Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 188: Phúc Nữ Nhà Nông (Xong)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/12/2022
Edit: Kim
Đằng trước mới vừa cùng đại cữu khẳng định muốn cưới Giang Nhạc An làm chính thê, kết quả sau lưng lại biến thành một cái thiếp thất.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Dương vô cùng khó coi, hoàng đế nhìn thấy mà hận rèn sắc không thành thép, “Chuyện này lại cũng không phải là lỗi của ngươi, Giang gia không thể tính đến trên đầu ngươi được.”
“Muốn trách cũng là trách Giang gia quá tham lam, cái gì thơm cũng muốn đắp lên mặt mình.”
“Một cái trắc phi đã là cực hạn rồi, Tiêu gia không thể cưới một nữ tử nhà nông không trong sạch làm chính thê được, thiên hạ này có bức tường nào là không lọt gió, để xem có thể giấu được bao lâu, ngươi làm như vậy, chính là giẫm lên thể diện của liệt tổ liệt tông.”
Hoàng đế tức giận, Tiêu Cảnh Dương cũng không có cách nào, đồng thời cũng sợ hãi mạng lưới tình báo của hoàng đế, cảm thấy khắp kinh thành này, đâu đâu cũng là người của hoàng đế.
Còn không thoải mái bằng sống ở biên quan đâu.
Tiêu Cảnh Dương có chút muốn mang Giang Nhạc An đi biên quan, đến cùng có thể lấy làm chính thê hay không, cũng không quan trọng.
Thánh chỉ đã tới Giang gia, nói là thánh chỉ, thực tế chỉ là phái thái giám tới truyền miệng một câu của hoàng đế mà thôi, đem Giang Nhạc An ban cho Tiêu Cảnh Dương làm trắc phi.
Đồng thời, một đạo thánh chỉ khác cũng tới Vương phủ, là thánh chỉ để Tiêu Cảnh Dương thừa kế tước vị.
Thái giám đi rồi, sắc mặt của Giang Ngọc Trạch vô cùng khó coi, nói với Giang Nhạc An còn đang sững sờ: “Trong lòng muội nghĩ thế nào?”
Từ sau khi xảy ra chuyện kia, Giang Ngọc Trạch cảm thấy linh khí trên người Giang Nhạc An đã tiêu tan đi rất nhiều.
Thực mau, Giang Nhạc An nói: “Muội đi, tiểu ca ca phải rất vất vả mới thi đậu, không thể vì chuyện này mà kháng chỉ được, tình huống của muội, gả cho người khác còn không bằng đi theo Tiêu Cảnh Dương.”
“Tiêu Cảnh Dương là thế tử, về sau là Vương gia, muội chỉ là một nữ tử nhà nông, cho dù làm một cái trắc phi của Vương gia cũng tốt rồi.”
Bộ dạng của nàng là tự vứt bỏ chính mình.
Dù vậy, nhưng lão Tiền thị lại rất vui mừng, chuyện hôn sự của nữ nhi đã được giải quyết, lại là đi theo Vương gia, cho dù không phải là chính thê cũng không sao, nhi tử nói chính thê phải kiểm tra thân thể.
Nếu bị người ta phát hiện, khẳng định sẽ bị người của cả kinh thành này cười nhạo, tới kinh thành rồi, lão Tiền thị vô cùng tự ti.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Cảnh Dương đã đến rồi, hắn trước tiên là xin lỗi Giang Nhạc An, hắn muốn tranh thủ một cái chính thê, nhưng mà hoàng bá bá lại không đồng ý.
Sau đó xoay người cùng Giang Ngọc Trạch tới thư phòng, Tiêu Cảnh Dương nói cho Giang Ngọc Trạch biết, không phải là hắn không tranh thủ thân phận chính thê, mà là Hoàng Thượng biết chuyện của Giang gia, cũng biết chuyện của Giang Nhạc An.
Giang Ngọc Trạch biến sắc, phản ứng đầu tiên cũng giống với Tiêu Cảnh Dương, cảm thấy hoàng đế có thật nhiều tai mắt, hắn lập tức hồi tưởng lại hành động thường ngày của mình.
Giang Ngọc Trạch chỉ nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chỉ hy vọng Vương gia có thể đối xử tốt với muội ấy, nếu có một ngày ngươi tức giận với nàng, cũng đừng làm tổn thương muội ấy, cứ để muội ấy ra đi.”
Giang Ngọc Trạch quả thực là đã dốc hết sức quan tâm đến cái muội muội này, người thân cũng có gần có xa, cho dù Nhị Nha có bị người ta đánh chết, cũng bị làm lơ.
Nhưng bây giờ, Giang Ngọc Trạch lại vô cùng lo lắng cho muội muội, có một số thứ, muốn cầu cũng cầu không được.
Làm trắc phi, tự nhiên không thể có kiệu tám người khiêng, chỉ dùng một cái kiệu nhỏ màu hồng nhạt mà khiêng tân nương, tuy rằng đi đường cũng có thổi sáo đánh trống, nhưng các bá tánh vừa nhìn thấy cỗ kiệu hồng nhạt, đều biết đây có lẽ là một thiếp thất của gia đình giàu có nào đó.
Cỗ kiệu dừng lại ở cửa Vương phủ, Tiêu Cảnh Dương mặc lễ phục màu đỏ của tân lang đứng ở cửa chờ Giang Nhạc An, nắm tay Giang Nhạc An.
Những ngày đầu sau khi thành hôn, hai phu thê cũng rất ngọt ngào, cùng nhau đấu với di nương vô cùng vui vẻ, sau lại điều tra rõ chân tướng cái chết của lão Vương gia, đánh chết đại Boss là vị di nương độc ác kia.
Nhưng không lâu sau, hoàng đế lại tứ hôn cho Tiêu Cảnh Dương một vị quý nữ làm chính thê, Tiêu Cảnh Dương không thể cự tuyệt, sau khi trở lại Vương phủ lại bị Giang Nhạc An lạnh nhạt.
Nhưng thánh chỉ đã tới tay, cho dù Tiêu Cảnh Dương không vui, thì vẫn phải cử hành hôn lễ đúng thời hạn.
Trong nhà nghênh đón một vị nữ chủ nhân, khoảng thời gian cùng Tiêu Cảnh Dương đồng cam cộng khổ kia, đã khiến Giang Nhạc An cảm thấy mình chính là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Bây giờ lại xuất hiện một vị nữ chủ nhân chân chính, khiến Giang Nhạc An không thể chịu nổi, cũng không thể chấp nhận được thân phận của mình.
Tân Vương phi nhập phủ, dựa theo quy củ, trắc phi Giang Nhạc An còn phải tới thỉnh an vị chính thất này vào ngày hôm sau.
Nhưng Giang Nhạc An không đến, không riêng gì Giang Nhạc An không đến, mà ngay cả Tiêu Cảnh Dương cũng không xuất hiện.
Thị nữ của Vương phi vô cùng tức giận, không nhịn được mà nói với Vương phi: “Tiểu thư, bọn họ thật là quá đáng, tối hôm qua là đêm tân hôn của tiểu thư, vậy mà nàng ta lại gọi người qua, kết quả Vương gia còn ngủ lại đó.”
Thị nữ càng nói càng tức giận, tức đến mức nước mắt đã sắp trực trào rơi ra, “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể đối xử với tiểu thư như vậy.”
Vương phi ung dung thong thả uống một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt xuống, “Dựa vào cái gì sao, dựa vào tình cảm của bọn họ rất tốt, chúng ta đến sau, chỉ có thể chịu đựng đi.”
Nhìn thấy thị nữ của mình tức giận đến độ vành mắt cũng đã đỏ lên, an ủi nói: “Chúng ta mới đến chưa vội hành động, phải suy tính trước đã, trước khi gả tới đây ta đã biết sẽ xảy ra những chuyện này rồi.”
Thị nữ lau nước mắt, “Đã biết thưa tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ không gây phiền phức cho tiểu thư.”
Chờ tới tận giữa trưa, Giang Nhạc An cùng Tiêu Cảnh Dương mới xuất hiện, sắc mặt của Tiêu Cảnh Dương có chút áy náy, Giang Nhạc An nhìn Vương phi, cố gắng che giấu sợi dây ghen tuông khổ sở trong lòng xuống.
Buổi lễ thỉnh an cũng diễn ra êm đềm tốt đẹp.
Chờ bọn họ đi rồi, thị nữ lại tức giận không chịu nổi, “Chủ tử, người nhìn bọn họ xem, nhìn bọn họ xem.”
Vương phi lại cười, “Đây là chuyện tốt, ai thích ai, ai yêu ai, càng để ý, lại càng thua.”
Nàng cái gì cũng không làm, sự tồn tại của nàng đã khiến bọn họ náo loạn rồi.
Bọn họ xảy ra tranh chấp, nàng lại làm ngư ông đắc lợi, cứ từ từ, từ từ!
Không vội!
Vương phi hiểu rõ mình muốn cái gì, yêu hay không yêu cũng đều xếp ở phía sau.
Tiêu Cảnh Dương xảy ra cãi vã với Giang Nhạc An, Vương phi không thèm để ý, ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên lại nhấc một cái bấc đèn, khiến ngọn lửa càng cháy to hơn.
Không viên phòng thì thế nào, bây giờ nàng còn chưa hoàn toàn khống chế được Vương phủ, ngay lúc này chưa thích hợp để mang thai.
Chờ đến thời cơ thích hợp, lại viên phòng, trước mắt cứ khiến bọn họ nháo lên, hao binh tổn tướng rồi, nàng lại một lưới bắt hết.
Vương phi nhìn chính mình trong gương đồng, xinh đẹp tao nhã, thời điểm cười, lại giống một nữ tử rắn rết xinh đẹp.
Rắn rết sao!
Là Giang Nhạc An hình dung về nàng như vậy, nhưng Vương gia lại không tin!
Bởi vì quả thực cái gì nàng cũng không có làm nha!
Nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân lại rất nhạy bén trước nguy hiểm, Giang Nhạc An vừa sốt ruột vừa sợ hãi, giống như một con thỏ trong lồng sắt, rõ ràng có rắn rết nguy hiểm ở bên cạnh, lại không có ai có thể giúp nàng.
Vương gia người mà nàng coi là chỗ dựa cũng không giúp nàng, thậm chí còn không tin nàng.
Mỗi lần nói ra, Tiêu Cảnh Dương chỉ có thể mệt mỏi hỏi, chứng cứ đâu, chứng cứ đâu?
Không có chứng cứ thì có thể nói gì, Vương phi là hoàng đế hạ chỉ ban hôn, nàng cũng không làm gì sai phạm, làm ầm ĩ đến trước mặt hoàng đế cũng không thể nói được gì!
Nhưng Giang Nhạc An lại cảm thấy Tiêu Cảnh Dương là đang không tin mình, nháo đến mức khiến Tiêu Cảnh Dương vô cùng mệt mỏi, trước đó còn đang tốt đẹp, có thêm một người thật sự khiến người ta ăn không tiêu.
Vương phi nhìn trạng thái của hai người, nghĩ thầm, đến lúc nên từ từ thu lưới rồi.
Thẩm bá nhìn cuộc sống sinh hoạt rối tung của Vương gia, không nhịn được mà khuyên hai câu, cần phải kính trọng Vương phi, không nên để trắc phi quá lên mặt, khiến nàng không biết thân phận của mình.
Mọi hành vi của trắc phi đều cho là Vương gia cho nàng cái tự tin này.
Ai, thật là cắt không đứt, mà gỡ lại càng rối hơn.
Thiên vị cho người mình yêu thích là tâm lý bình thường, nhưng một khi quá nuông chiều sẽ chỉ dẫn đến hỗn loạn.
Yêu hận đều phải kiềm chế, đối với dục vọng cũng phải kiềm chế.
Vương gia ở trên chiến trường rõ ràng là một người sát phạt quyết đoán, kết quả ôm ôn hương ngọc nhuyễn lại do dự không quyết đoán.
Thân phận một khi đã định thì không thể thay đổi, còn không bằng nhìn rõ chính mình một chút đi.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy, Vương phủ sẽ trở thành trò cười, hình ảnh của Vương gia cũng thật khó coi!
Thẩm bá khuyên vài lần, Tiêu Cảnh Dương chỉ nói trong lòng hắn hiểu rõ, Thẩm bá còn có thể làm gì, chỉ có thể nhìn.
Lại cũng không phải nhi tử của mình, nói nhiều, ngay cả công việc cũng không giữ được.
Mỗi khi Vương gia tới trước mặt mình mà oán giận, Thẩm bá đều là vâng, vâng, vâng!
Đằng trước mới vừa cùng đại cữu khẳng định muốn cưới Giang Nhạc An làm chính thê, kết quả sau lưng lại biến thành một cái thiếp thất.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Dương vô cùng khó coi, hoàng đế nhìn thấy mà hận rèn sắc không thành thép, “Chuyện này lại cũng không phải là lỗi của ngươi, Giang gia không thể tính đến trên đầu ngươi được.”
“Muốn trách cũng là trách Giang gia quá tham lam, cái gì thơm cũng muốn đắp lên mặt mình.”
“Một cái trắc phi đã là cực hạn rồi, Tiêu gia không thể cưới một nữ tử nhà nông không trong sạch làm chính thê được, thiên hạ này có bức tường nào là không lọt gió, để xem có thể giấu được bao lâu, ngươi làm như vậy, chính là giẫm lên thể diện của liệt tổ liệt tông.”
Hoàng đế tức giận, Tiêu Cảnh Dương cũng không có cách nào, đồng thời cũng sợ hãi mạng lưới tình báo của hoàng đế, cảm thấy khắp kinh thành này, đâu đâu cũng là người của hoàng đế.
Còn không thoải mái bằng sống ở biên quan đâu.
Tiêu Cảnh Dương có chút muốn mang Giang Nhạc An đi biên quan, đến cùng có thể lấy làm chính thê hay không, cũng không quan trọng.
Thánh chỉ đã tới Giang gia, nói là thánh chỉ, thực tế chỉ là phái thái giám tới truyền miệng một câu của hoàng đế mà thôi, đem Giang Nhạc An ban cho Tiêu Cảnh Dương làm trắc phi.
Đồng thời, một đạo thánh chỉ khác cũng tới Vương phủ, là thánh chỉ để Tiêu Cảnh Dương thừa kế tước vị.
Thái giám đi rồi, sắc mặt của Giang Ngọc Trạch vô cùng khó coi, nói với Giang Nhạc An còn đang sững sờ: “Trong lòng muội nghĩ thế nào?”
Từ sau khi xảy ra chuyện kia, Giang Ngọc Trạch cảm thấy linh khí trên người Giang Nhạc An đã tiêu tan đi rất nhiều.
Thực mau, Giang Nhạc An nói: “Muội đi, tiểu ca ca phải rất vất vả mới thi đậu, không thể vì chuyện này mà kháng chỉ được, tình huống của muội, gả cho người khác còn không bằng đi theo Tiêu Cảnh Dương.”
“Tiêu Cảnh Dương là thế tử, về sau là Vương gia, muội chỉ là một nữ tử nhà nông, cho dù làm một cái trắc phi của Vương gia cũng tốt rồi.”
Bộ dạng của nàng là tự vứt bỏ chính mình.
Dù vậy, nhưng lão Tiền thị lại rất vui mừng, chuyện hôn sự của nữ nhi đã được giải quyết, lại là đi theo Vương gia, cho dù không phải là chính thê cũng không sao, nhi tử nói chính thê phải kiểm tra thân thể.
Nếu bị người ta phát hiện, khẳng định sẽ bị người của cả kinh thành này cười nhạo, tới kinh thành rồi, lão Tiền thị vô cùng tự ti.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Cảnh Dương đã đến rồi, hắn trước tiên là xin lỗi Giang Nhạc An, hắn muốn tranh thủ một cái chính thê, nhưng mà hoàng bá bá lại không đồng ý.
Sau đó xoay người cùng Giang Ngọc Trạch tới thư phòng, Tiêu Cảnh Dương nói cho Giang Ngọc Trạch biết, không phải là hắn không tranh thủ thân phận chính thê, mà là Hoàng Thượng biết chuyện của Giang gia, cũng biết chuyện của Giang Nhạc An.
Giang Ngọc Trạch biến sắc, phản ứng đầu tiên cũng giống với Tiêu Cảnh Dương, cảm thấy hoàng đế có thật nhiều tai mắt, hắn lập tức hồi tưởng lại hành động thường ngày của mình.
Giang Ngọc Trạch chỉ nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chỉ hy vọng Vương gia có thể đối xử tốt với muội ấy, nếu có một ngày ngươi tức giận với nàng, cũng đừng làm tổn thương muội ấy, cứ để muội ấy ra đi.”
Giang Ngọc Trạch quả thực là đã dốc hết sức quan tâm đến cái muội muội này, người thân cũng có gần có xa, cho dù Nhị Nha có bị người ta đánh chết, cũng bị làm lơ.
Nhưng bây giờ, Giang Ngọc Trạch lại vô cùng lo lắng cho muội muội, có một số thứ, muốn cầu cũng cầu không được.
Làm trắc phi, tự nhiên không thể có kiệu tám người khiêng, chỉ dùng một cái kiệu nhỏ màu hồng nhạt mà khiêng tân nương, tuy rằng đi đường cũng có thổi sáo đánh trống, nhưng các bá tánh vừa nhìn thấy cỗ kiệu hồng nhạt, đều biết đây có lẽ là một thiếp thất của gia đình giàu có nào đó.
Cỗ kiệu dừng lại ở cửa Vương phủ, Tiêu Cảnh Dương mặc lễ phục màu đỏ của tân lang đứng ở cửa chờ Giang Nhạc An, nắm tay Giang Nhạc An.
Những ngày đầu sau khi thành hôn, hai phu thê cũng rất ngọt ngào, cùng nhau đấu với di nương vô cùng vui vẻ, sau lại điều tra rõ chân tướng cái chết của lão Vương gia, đánh chết đại Boss là vị di nương độc ác kia.
Nhưng không lâu sau, hoàng đế lại tứ hôn cho Tiêu Cảnh Dương một vị quý nữ làm chính thê, Tiêu Cảnh Dương không thể cự tuyệt, sau khi trở lại Vương phủ lại bị Giang Nhạc An lạnh nhạt.
Nhưng thánh chỉ đã tới tay, cho dù Tiêu Cảnh Dương không vui, thì vẫn phải cử hành hôn lễ đúng thời hạn.
Trong nhà nghênh đón một vị nữ chủ nhân, khoảng thời gian cùng Tiêu Cảnh Dương đồng cam cộng khổ kia, đã khiến Giang Nhạc An cảm thấy mình chính là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Bây giờ lại xuất hiện một vị nữ chủ nhân chân chính, khiến Giang Nhạc An không thể chịu nổi, cũng không thể chấp nhận được thân phận của mình.
Tân Vương phi nhập phủ, dựa theo quy củ, trắc phi Giang Nhạc An còn phải tới thỉnh an vị chính thất này vào ngày hôm sau.
Nhưng Giang Nhạc An không đến, không riêng gì Giang Nhạc An không đến, mà ngay cả Tiêu Cảnh Dương cũng không xuất hiện.
Thị nữ của Vương phi vô cùng tức giận, không nhịn được mà nói với Vương phi: “Tiểu thư, bọn họ thật là quá đáng, tối hôm qua là đêm tân hôn của tiểu thư, vậy mà nàng ta lại gọi người qua, kết quả Vương gia còn ngủ lại đó.”
Thị nữ càng nói càng tức giận, tức đến mức nước mắt đã sắp trực trào rơi ra, “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể đối xử với tiểu thư như vậy.”
Vương phi ung dung thong thả uống một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt xuống, “Dựa vào cái gì sao, dựa vào tình cảm của bọn họ rất tốt, chúng ta đến sau, chỉ có thể chịu đựng đi.”
Nhìn thấy thị nữ của mình tức giận đến độ vành mắt cũng đã đỏ lên, an ủi nói: “Chúng ta mới đến chưa vội hành động, phải suy tính trước đã, trước khi gả tới đây ta đã biết sẽ xảy ra những chuyện này rồi.”
Thị nữ lau nước mắt, “Đã biết thưa tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ không gây phiền phức cho tiểu thư.”
Chờ tới tận giữa trưa, Giang Nhạc An cùng Tiêu Cảnh Dương mới xuất hiện, sắc mặt của Tiêu Cảnh Dương có chút áy náy, Giang Nhạc An nhìn Vương phi, cố gắng che giấu sợi dây ghen tuông khổ sở trong lòng xuống.
Buổi lễ thỉnh an cũng diễn ra êm đềm tốt đẹp.
Chờ bọn họ đi rồi, thị nữ lại tức giận không chịu nổi, “Chủ tử, người nhìn bọn họ xem, nhìn bọn họ xem.”
Vương phi lại cười, “Đây là chuyện tốt, ai thích ai, ai yêu ai, càng để ý, lại càng thua.”
Nàng cái gì cũng không làm, sự tồn tại của nàng đã khiến bọn họ náo loạn rồi.
Bọn họ xảy ra tranh chấp, nàng lại làm ngư ông đắc lợi, cứ từ từ, từ từ!
Không vội!
Vương phi hiểu rõ mình muốn cái gì, yêu hay không yêu cũng đều xếp ở phía sau.
Tiêu Cảnh Dương xảy ra cãi vã với Giang Nhạc An, Vương phi không thèm để ý, ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên lại nhấc một cái bấc đèn, khiến ngọn lửa càng cháy to hơn.
Không viên phòng thì thế nào, bây giờ nàng còn chưa hoàn toàn khống chế được Vương phủ, ngay lúc này chưa thích hợp để mang thai.
Chờ đến thời cơ thích hợp, lại viên phòng, trước mắt cứ khiến bọn họ nháo lên, hao binh tổn tướng rồi, nàng lại một lưới bắt hết.
Vương phi nhìn chính mình trong gương đồng, xinh đẹp tao nhã, thời điểm cười, lại giống một nữ tử rắn rết xinh đẹp.
Rắn rết sao!
Là Giang Nhạc An hình dung về nàng như vậy, nhưng Vương gia lại không tin!
Bởi vì quả thực cái gì nàng cũng không có làm nha!
Nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân lại rất nhạy bén trước nguy hiểm, Giang Nhạc An vừa sốt ruột vừa sợ hãi, giống như một con thỏ trong lồng sắt, rõ ràng có rắn rết nguy hiểm ở bên cạnh, lại không có ai có thể giúp nàng.
Vương gia người mà nàng coi là chỗ dựa cũng không giúp nàng, thậm chí còn không tin nàng.
Mỗi lần nói ra, Tiêu Cảnh Dương chỉ có thể mệt mỏi hỏi, chứng cứ đâu, chứng cứ đâu?
Không có chứng cứ thì có thể nói gì, Vương phi là hoàng đế hạ chỉ ban hôn, nàng cũng không làm gì sai phạm, làm ầm ĩ đến trước mặt hoàng đế cũng không thể nói được gì!
Nhưng Giang Nhạc An lại cảm thấy Tiêu Cảnh Dương là đang không tin mình, nháo đến mức khiến Tiêu Cảnh Dương vô cùng mệt mỏi, trước đó còn đang tốt đẹp, có thêm một người thật sự khiến người ta ăn không tiêu.
Vương phi nhìn trạng thái của hai người, nghĩ thầm, đến lúc nên từ từ thu lưới rồi.
Thẩm bá nhìn cuộc sống sinh hoạt rối tung của Vương gia, không nhịn được mà khuyên hai câu, cần phải kính trọng Vương phi, không nên để trắc phi quá lên mặt, khiến nàng không biết thân phận của mình.
Mọi hành vi của trắc phi đều cho là Vương gia cho nàng cái tự tin này.
Ai, thật là cắt không đứt, mà gỡ lại càng rối hơn.
Thiên vị cho người mình yêu thích là tâm lý bình thường, nhưng một khi quá nuông chiều sẽ chỉ dẫn đến hỗn loạn.
Yêu hận đều phải kiềm chế, đối với dục vọng cũng phải kiềm chế.
Vương gia ở trên chiến trường rõ ràng là một người sát phạt quyết đoán, kết quả ôm ôn hương ngọc nhuyễn lại do dự không quyết đoán.
Thân phận một khi đã định thì không thể thay đổi, còn không bằng nhìn rõ chính mình một chút đi.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy, Vương phủ sẽ trở thành trò cười, hình ảnh của Vương gia cũng thật khó coi!
Thẩm bá khuyên vài lần, Tiêu Cảnh Dương chỉ nói trong lòng hắn hiểu rõ, Thẩm bá còn có thể làm gì, chỉ có thể nhìn.
Lại cũng không phải nhi tử của mình, nói nhiều, ngay cả công việc cũng không giữ được.
Mỗi khi Vương gia tới trước mặt mình mà oán giận, Thẩm bá đều là vâng, vâng, vâng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.