Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 184: Phúc Nữ Nhà Nông (63)
Ngận Thị Kiểu Tình
08/12/2022
Edit: Kim
Giang Bạch Minh chảy ra những giọt nước mắt già nua, đôi phu thê già trải qua mưa sầu gió thảm bên trong, mà Giang Lương Tài lang thang bên ngoài lại không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt của tiểu muội, nói với Ngô thị: “Lát nữa cắt chút thịt, mang đồ ăn tới đây.”
Ngô thị gật đầu, “Được.” Trong nhà lúc này cũng đã tương đối thoái mái, Ngô thị sẽ không ở ngay lúc này mà so đo với Giang Lương Tài.
Phụ mẫu Giang Lương Tài đều đổ bệnh, ngăn hắn tặng đồ thật sự là việc không cần thiết.
Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không đáng nhắc tới, chỉ có không đủ tiền mới là chuyện lớn.
Ra khỏi phòng hai người già, Ngô thị hỏi Giang Lương Tài: “Sao cha nương lại tức giận thành như vậy được?”
“Nàng không biết bọn họ coi trọng việc đọc sách của đệ đệ bao nhiêu sao, thời điểm nàng gả tới Giang gia, tiểu đệ mới học vỡ lòng, lúc ấy cha nương đều trông nom đệ ấy học tập.”
Ngô thị liếc mắt nhìn Giang Lương Tài một cái rồi cũng không nói nữa.
Cho dù nhi tử không tiếp tục đọc sách, cũng không tới mức thành cái bộ dạng này đi.
Hơn nữa, Ngô thị vẫn luôn hoài nghi về việc Giang Ngọc Trạch không chịu đọc sách, thời điểm điều kiện trong nhà còn không tốt bằng bây giờ, còn có thể liều mạng đọc sách, bây giờ trong nhà tốt lên rồi, ngược lại lại không muốn đọc sách nữa, điều này thật vô lý.
Nhưng mà, đã phân gia, cũng không thể quản, hơn nữa đã cố tình lảng tránh, thì cũng chính là đang muốn lừa gạt bọn họ.
Không cần bọn họ quản, bọn họ cũng liền mặc kệ.
Rời đi rồi, Đại Nha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt cũng không còn căng thẳng như vậy nữa, Nam Chi không thấy Đồng Kiều ở Giang gia, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng nhanh chóng không thèm để ý.
Mấy ngày sau, ngày nào Giang Lương Tài cũng bưng đồ ăn ngon đã được nấu xong tới, lại nhìn thấy bộ dạng tan nát cõi lòng của tiểu muội.
Không nhịn được mà hỏi, tiểu muội làm sao vậy?
Sao lại tiều tụy thành như vậy?
Giang Ngọc Trạch thở dài: “Trên mặt để lại sẹo, tâm trạng không vui.”
Giang Lương Tài còn có thể nói gì, nữ tử đều thích đẹp, Giang Lương Tài lại khờ cũng không thể biết được, vết sẹo đó là do bị đánh.
Giang Lương Tài đặt đồ ăn xuống liền rời đi rồi, Giang Ngọc Trạch lập tức trở nên lạnh lùng, hắn bước tới căn phòng kia.
“Ô ô ô……” Đồng Kiều căn bản không thể nói ra lời, đầu lưỡi sưng to đau đớn, máu tươi nhầy nhụa rỉ ra, cũng không thể ăn được đồ ăn, có vẻ sắp chết đói rồi.
Giang Ngọc Trạch vô cảm đem thứ giống như cháo đút vào miệng Đồng Kiều, vừa nóng vừa mặn, đau đớn đến mức khuôn mặt Đồng Kiều trở nên thật dữ tợn, vô cùng thống khổ.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết.” Để ngươi chết thì quá dễ dàng cho ngươi rồi.
Muội muội của hắn đang tốt đẹp, bây giờ lại trở thành bộ dạng như vậy, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể thoát ra được.
Nàng còn nhỏ như vậy, đồ cầm thú.
Chuyện này cần phải giấu kín, bất luận thế nào cũng phải giấu kín, không được để lọt ra một tiếng gió, bằng không muội muội sẽ không chịu nổi kích thích nữa.
Ba đứa trẻ trong nhà bị bắt không được nói bậy, ngay cả ở nhà cũng không được nói bậy.
Giang Ngọc Trạch ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc nhưng lại dọa ba đứa trẻ vô cùng sợ hãi, đặc biệt là Giang Thiệu Hưng, hắn mơ hồ biết được, là vì hắn hét lên một câu mới khiến nội tổ mẫu ngã bệnh.
Cũng làm tiểu cô cô bị thương.
Vì thế trong khoảng thời gian này, bầu không khí trong nhà trầm xuống, Giang Thiệu Hưng chỉ ước mình có thể biến thành tro bụi để không ai chú ý tới.
Trong nhà đã loạn thành như vậy, tiểu Tiền thị là nữ nhân duy nhất còn khỏe mạnh, còn phải nhọc lòng rất nhiều chuyện.
Đừng nói tới việc giả bệnh, bây giờ tiểu Tiền thị ngàn vạn lần cầu mong bản thân không được ngã bệnh.
Chuyện của tiểu cô cô, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể qua đi, chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian rất dài.
Thật là khó chịu!
Tiểu Tiền thị cảm thấy tương lai sẽ không thể sống tốt.
Đột nhiên lại có điểm hâm mộ đại phòng hoàn toàn không hay biết gì, bởi vì không biết, cho nên không cần lo lắng, không cần mệt nhọc.
Thơm lây sao, dính được hào quang sao!
Từ sau khi đại phòng phân gia, ngày nào tiểu Tiền thị cũng bị đủ loại công việc bao vây tới mức ngạt thở.
Bây giờ, tiểu Tiền thị càng sợ việc phụ mẫu sẽ phải nằm liệt giường, nàng làm tức phụ còn phải hầu hạ hai người!
Đây là loại đau khổ gì chứ!
Ông trời ơi!
Tiểu Tiền thị sầu lo đến mức buổi tối cũng không thể ngủ được, tiểu thúc thúc đọc sách, mười ngày nửa tháng cũng không về nhà lấy một lần, mà trong nhà lại còn hai người già, bốn đứa trẻ phải dựa vào nàng cùng trượng phu chăm sóc.
Căn bản là không thể lo liệu hết được!
Tiểu cô cô trước kia không thể làm việc nhà, bây giờ lại càng đừng nói tới việc kiếm tiền.
Trong lòng tiểu Tiền thị có một loại thôi thúc, thôi thúc muốn phân gia, thơm lây là một chuyện gì đó quá xa vời, mà bây giờ còn có rào cản cần phải vượt qua, cái khổ này ăn không vô.
Tiểu Tiền thị nổi lên tâm tư này, suy nghĩ ngày càng đâm sâu bén rễ, thời điểm nói với trượng phu, lại bị quát lớn một phen, khiến tiểu Tiền thị chết tâm.
Không nói có thể nuôi sống được mấy đứa trẻ hay không, chính là bây giờ trong nhà đang ở lúc khó khăn, không thể phân gia!
Tiểu Tiền thị:……
Là vì quá khổ không thể chịu nổi, cho nên mới muốn phân gia!
Chuyện nhà nàng phải làm quá nhiều, mẹ nó, không phải ngươi làm cho nên ngươi mới cảm thấy không sao cả.
Quan hệ giữa Giang Nguyên Trung cùng tiểu Tiền thị trở nên lạnh nhạt, điều này khiến bầu không khí trong nhà lại càng thêm tồi tệ, có một tảng đá lớn đè nặng lên người Giang gia, đè ở trên đầu mỗi người, áp lực đến mức muốn nổ tung.
“Tiểu muội, ăn một chút gì đi.” Giang Ngọc Trạch đi vào phòng, nhìn thấy muội muội đang ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn.
“Tiểu ca ca, tiểu ca ca……” Giang Nhạc An nghẹn ngào, nhìn thấy Giang Ngọc Trạch liền không ngừng rơi lệ, mắt mũi đều đã đỏ bừng, khóc hồi lâu, hai mắt cũng đã sưng lên.
Trong lòng Giang Ngọc Trạch cũng rất thống khổ.
Ở trong lòng Giang Ngọc Trạch, muội muội của hắn phải gả cho một nam tử tốt nhất, sống hạnh phúc cả đời, mà không nên gặp phải những chuyện này.
Giang Ngọc Trạch nói: “Chuyện này Tiêu Cảnh Dương phải cho chúng ta một lời giải thích.”
“Không được, không được……” Giang Nhạc An lập tức phản bác, “Không được nói với người khác.”
Càng không thể nói cho Tiêu Cảnh Dương biết.
Giang Ngọc Trạch nhìn muội muội, gật đầu, “Được, đều nghe muội, chuyện này cũng không có gì, chỉ giống như bị dao cắt vào tay thôi, là bị thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.”
“Nhưng mà, nhưng mà tiểu ca ca, muội không còn trong sạch nữa.” Giang Nhạc An ủy khuất kêu lên.
Giang Ngọc Trạch cười lạnh: “Cái gì mà trong sạch, ai quy định thế nào là trong sạch, còn trong sạch hay không ai có thể biết được, chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Tuy rằng có tiểu ca ca cố hết sức trấn an, nhưng Giang Nhạc An vẫn không thể vượt qua chướng ngại này.
Sợ hãi, sợ hãi, sợ bị tổn thương, thậm chí nàng còn trở nên sợ hãi nam nhân, cho dù là tiểu ca ca cũng vậy.
"Đồng Kiều còn sống, nếu muội muốn bài trừ chướng ngại cùng sợ hãi trong lòng, thì phải tự mình đối mặt, cho dù muội giết hắn, thì vẫn có ta giúp muội che giấu, thay muội nghĩ cách.”
“Nhưng nếu muội không thể thoát ra được, tiểu ca cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.” Trong mắt Giang Ngọc Trạch tràn đầy thương tiếc, “Chẳng lẽ muội muốn vì chuyện này mà cả đời đều như vậy sao?”
“Tiểu ca ca, muội đã bị hủy hoại, đã bị hủy hoại rồi.” Giang Nhạc An hiểu hết, nhưng hiểu thì có ích gì?
Giang Ngọc Trạch vô cùng mệt mỏi, “Chuyện này không có ai biết, cho nên nó không thể trở thành thứ trói buộc muội được, nếu chính bản thân muội không thể vượt qua, thì muội còn sống làm gì?”
“Muội cảm thấy bản thân mình không trong sạch, bẩn thỉu sao, bẩn hay không bẩn ai có thể quyết định được, muội nói muội không bẩn thì chính là không bẩn.”
Giang Bạch Minh chảy ra những giọt nước mắt già nua, đôi phu thê già trải qua mưa sầu gió thảm bên trong, mà Giang Lương Tài lang thang bên ngoài lại không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt của tiểu muội, nói với Ngô thị: “Lát nữa cắt chút thịt, mang đồ ăn tới đây.”
Ngô thị gật đầu, “Được.” Trong nhà lúc này cũng đã tương đối thoái mái, Ngô thị sẽ không ở ngay lúc này mà so đo với Giang Lương Tài.
Phụ mẫu Giang Lương Tài đều đổ bệnh, ngăn hắn tặng đồ thật sự là việc không cần thiết.
Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không đáng nhắc tới, chỉ có không đủ tiền mới là chuyện lớn.
Ra khỏi phòng hai người già, Ngô thị hỏi Giang Lương Tài: “Sao cha nương lại tức giận thành như vậy được?”
“Nàng không biết bọn họ coi trọng việc đọc sách của đệ đệ bao nhiêu sao, thời điểm nàng gả tới Giang gia, tiểu đệ mới học vỡ lòng, lúc ấy cha nương đều trông nom đệ ấy học tập.”
Ngô thị liếc mắt nhìn Giang Lương Tài một cái rồi cũng không nói nữa.
Cho dù nhi tử không tiếp tục đọc sách, cũng không tới mức thành cái bộ dạng này đi.
Hơn nữa, Ngô thị vẫn luôn hoài nghi về việc Giang Ngọc Trạch không chịu đọc sách, thời điểm điều kiện trong nhà còn không tốt bằng bây giờ, còn có thể liều mạng đọc sách, bây giờ trong nhà tốt lên rồi, ngược lại lại không muốn đọc sách nữa, điều này thật vô lý.
Nhưng mà, đã phân gia, cũng không thể quản, hơn nữa đã cố tình lảng tránh, thì cũng chính là đang muốn lừa gạt bọn họ.
Không cần bọn họ quản, bọn họ cũng liền mặc kệ.
Rời đi rồi, Đại Nha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt cũng không còn căng thẳng như vậy nữa, Nam Chi không thấy Đồng Kiều ở Giang gia, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng nhanh chóng không thèm để ý.
Mấy ngày sau, ngày nào Giang Lương Tài cũng bưng đồ ăn ngon đã được nấu xong tới, lại nhìn thấy bộ dạng tan nát cõi lòng của tiểu muội.
Không nhịn được mà hỏi, tiểu muội làm sao vậy?
Sao lại tiều tụy thành như vậy?
Giang Ngọc Trạch thở dài: “Trên mặt để lại sẹo, tâm trạng không vui.”
Giang Lương Tài còn có thể nói gì, nữ tử đều thích đẹp, Giang Lương Tài lại khờ cũng không thể biết được, vết sẹo đó là do bị đánh.
Giang Lương Tài đặt đồ ăn xuống liền rời đi rồi, Giang Ngọc Trạch lập tức trở nên lạnh lùng, hắn bước tới căn phòng kia.
“Ô ô ô……” Đồng Kiều căn bản không thể nói ra lời, đầu lưỡi sưng to đau đớn, máu tươi nhầy nhụa rỉ ra, cũng không thể ăn được đồ ăn, có vẻ sắp chết đói rồi.
Giang Ngọc Trạch vô cảm đem thứ giống như cháo đút vào miệng Đồng Kiều, vừa nóng vừa mặn, đau đớn đến mức khuôn mặt Đồng Kiều trở nên thật dữ tợn, vô cùng thống khổ.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết.” Để ngươi chết thì quá dễ dàng cho ngươi rồi.
Muội muội của hắn đang tốt đẹp, bây giờ lại trở thành bộ dạng như vậy, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể thoát ra được.
Nàng còn nhỏ như vậy, đồ cầm thú.
Chuyện này cần phải giấu kín, bất luận thế nào cũng phải giấu kín, không được để lọt ra một tiếng gió, bằng không muội muội sẽ không chịu nổi kích thích nữa.
Ba đứa trẻ trong nhà bị bắt không được nói bậy, ngay cả ở nhà cũng không được nói bậy.
Giang Ngọc Trạch ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc nhưng lại dọa ba đứa trẻ vô cùng sợ hãi, đặc biệt là Giang Thiệu Hưng, hắn mơ hồ biết được, là vì hắn hét lên một câu mới khiến nội tổ mẫu ngã bệnh.
Cũng làm tiểu cô cô bị thương.
Vì thế trong khoảng thời gian này, bầu không khí trong nhà trầm xuống, Giang Thiệu Hưng chỉ ước mình có thể biến thành tro bụi để không ai chú ý tới.
Trong nhà đã loạn thành như vậy, tiểu Tiền thị là nữ nhân duy nhất còn khỏe mạnh, còn phải nhọc lòng rất nhiều chuyện.
Đừng nói tới việc giả bệnh, bây giờ tiểu Tiền thị ngàn vạn lần cầu mong bản thân không được ngã bệnh.
Chuyện của tiểu cô cô, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể qua đi, chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian rất dài.
Thật là khó chịu!
Tiểu Tiền thị cảm thấy tương lai sẽ không thể sống tốt.
Đột nhiên lại có điểm hâm mộ đại phòng hoàn toàn không hay biết gì, bởi vì không biết, cho nên không cần lo lắng, không cần mệt nhọc.
Thơm lây sao, dính được hào quang sao!
Từ sau khi đại phòng phân gia, ngày nào tiểu Tiền thị cũng bị đủ loại công việc bao vây tới mức ngạt thở.
Bây giờ, tiểu Tiền thị càng sợ việc phụ mẫu sẽ phải nằm liệt giường, nàng làm tức phụ còn phải hầu hạ hai người!
Đây là loại đau khổ gì chứ!
Ông trời ơi!
Tiểu Tiền thị sầu lo đến mức buổi tối cũng không thể ngủ được, tiểu thúc thúc đọc sách, mười ngày nửa tháng cũng không về nhà lấy một lần, mà trong nhà lại còn hai người già, bốn đứa trẻ phải dựa vào nàng cùng trượng phu chăm sóc.
Căn bản là không thể lo liệu hết được!
Tiểu cô cô trước kia không thể làm việc nhà, bây giờ lại càng đừng nói tới việc kiếm tiền.
Trong lòng tiểu Tiền thị có một loại thôi thúc, thôi thúc muốn phân gia, thơm lây là một chuyện gì đó quá xa vời, mà bây giờ còn có rào cản cần phải vượt qua, cái khổ này ăn không vô.
Tiểu Tiền thị nổi lên tâm tư này, suy nghĩ ngày càng đâm sâu bén rễ, thời điểm nói với trượng phu, lại bị quát lớn một phen, khiến tiểu Tiền thị chết tâm.
Không nói có thể nuôi sống được mấy đứa trẻ hay không, chính là bây giờ trong nhà đang ở lúc khó khăn, không thể phân gia!
Tiểu Tiền thị:……
Là vì quá khổ không thể chịu nổi, cho nên mới muốn phân gia!
Chuyện nhà nàng phải làm quá nhiều, mẹ nó, không phải ngươi làm cho nên ngươi mới cảm thấy không sao cả.
Quan hệ giữa Giang Nguyên Trung cùng tiểu Tiền thị trở nên lạnh nhạt, điều này khiến bầu không khí trong nhà lại càng thêm tồi tệ, có một tảng đá lớn đè nặng lên người Giang gia, đè ở trên đầu mỗi người, áp lực đến mức muốn nổ tung.
“Tiểu muội, ăn một chút gì đi.” Giang Ngọc Trạch đi vào phòng, nhìn thấy muội muội đang ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn.
“Tiểu ca ca, tiểu ca ca……” Giang Nhạc An nghẹn ngào, nhìn thấy Giang Ngọc Trạch liền không ngừng rơi lệ, mắt mũi đều đã đỏ bừng, khóc hồi lâu, hai mắt cũng đã sưng lên.
Trong lòng Giang Ngọc Trạch cũng rất thống khổ.
Ở trong lòng Giang Ngọc Trạch, muội muội của hắn phải gả cho một nam tử tốt nhất, sống hạnh phúc cả đời, mà không nên gặp phải những chuyện này.
Giang Ngọc Trạch nói: “Chuyện này Tiêu Cảnh Dương phải cho chúng ta một lời giải thích.”
“Không được, không được……” Giang Nhạc An lập tức phản bác, “Không được nói với người khác.”
Càng không thể nói cho Tiêu Cảnh Dương biết.
Giang Ngọc Trạch nhìn muội muội, gật đầu, “Được, đều nghe muội, chuyện này cũng không có gì, chỉ giống như bị dao cắt vào tay thôi, là bị thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.”
“Nhưng mà, nhưng mà tiểu ca ca, muội không còn trong sạch nữa.” Giang Nhạc An ủy khuất kêu lên.
Giang Ngọc Trạch cười lạnh: “Cái gì mà trong sạch, ai quy định thế nào là trong sạch, còn trong sạch hay không ai có thể biết được, chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Tuy rằng có tiểu ca ca cố hết sức trấn an, nhưng Giang Nhạc An vẫn không thể vượt qua chướng ngại này.
Sợ hãi, sợ hãi, sợ bị tổn thương, thậm chí nàng còn trở nên sợ hãi nam nhân, cho dù là tiểu ca ca cũng vậy.
"Đồng Kiều còn sống, nếu muội muốn bài trừ chướng ngại cùng sợ hãi trong lòng, thì phải tự mình đối mặt, cho dù muội giết hắn, thì vẫn có ta giúp muội che giấu, thay muội nghĩ cách.”
“Nhưng nếu muội không thể thoát ra được, tiểu ca cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.” Trong mắt Giang Ngọc Trạch tràn đầy thương tiếc, “Chẳng lẽ muội muốn vì chuyện này mà cả đời đều như vậy sao?”
“Tiểu ca ca, muội đã bị hủy hoại, đã bị hủy hoại rồi.” Giang Nhạc An hiểu hết, nhưng hiểu thì có ích gì?
Giang Ngọc Trạch vô cùng mệt mỏi, “Chuyện này không có ai biết, cho nên nó không thể trở thành thứ trói buộc muội được, nếu chính bản thân muội không thể vượt qua, thì muội còn sống làm gì?”
“Muội cảm thấy bản thân mình không trong sạch, bẩn thỉu sao, bẩn hay không bẩn ai có thể quyết định được, muội nói muội không bẩn thì chính là không bẩn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.