Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 436: Sủng Thú (16)
Ngận Thị Kiểu Tình
22/02/2024
Edit: Kim
Du Chiêu lớn tiếng nói: “Tiểu hổ chạy mất đến giờ vẫn chưa tìm thấy, nhưng ta khẳng định ta không có giấu giếm, cha ta cũng không giao tiểu hổ cho ta.”
“Gia chủ muốn giao tiểu hổ cho ngươi, ngoài miệng nói không tìm thấy tiểu hổ, thời gian qua đi, ai còn nhớ tới tiểu hổ nữa.” Đệ tử cũng lớn tiếng nói, nhưng mà giọng nói có chút run rẩy, hiển nhiên là vì sợ gia chủ.
Du Chiêu là một đứa trẻ choai choai, tức giận đến phát khóc, “Không phải, ngươi nói bậy, cha ta không phải người như vậy, ngươi nói bậy.”
Du Hạo chột dạ nhìn thấy tình huống có chút mất khống chế, vội vàng đứng ra nói: “Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa.”
“Gia chủ không cần phải nói dối khiến mọi người hao phí thời gian đi tìm, gia chủ không phải người như vậy.”
“Du Chiêu, ta tin ngươi không giấu tiểu hổ đi, ngươi cũng đừng lo lắng, nhất định sẽ có thể tìm được.”
Thứ đó đang ở trong nhà hắn, Du Hạo đột nhiên cảm thấy vật nhỏ kia là củ khoai nóng phỏng tay, nếu bị phát hiện đang ở trong nhà hắn, không biết phải giải thích như thế nào.
Không thể giải thích với hai bên, hối hận, cực kỳ hối hận!
Du Hạo bất lực nói: “Du Chiêu không nên tức giận với bọn họ, bọn họ không biết tình hình cụ thể.”
Du Chiêu có chút cảm động, đường ca vậy mà lại đứng về phía hắn, hắn nói: “Ta biết rồi, nhưng ta thề, ta thật sự không giấu tiểu hổ đi.”
Du Hạo chột dạ:........
Ta không dám thề.
Du Chiêu đã như vậy, các đệ tử cũng không dám nói gì nữa, đặc biệt là vừa rồi còn nói bậy về gia chủ, càng không dám nói thêm cái gì, đành miễn cưỡng xin lỗi.
Chờ Du Chiêu đi rồi, Du Hạo với nói với nhóm người này: “Ta thấy các ngươi đang ngứa da phải không, cái gì cũng dám nói, tuy rằng gia chủ không so đo, nhưng nếu các ngươi còn tái phạm, nợ mới nợ cũ tính một lượt, một người bất kính với trưởng bối, sẽ bị ngâm trong hồ nước lạnh phía sau núi.”
Vừa nhắc tới hồ nước lạnh, sắc mặt của các đệ tử đều xấu đi, hồ nước lạnh kia vô cùng quái dị, chỉ cần đi vào bên trong, linh khí trong cơ thể không thể vận hành được nữa, không có linh khí hộ thân, bị đông lạnh tới mức run lên bần bật, giống như một kẻ ngốc.
Hơn nữa, việc ngâm mình trong hồ nước lạnh vẫn là một phương pháp luyện tập, cách mấy ngày lại phải bước vào một lần, nỗ lực vận hành linh khí.
“Hạo ca, chúng ta hiểu rồi, sẽ không nói bậy nữa.”
“Ta chỉ lỡ miệng thôi, sau này ta sẽ không nói nữa.”
Chuyện này cứ như vậy mà qua đi, Du Hạo thở ra một hơi, chờ tới khi trở về sân viện, Du Hạo nhìn thấy cha mình đang ôm một con hổ to bằng con mèo nằm trên ghế, đung đưa qua lại, rất thoải mái.
Sao cha lại có thể nhàn rỗi như vậy?
Du Hồng nhìn thấy con trai liền chào hỏi: “Con về rồi à.”
Nam Chi cũng liếc nhìn Du Hạo, duỗi tay chỉ về phía mấy quả nho trên chiếc bàn bên cạnh, quả nho chín mọng nước khiến Nam Chi thèm.
Du Hạo thuận tay hái mấy quả nho đưa tới trước mặt Nam Chi, vừa kể cho cha nghe chuyện trên sân võ đường ngày hôm nay, hắn nói: “Hay là đưa nó trở về đi.”
Nam Chi suýt chút nữa bị quả nho làm cho nghẹn họng, sau đó chạm vào tay vị thúc thúc thích làm vườn, rồi nhìn Du Hạo.
Du Hồng cũng không mấy để ý, “Nuôi cũng đã nuôi rồi, thêm mấy ngày cũng có thể sờ thêm mấy ngày…… Nuôi thêm mấy ngày đi.”
Du Hạo: “??? Vậy phải giải thích thế nào?”
Du Hồng: “Cứ nói thứ đồ này sờ vào rất thoải mái, giữ lại sờ soạng mấy ngày.”
Du Hạo nghe xong chỉ muốn giơ ngón cái, dù sao thì lúc đó hắn sẽ không đi trả lại, để lão cha đi một mình.
Nam Chi dùng ánh mắt sắc như dao nhìn đôi cha con này, Du Hồng duỗi tay vỗ vỗ con hổ lông xù, da lông trên người giống như những gợn sóng.
“Yên tâm, ta sẽ không đưa ngươi về sớm như vậy đâu.”
Trong lòng Nam Chi hừ một tiếng, dù sao cũng phải trở về, ngươi cũng đừng tới tìm ta đòi nhân quả.
Nam Chi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Du Hồng, cô nghi hoặc, không biết ông ta đang cười cái gì?
Nam Chi hết ăn lại ngủ, tỉnh thì tu luyện, ở đây còn tự do hơn lúc ở thú uyển, ở thú uyển chỉ có thể ngây ngốc trong lồng sắt nhỏ, ở chỗ này, còn có thể vui vẻ đi dạo trong sân viện, ngửi mùi hoa thơm.
Chỉ là cha Du Hạo luôn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, “Hoa của ta.”
Nam Chi nhìn, cũng không thấy hoa của hắn có vấn đề gì.
Mà Du Tĩnh bên kia, đã tìm kiếm tiểu súc sinh mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được, làm Du Tĩnh có chút xấu hổ khi đối diện với con trai mình.
Hắn chỉ có thể xác định được là tiểu súc sinh kia vẫn còn ở trong Du gia, nhưng vẫn không tìm thấy, nhất định là đã có người giúp nó, có thể là ai đây?
Là ai lén giấu tiểu súc sinh kia đi, nhưng cũng không thể tới từng sân viện, từng ngôi nhà một mà lục soát được.
“Cha, vẫn chưa tìm thấy sao?” Du Chiêu nhìn cha, vô cùng thất vọng, lại hiểu chuyện nói: “Không tìm thấy thì thôi bỏ đi.”
Tưởng tượng đến việc thật sự mất đi tiểu hổ, Du Chiêu cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức hắn hận không thể lập tức òa khóc.
Du Tĩnh hỏi: “Con thật sự có thể chấp nhận được chuyện mất đi nó?”
“Con, con…..” Du Chiêu nói lắp, “Con, con có thể, không thể, con không thể!”
Hắn nói năng có chút lộn xộn.
Du Tĩnh nói: “Ta biết rồi.”
Vì thế Du Tĩnh triệu tập một số nhân vật quan trọng trong gia tộc lại, dự định tổ chức một hội nghị gia tộc.
Mất đi một Phong Dực Thần Hổ non là một tổn thất rất lớn, nếu đem con non này tới phòng đấu giá, nhất định có thể bán được giá cao.
Một con non như vậy chỉ cần không chết giữa chừng, khẳng định có thể đạt tới cấp Hóa Thần.
Mở hội nghị cũng không bị coi là chuyện bé xé ra to.
Du Hồng nhận được lời mời của đại ca, Du Hạo nói: “Nhất định là nói về chuyện Phong Dực Thần Hổ.”
Du Hồng là trạch nam giới tu chân, quanh năm suốt tháng số lần ra khỏi cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn thay quần áo, rửa mặt chải đầu một phen, bộ dáng càng thêm tiêu sái.
Cái loại khí chất thờ ơ xuất trần này, mang theo một cổ tiên khí, tuy rằng thực lực không cao, nhưng những người khác trong giới tu chân đều hướng tới cường đại, lăn lộn giãy giụa trong thế tục nóng bỏng, không thể khống chế được những tham lam dục vọng.
Vì trở nên cường đại hơn, mà không từ thủ đoạn cướp lấy tất cả mọi thứ để giúp bản thân trở nên cường đại.
Du Hạo nhìn cha như vậy, cảm thấy cha mình rất giống một cường giả, nhưng trên thực tế, hắn chỉ mới là một tu sĩ cấp Luyện Khí, còn chưa tới Trúc Cơ.
Con của hắn đã sắp đạt tới Trúc Cơ!
Thật quá đáng!
Căn bản không nhìn thấy hắn tu luyện bao giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tuổi thọ của hắn đã sắp hết rồi.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không vội.
Toàn gia tộc đều biết thực lực của Du Hồng rất yếu, đạt tới Trúc Cơ cũng là vấn đề.
Hắn vẫn không chút hoang mang như cũ.
Du Hồng nói với Nam Chi: “Lần này ta ra ngoài là vì ngươi đấy, nhớ phải báo đáp.”
Du Hạo nói: “Cha, cha có đi, người ta cũng không để ý tới cha.”
Thực lực quá yếu, không có ai thèm để ý tới lời hắn nói, căn bản chỉ đi cho đủ nhân số.
Nam Chi cũng có chút khinh bỉ nhìn Du Hồng, ngày nào cũng chỉ biết nói tới nhân quả.
Sao có thể tính nợ lên đầu cô được?
Du Hồng: “Vậy ta chỉ có thể nói cho bọn họ biết ngươi đang ở đây.”
Nam Chi lập tức đứng dậy khỏi ghế, hai chân trước chắp lại thi lễ, thúc thúc, ngươi thật cao quý, thật vĩ đại.
Du Chiêu lớn tiếng nói: “Tiểu hổ chạy mất đến giờ vẫn chưa tìm thấy, nhưng ta khẳng định ta không có giấu giếm, cha ta cũng không giao tiểu hổ cho ta.”
“Gia chủ muốn giao tiểu hổ cho ngươi, ngoài miệng nói không tìm thấy tiểu hổ, thời gian qua đi, ai còn nhớ tới tiểu hổ nữa.” Đệ tử cũng lớn tiếng nói, nhưng mà giọng nói có chút run rẩy, hiển nhiên là vì sợ gia chủ.
Du Chiêu là một đứa trẻ choai choai, tức giận đến phát khóc, “Không phải, ngươi nói bậy, cha ta không phải người như vậy, ngươi nói bậy.”
Du Hạo chột dạ nhìn thấy tình huống có chút mất khống chế, vội vàng đứng ra nói: “Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa.”
“Gia chủ không cần phải nói dối khiến mọi người hao phí thời gian đi tìm, gia chủ không phải người như vậy.”
“Du Chiêu, ta tin ngươi không giấu tiểu hổ đi, ngươi cũng đừng lo lắng, nhất định sẽ có thể tìm được.”
Thứ đó đang ở trong nhà hắn, Du Hạo đột nhiên cảm thấy vật nhỏ kia là củ khoai nóng phỏng tay, nếu bị phát hiện đang ở trong nhà hắn, không biết phải giải thích như thế nào.
Không thể giải thích với hai bên, hối hận, cực kỳ hối hận!
Du Hạo bất lực nói: “Du Chiêu không nên tức giận với bọn họ, bọn họ không biết tình hình cụ thể.”
Du Chiêu có chút cảm động, đường ca vậy mà lại đứng về phía hắn, hắn nói: “Ta biết rồi, nhưng ta thề, ta thật sự không giấu tiểu hổ đi.”
Du Hạo chột dạ:........
Ta không dám thề.
Du Chiêu đã như vậy, các đệ tử cũng không dám nói gì nữa, đặc biệt là vừa rồi còn nói bậy về gia chủ, càng không dám nói thêm cái gì, đành miễn cưỡng xin lỗi.
Chờ Du Chiêu đi rồi, Du Hạo với nói với nhóm người này: “Ta thấy các ngươi đang ngứa da phải không, cái gì cũng dám nói, tuy rằng gia chủ không so đo, nhưng nếu các ngươi còn tái phạm, nợ mới nợ cũ tính một lượt, một người bất kính với trưởng bối, sẽ bị ngâm trong hồ nước lạnh phía sau núi.”
Vừa nhắc tới hồ nước lạnh, sắc mặt của các đệ tử đều xấu đi, hồ nước lạnh kia vô cùng quái dị, chỉ cần đi vào bên trong, linh khí trong cơ thể không thể vận hành được nữa, không có linh khí hộ thân, bị đông lạnh tới mức run lên bần bật, giống như một kẻ ngốc.
Hơn nữa, việc ngâm mình trong hồ nước lạnh vẫn là một phương pháp luyện tập, cách mấy ngày lại phải bước vào một lần, nỗ lực vận hành linh khí.
“Hạo ca, chúng ta hiểu rồi, sẽ không nói bậy nữa.”
“Ta chỉ lỡ miệng thôi, sau này ta sẽ không nói nữa.”
Chuyện này cứ như vậy mà qua đi, Du Hạo thở ra một hơi, chờ tới khi trở về sân viện, Du Hạo nhìn thấy cha mình đang ôm một con hổ to bằng con mèo nằm trên ghế, đung đưa qua lại, rất thoải mái.
Sao cha lại có thể nhàn rỗi như vậy?
Du Hồng nhìn thấy con trai liền chào hỏi: “Con về rồi à.”
Nam Chi cũng liếc nhìn Du Hạo, duỗi tay chỉ về phía mấy quả nho trên chiếc bàn bên cạnh, quả nho chín mọng nước khiến Nam Chi thèm.
Du Hạo thuận tay hái mấy quả nho đưa tới trước mặt Nam Chi, vừa kể cho cha nghe chuyện trên sân võ đường ngày hôm nay, hắn nói: “Hay là đưa nó trở về đi.”
Nam Chi suýt chút nữa bị quả nho làm cho nghẹn họng, sau đó chạm vào tay vị thúc thúc thích làm vườn, rồi nhìn Du Hạo.
Du Hồng cũng không mấy để ý, “Nuôi cũng đã nuôi rồi, thêm mấy ngày cũng có thể sờ thêm mấy ngày…… Nuôi thêm mấy ngày đi.”
Du Hạo: “??? Vậy phải giải thích thế nào?”
Du Hồng: “Cứ nói thứ đồ này sờ vào rất thoải mái, giữ lại sờ soạng mấy ngày.”
Du Hạo nghe xong chỉ muốn giơ ngón cái, dù sao thì lúc đó hắn sẽ không đi trả lại, để lão cha đi một mình.
Nam Chi dùng ánh mắt sắc như dao nhìn đôi cha con này, Du Hồng duỗi tay vỗ vỗ con hổ lông xù, da lông trên người giống như những gợn sóng.
“Yên tâm, ta sẽ không đưa ngươi về sớm như vậy đâu.”
Trong lòng Nam Chi hừ một tiếng, dù sao cũng phải trở về, ngươi cũng đừng tới tìm ta đòi nhân quả.
Nam Chi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Du Hồng, cô nghi hoặc, không biết ông ta đang cười cái gì?
Nam Chi hết ăn lại ngủ, tỉnh thì tu luyện, ở đây còn tự do hơn lúc ở thú uyển, ở thú uyển chỉ có thể ngây ngốc trong lồng sắt nhỏ, ở chỗ này, còn có thể vui vẻ đi dạo trong sân viện, ngửi mùi hoa thơm.
Chỉ là cha Du Hạo luôn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, “Hoa của ta.”
Nam Chi nhìn, cũng không thấy hoa của hắn có vấn đề gì.
Mà Du Tĩnh bên kia, đã tìm kiếm tiểu súc sinh mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được, làm Du Tĩnh có chút xấu hổ khi đối diện với con trai mình.
Hắn chỉ có thể xác định được là tiểu súc sinh kia vẫn còn ở trong Du gia, nhưng vẫn không tìm thấy, nhất định là đã có người giúp nó, có thể là ai đây?
Là ai lén giấu tiểu súc sinh kia đi, nhưng cũng không thể tới từng sân viện, từng ngôi nhà một mà lục soát được.
“Cha, vẫn chưa tìm thấy sao?” Du Chiêu nhìn cha, vô cùng thất vọng, lại hiểu chuyện nói: “Không tìm thấy thì thôi bỏ đi.”
Tưởng tượng đến việc thật sự mất đi tiểu hổ, Du Chiêu cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức hắn hận không thể lập tức òa khóc.
Du Tĩnh hỏi: “Con thật sự có thể chấp nhận được chuyện mất đi nó?”
“Con, con…..” Du Chiêu nói lắp, “Con, con có thể, không thể, con không thể!”
Hắn nói năng có chút lộn xộn.
Du Tĩnh nói: “Ta biết rồi.”
Vì thế Du Tĩnh triệu tập một số nhân vật quan trọng trong gia tộc lại, dự định tổ chức một hội nghị gia tộc.
Mất đi một Phong Dực Thần Hổ non là một tổn thất rất lớn, nếu đem con non này tới phòng đấu giá, nhất định có thể bán được giá cao.
Một con non như vậy chỉ cần không chết giữa chừng, khẳng định có thể đạt tới cấp Hóa Thần.
Mở hội nghị cũng không bị coi là chuyện bé xé ra to.
Du Hồng nhận được lời mời của đại ca, Du Hạo nói: “Nhất định là nói về chuyện Phong Dực Thần Hổ.”
Du Hồng là trạch nam giới tu chân, quanh năm suốt tháng số lần ra khỏi cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn thay quần áo, rửa mặt chải đầu một phen, bộ dáng càng thêm tiêu sái.
Cái loại khí chất thờ ơ xuất trần này, mang theo một cổ tiên khí, tuy rằng thực lực không cao, nhưng những người khác trong giới tu chân đều hướng tới cường đại, lăn lộn giãy giụa trong thế tục nóng bỏng, không thể khống chế được những tham lam dục vọng.
Vì trở nên cường đại hơn, mà không từ thủ đoạn cướp lấy tất cả mọi thứ để giúp bản thân trở nên cường đại.
Du Hạo nhìn cha như vậy, cảm thấy cha mình rất giống một cường giả, nhưng trên thực tế, hắn chỉ mới là một tu sĩ cấp Luyện Khí, còn chưa tới Trúc Cơ.
Con của hắn đã sắp đạt tới Trúc Cơ!
Thật quá đáng!
Căn bản không nhìn thấy hắn tu luyện bao giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tuổi thọ của hắn đã sắp hết rồi.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không vội.
Toàn gia tộc đều biết thực lực của Du Hồng rất yếu, đạt tới Trúc Cơ cũng là vấn đề.
Hắn vẫn không chút hoang mang như cũ.
Du Hồng nói với Nam Chi: “Lần này ta ra ngoài là vì ngươi đấy, nhớ phải báo đáp.”
Du Hạo nói: “Cha, cha có đi, người ta cũng không để ý tới cha.”
Thực lực quá yếu, không có ai thèm để ý tới lời hắn nói, căn bản chỉ đi cho đủ nhân số.
Nam Chi cũng có chút khinh bỉ nhìn Du Hồng, ngày nào cũng chỉ biết nói tới nhân quả.
Sao có thể tính nợ lên đầu cô được?
Du Hồng: “Vậy ta chỉ có thể nói cho bọn họ biết ngươi đang ở đây.”
Nam Chi lập tức đứng dậy khỏi ghế, hai chân trước chắp lại thi lễ, thúc thúc, ngươi thật cao quý, thật vĩ đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.