thật sự, thật sự là nàng rất mệt.
Tiểu Tiền thị hít sâu một hơi, nàng nhìn Nhị Nha, cảm thấy đứa trẻ này thật là lạnh lùng, lạnh lùng tới mức khiến người ta chán ghét.
Nam Chi sợ nhị thẩm một hai nhét quần áo qua cho tỷ tỷ đi giặt, vội vàng thúc giục: “Tỷ tỷ, nhanh đi giặt quần áo đi.”
Đại Nha gật đầu, “Ta đi giặt quần áo đây, Nhị Nha, muội phải trông chừng nhà cửa cẩn thận đấy, ra ngoài nhớ khóa cửa.”
Cũng không phải là đề phòng ăn trộm, mà là bây giờ tằm đã nhả tơ, phun ra một tầng tơ tằm trắng mỏng, phải mất một khoảng thời gian nữa mới kết thành kén.
Chỉ sợ đường đệ vào phòng phá hỏng.
Nam Chi gật đầu, “Biết rồi, tỷ tỷ đi mau đi.”
Tiểu Tiền thị:……
Nhìn thấy hai đứa trẻ vội vàng vì sợ nàng nhét quần áo bẩn sang, tiểu Tiền thị cảm thấy thật không nói nên lời.
Tuy rằng nàng rất muốn đưa quần áo qua cho Đại Nha, nhưng cũng không phải là nhất định phải bắt ép, rốt cuộc nàng cũng cần phải giữ mặt mũi, sẽ không làm những chuyện như vậy.
Đại Nha nhẹ nhàng cất bước đi rồi, tiểu Tiền thị cũng không còn cách nào, chỉ có thể bưng chậu ra bờ sông giặt quần áo.
Trước kia nàng không phải làm việc này, mà điều khiến tiểu Tiền thị càng tuyệt vọng hơn chính là, có phải về sau việc giặt quần áo này luôn là nàng làm không, nghĩ đến đây, nàng đã cảm thấy hít thở không thông.
Không được, không được……
Nam Chi cầm một cái rổ xấu xí, khóa cửa lại chuẩn bị lên núi, sợ mấy con tằm sẽ xảy ra chuyện, Nam Chi liên tục kiểm tra lại xem cửa đã khóa kỹ chưa.
Không khí trên núi rất trong lành, Nam Chi tới đây là muốn tìm nấm, bây giờ cô đã là một thợ săn nấm điêu luyện, vừa nhìn qua đã có thể biết cây nấm nào có độc, cây nấm nào không có độc.
Loại tự tin này khiến Nam Chi cảm thấy, cô có làm người rừng cũng có thể sống nhẹ nhàng.
Hệ thống:……
Không riêng tình huống nguy hiểm tới tính mạng mới có thể rèn luyện con người, mà ngay cả đói bụng cũng còn có thể có chuyện tốt này.
Quá nghèo có thể thay đổi tư duy, quả nhiên là có đạo lý.
“Nhị Nha……” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
“Tiểu cô cô.” Nam Chi nhìn thấy là Giang Nhạc An, cất cao giọng hô, nhìn thấy trong giỏ của nàng có rất nhiều thảo dược, “Tiểu cô cô đến đây tìm thảo dược sao.”
Giang Nhạc An nhìn đối phương không hề có chút khúc mắc nào mà chào hỏi mình, trên mặt cô hiện lên vẻ vui sướng thuần khiết đúng với lứa tuổi.
Giang Nhạc An có chút nghi hoặc, đứa nhỏ này không có lấy nửa điểm ghi thù sao?
Cho dù là Giang Nhạc An, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cũng sẽ cảm thấy không thích Nhị Nha này.
Đặc biệt là chuyện Nhị Nha ghen tỵ vì nàng có thể ăn trứng gà, trong lòng nàng vô cùng không vui.
“Ngươi lại đi tìm nấm?” Giang Nhạc An nhìn thoáng qua cái rổ của Nam Chi, nhìn thấy bên trong toàn là nấm, trong lòng thả lỏng một hơi.
Cô không có học theo nàng lên núi tìm thảo dược, nếu không nàng cũng không có cách nào chấp nhận được.
Thời điểm phân gia, Giang Nhạc An nói lấy ra năm mươi lượng, sau này cũng sẽ có thể kiếm được năm mươi lượng thứ hai, Giang Nhạc An cũng không phải là nói suông, bây giờ là đang nỗ lực thực hiện.
Nam Chi gật đầu, cười híp mắt lại, chỉ còn thấy hai đường cong cong, “Nấm ăn rất ngon.”
Phân gia được hai ngày, Đại Nha mới cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi, bọn họ không được tới nhà chính ăn cơm, chỉ có thể đặt một cái nồi nấu ăn bên ngoài phòng.
Hoàn cảnh đơn sơ, ngay cả một cái bếp cũng không có, nhưng thời điểm nấu cơm, muội muội vậy mà cái gì cũng muốn cho thêm vào bên trong nồi, trông không khác gì một bà cốt đang điều chế thuốc.
Cháo đặc đến mức cắm đũa cũng không ngã, đây là lần đầu tiên Đại Nha ăn cháo kiểu này, mà loại cháo này cũng không phải là cháo, mà là cơm khô.
Đại Nha nhìn cha nương, thấy mặt họ chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói gì, trong lòng Đại Nha lại dâng lên một tia vui sướng, phân gia xong ít nhất còn có thể được ăn thứ như vậy.
Đại Nha chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phân gia, mọi người đều sống cùng nhau, những ngày trải qua là xấu hay tốt nàng cũng không rõ.
Tiểu cô cô lại có thể sống giống một tiểu thư nhà quan, mỗi lần Nhị Nha nhìn nàng cũng cảm thấy thật hâm mộ, trước nay cũng không hề nghĩ mình có thể sống một cuộc sống giống vậy.
Có lẽ là nghe lời lão Tiền thị nói, chỉ có tiểu cô cô mới xứng, những người khác liền không xứng, cho nên Đại Nha cũng chưa bao giờ mơ tới.
Lão Tiền thị đi ngang qua nhìn vào trong nồi của bọn họ, nhướng mày, theo bản năng muốn mắng người, mắng bọn họ lãng phí lương thực.
Nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã phân gia, cho dù có lãng phí lương thực thì cũng là lương thực của bọn họ, ta chờ xem các ngươi ăn hết lương thực rồi thì còn cái gì mà ăn?
Một đám không có tiền đồ.
Đại Nha nhìn thấy lão Tiền thị, theo bản năng co rúm lại, thấy bà không mắng người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô cùng vui vẻ mà ăn cơm.
Ngon!
Ngon quá!
Đại Nha vừa ăn vừa muốn khóc, lúc trước ăn bánh bao nhân thịt cũng không có cảm giác thế này.
Đại nha không thể diễn tả được cảm xúc lúc này, chỉ cảm thấy thân mình ngày càng nhẹ, cả người lâng lâng như sắp bay lên.
Nàng không biết trước đây thứ gì luôn đè nặng lấy nàng, nàng chỉ biết, bây giờ thật nhẹ nhàng, nhẹ bẫng.
Thời điểm Đại Nha đi giặt quần áo, cả nhà cũng chỉ có mấy bộ quần áo, không giống như lúc mọi người còn ở cùng nhau, rất nhiều quần áo, đặc biệt là quần áo của mấy tráng đinh trong nhà, vừa bẩn lại vừa hôi, mỗi lần Đại Nha đi giặt quần áo, đều mệt muốn chết.
Đã vậy lại còn bị nội tổ mẫu ghét bỏ, nói nàng cả ngày chỉ giặt quần áo, làm mấy công việc nhà, sao mệt bằng mấy người đi làm đồng.
Làm đồng đều là phơi nắng, lưng còng xuống, kết thúc một ngày cơ thể cũng đã cứng đờ.
Đại Nha không thể phản bác, chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Nhưng hôm nay trong chậu quả thật là có rất ít quần áo, ít đến nỗi Đại Nha cảm thấy không quen.
Không có Đại Nha giúp đỡ giặt quần áo, trong nhà lại cần phải có người đi giặt quần áo, Giang Nhạc An là không có khả năng bị phân đi giặt quần áo, công việc vừa nặng vừa tổn hại đến bàn tay này, lão Tiền thị sẽ không để tiểu nữ nhi đi làm.
Người thích hợp đi giặt quần áo nhất, chính là tiểu Tiền thị.
Công việc này rơi xuống người tiểu Tiền thị, tiểu Tiền thị nhìn thấy có nhiều quần áo bẩn trong chậu, vừa bẩn vừa hôi, có một số ống quần còn dính đầy bùn đất.
Tiểu Tiền thị vô cùng đau đầu, nghĩ đến việc phải giặt nhiều quần áo đến vậy, cả người đều thấy không khỏe.
“Đại Nha, đi giặt quần áo sao?” Tiểu Tiền thị nhìn thấy Đại Nha, hai mắt sáng lên, nói với Đại Nha: “Tiện thể đem số quần áo này giặt giúp nhị thẩm, nhị thẩm còn có việc gấp phải làm.”
Đại Nha khựng người lại, da mặt mỏng không thể thốt ra lời cự tuyệt, cha nương đều đã đi làm đồng rồi, nàng phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Đại Nha rất không muốn, đã phân gia, chính là đã là người của hai nhà, Đại Nha không muốn giặt nhiều quần áo vừa bẩn vừa hôi như vậy, nàng cũng rất mệt.
Đại Nha há miệng thở dốc, nói không nên lời cự tuyệt, nhưng cũng không nói đồng ý, ngây dại bưng chậu gỗ.
Tiểu Tiền thị ôn hòa nói với Đại Nha: “Giúp nhị thẩm đi, nhị thẩm thật sự rất bận.”
“Nhị thẩm, việc của mình thì tự mình làm đi, thẩm là người lớn phải làm tấm gương tốt cho chúng ta chứ.” Nam Chi lên tiếng, giọng nói trẻ con non nớt, nhưng lại có thể giúp tỷ tỷ cự tuyệt tiểu Tiền thị.
Trong lòng Nam Chi rất nghi hoặc, nhị thẩm không muốn giặt quần áo vì sợ mệt, mà tỷ tỷ của cô vẫn là một đứa trẻ, giặt quần áo cũng sẽ mệt mà.
Sắc mặt tiểu Tiền thị cứng đờ, mất tự nhiên nói: “Nhị thẩm còn có việc phải làm, chỉ nhờ Đại Nha giúp một chút, trước đây Đại Nha cũng đã từng giặt từng này quần áo rồi, coi như cũng thuận tay.”
Nam Chi lắc đầu, nói lời thấm thía với tiểu Tiền thị: “Không được, tỷ tỷ giặt nhiều quần áo như vậy sẽ rất mệt, nhị thẩm hẳn là nên giặt nhiều quần áo cho thuận tay đi.”
Ngón tay Đại Nha bấu chặt vào thùng gỗ, hốc mắt nóng lên, nàng nhìn muội muội mà muốn khóc, cho dù là mẫu thân cũng sẽ không nói trắng ra như vậy, sẽ rất mệt, rất mệt.
Thật sự, thật sự là nàng rất mệt.
Tiểu Tiền thị hít sâu một hơi, nàng nhìn Nhị Nha, cảm thấy đứa trẻ này thật là lạnh lùng, lạnh lùng tới mức khiến người ta chán ghét.
Nam Chi sợ nhị thẩm một hai nhét quần áo qua cho tỷ tỷ đi giặt, vội vàng thúc giục: “Tỷ tỷ, nhanh đi giặt quần áo đi.”
Đại Nha gật đầu, “Ta đi giặt quần áo đây, Nhị Nha, muội phải trông chừng nhà cửa cẩn thận đấy, ra ngoài nhớ khóa cửa.”
Cũng không phải là đề phòng ăn trộm, mà là bây giờ tằm đã nhả tơ, phun ra một tầng tơ tằm trắng mỏng, phải mất một khoảng thời gian nữa mới kết thành kén.
Chỉ sợ đường đệ vào phòng phá hỏng.
Nam Chi gật đầu, “Biết rồi, tỷ tỷ đi mau đi.”
Tiểu Tiền thị:……
Nhìn thấy hai đứa trẻ vội vàng vì sợ nàng nhét quần áo bẩn sang, tiểu Tiền thị cảm thấy thật không nói nên lời.
Tuy rằng nàng rất muốn đưa quần áo qua cho Đại Nha, nhưng cũng không phải là nhất định phải bắt ép, rốt cuộc nàng cũng cần phải giữ mặt mũi, sẽ không làm những chuyện như vậy.
Đại Nha nhẹ nhàng cất bước đi rồi, tiểu Tiền thị cũng không còn cách nào, chỉ có thể bưng chậu ra bờ sông giặt quần áo.
Trước kia nàng không phải làm việc này, mà điều khiến tiểu Tiền thị càng tuyệt vọng hơn chính là, có phải về sau việc giặt quần áo này luôn là nàng làm không, nghĩ đến đây, nàng đã cảm thấy hít thở không thông.
Không được, không được……
Nam Chi cầm một cái rổ xấu xí, khóa cửa lại chuẩn bị lên núi, sợ mấy con tằm sẽ xảy ra chuyện, Nam Chi liên tục kiểm tra lại xem cửa đã khóa kỹ chưa.
Không khí trên núi rất trong lành, Nam Chi tới đây là muốn tìm nấm, bây giờ cô đã là một thợ săn nấm điêu luyện, vừa nhìn qua đã có thể biết cây nấm nào có độc, cây nấm nào không có độc.
Loại tự tin này khiến Nam Chi cảm thấy, cô có làm người rừng cũng có thể sống nhẹ nhàng.
Hệ thống:……
Không riêng tình huống nguy hiểm tới tính mạng mới có thể rèn luyện con người, mà ngay cả đói bụng cũng còn có thể có chuyện tốt này.
Quá nghèo có thể thay đổi tư duy, quả nhiên là có đạo lý.
“Nhị Nha……” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
“Tiểu cô cô.” Nam Chi nhìn thấy là Giang Nhạc An, cất cao giọng hô, nhìn thấy trong giỏ của nàng có rất nhiều thảo dược, “Tiểu cô cô đến đây tìm thảo dược sao.”
Giang Nhạc An nhìn đối phương không hề có chút khúc mắc nào mà chào hỏi mình, trên mặt cô hiện lên vẻ vui sướng thuần khiết đúng với lứa tuổi.
Giang Nhạc An có chút nghi hoặc, đứa nhỏ này không có lấy nửa điểm ghi thù sao?
Cho dù là Giang Nhạc An, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cũng sẽ cảm thấy không thích Nhị Nha này.
Đặc biệt là chuyện Nhị Nha ghen tỵ vì nàng có thể ăn trứng gà, trong lòng nàng vô cùng không vui.
“Ngươi lại đi tìm nấm?” Giang Nhạc An nhìn thoáng qua cái rổ của Nam Chi, nhìn thấy bên trong toàn là nấm, trong lòng thả lỏng một hơi.
Cô không có học theo nàng lên núi tìm thảo dược, nếu không nàng cũng không có cách nào chấp nhận được.
Thời điểm phân gia, Giang Nhạc An nói lấy ra năm mươi lượng, sau này cũng sẽ có thể kiếm được năm mươi lượng thứ hai, Giang Nhạc An cũng không phải là nói suông, bây giờ là đang nỗ lực thực hiện.
Nam Chi gật đầu, cười híp mắt lại, chỉ còn thấy hai đường cong cong, “Nấm ăn rất ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.