Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 439: Sủng Thú (19)
Ngận Thị Kiểu Tình
24/02/2024
Edit: Kim
Giờ khắc này, Du Hạo cảm thấy cha mình trở nên thần bí khó lường, rõ ràng người đứng trước mặt hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí.
Nhưng Du Hạo lại cảm thấy cách hắn rất xa, rất khó nắm bắt.
Du Hạo gian nan mà nói: “Tiểu hổ đã được chú định phải thuộc về Du Chiêu sao?”
Du Hồng: “Đúng vậy.”
Thiếu niên lại có chút không phục mà nói: “Nếu không làm theo vận mệnh thì sẽ thế nào?”
Du Hồng khoan dung nhìn con trai, “Vậy phải trả cái giá rất đắt, cuối cùng kết quả vẫn như cũ.”
Nam Chi:……
Ta không tin.
Du Hạo: “Con không tin.”
Du Hồng: “Không thể đem Du gia ra đặt cược được, Du gia sẽ vì hành động bây giờ của con mà phải đối diện với tương lai diệt tộc thì sao?”
Du Hạo hoài nghi là lui về phía sau một bước, hiển nhiên là đã bị dọa sợ rồi, hắn nhìn tiểu hổ, vẻ mặt bối rối, “Chuyện đó quan trọng đến vậy sao?”
Du Hồng: “Quan trọng, là một bộ phận của bánh xe, thiếu nó, bánh xe sẽ nứt, không thể đi được.”
Du Hạo:???
Thiếu niên trầm mặc trước đòn chí mạng của vận mệnh.
Nam Chi không thèm quan tâm tới vận mệnh, cô chỉ muốn sống vui vẻ trong núi, hơn nữa tiểu hổ tỷ tỷ cũng đã nói, nàng không muốn đi theo Du Chiêu để ngày nào cũng bị đánh.
Không phải Du Chiêu đánh nàng, mà là rất nhiều người tới đánh Du Chiêu, sau đó nàng sẽ bị đánh.
Du Hạo không dám đánh cuộc, lời nói của cha khiến hắn sợ hãi, thậm chí hắn cũng không dám hỏi, tại sao Du gia lại gặp phải nguy cơ diệt tộc.
Có mối hận thù gì mà phải tiêu diệt toàn bộ Du gia?
Tại sao lại phải diệt tộc?
Du Hồng thấy sắc mặt tái nhợt của con trai, hắn nói: “Cũng không cần phải sợ hãi như vậy, sống trên đời này, sao có thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió?”
Du Hồng nói: “Nếu con thả vật nhỏ này đi, tương lai có thể bởi vì nàng mà Du gia phải đối diện với nguy cơ diệt tộc.”
“Nhưng nếu có thể khiến nàng đi theo Du gia, thì nguy cơ diệt tộc của Du gia sẽ đến từ một nguồn gốc khác.”
“Con có muốn nó trở thành nguời diệt Du gia trong tương lai không?”
Du Hạo:???
Gì gì gì, đang nói cái gì vậy?
Du Hồng nói tiếp: “Nếu không thì phải giết chết con hổ con này.”
Nam Chi:???
Cô lui về phía sau, lui lui lui!
Thật quá đáng, lại muốn giết cô, người Du gia đều là người xấu.
Vẻ mặt của Du Hạo vừa không nói nên lời lại vừa kỳ quái, Du Hồng lại nói tiếp: “Cho nên, để nó trở thành một bộ phận của bánh xe, hoàn thiện bánh xe là cách tốt nhất.”
Du Hạo tuổi còn trẻ nghe những lời cha nói, đột nhiên cũng cảm thấy đưa con hổ đi là phương pháp đơn giản, tối ưu nhất.
Chẳng lẽ đã chú định là Du gia sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc, hắn cần phải chăm chỉ tu luyện mới được.
Du Hạo có chút tang thương gật đầu, sau khi mơ hồ biết được một số chuyện, chút tranh chấp giữa mấy đứa trẻ trong lòng hắn dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn nói với Nam Chi: “Đến bên cạnh Du Chiêu đi, Du Chiêu sẽ đối xử tốt với ngươi, nếu hắn đối xử không tốt với ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn một trận.”
Nam Chi không chút khách khí mà trợn trắng mắt, ta mới không tin ngươi đâu.
Chờ sau khi tới chỗ Du Chiêu, Du Chiêu sẽ trở thành chủ nhân cô, có muốn bỏ đói cô, đánh cô, thì sau khi Du Hạo đi rồi, chủ nhân có muốn làm gì cô mà không được.
Xong đời rồi xong đời rồi.
Nam Chi phải nghĩ cách kéo dài thời gian, có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
“Ô……” Nam Chi khóc, mắt hổ tràn đầy nước mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
Khóc, khóc?
Con hổ khóc?
Hổ biết khóc sao?
Du Hạo và Du Hồng nhìn nhau, nhìn Nam Chi khóc, Nam Chi thấy vậy, khóc thật thương tâm, cô xoay mông về phía họ, khóc nức nở.
Nhìn từ phía sau, cô tròn thành một đoàn, run lên khe khẽ, toàn thân như mất đi ánh sáng.
Du Hạo không nhịn được nói: “Hay là đợi thêm mấy ngày nữa đi.”
Du Hồng: “Vậy phải chờ tới khi nào?”
Du Hạo: “Cũng không thể cứ như vậy mà đưa đi được, chậm thêm mấy ngày, chẳng lẽ Chiêu đệ không thể sống sót, ngày mai Du gia chúng ta sẽ diệt tộc?”
Du Hồng: “Không phải, chỉ là kéo dài càng lâu, vật nhỏ này càng không muốn đi, ác cảm đối với Du Chiêu ngày càng lớn, vô duyên vô cớ lại gây ra thêm khúc mắc.”
Du Hạo không hề băn khoăn mà nói: “Đó là chuyện của Chiêu đệ, muộn thêm một chút, Chiêu đệ sẽ càng quý trọng đồ vật đã mất đi lại tìm lại được.”
“Được rồi.” Du Hồng thỏa mãn tâm tư nhỏ của con trai, xoay người đi ra ngoài, Du Hạo đem thịt và trái cây tới trước mặt Nam Chi, “Ăn đi, tạm thời sẽ không đem ngươi qua bên kia.”
Nam Chi rưng rưng ăn cơm xong, lại phe phẩy cánh bay lên xà nhà.
Chờ đến khi Du Hạo đi rồi, Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, phải làm sao bây giờ, có nên cởi bỏ phong ấn nội đan không?”
“Nếu không chạy trốn sẽ bị bắt mất.”
Hệ thống: “Bây giờ ngươi còn quá nhỏ, thực lực yếu, không chịu nổi đâu, sẽ bị nổ tan xác.”
Nam Chi thở dài, cằm chống xuống xà nhà, vậy phải làm thế nào đây?
Nam Chi sầu đến mức rụng lông.
Cô biết bây giờ vị thúc thúc Du Hồng kia giữ cô lại là vì có chỗ có lợi, cuối cùng vẫn sẽ gửi cô tới bên cạnh Du Chiêu.
Cái thúc thúc kia dường như cũng biết câu chuyện này, cũng muốn trợ giúp Du Chiêu.
Ngay cả không phải vì giúp Du Chiêu, cũng là vì Du gia.
Người lớn có quá nhiều suy nghĩ, 800 suy nghĩ, hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#).
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, ngươi có cách gì không?”
Hệ thống: “Không có, ngươi tự nghĩ cách đi, ngươi đã làm mấy nhiệm vụ rồi, gặp phải chuyện cần suy nghĩ, phải bình tĩnh suy nghĩ, nhất định có thể tìm được cách giải quyết.”
Nam Chi: “Nhưng ta không đánh lại bọn họ nha?”
Bọn họ có thể một hơi xách da cổ của cô lên, cô yếu đuối vô lực, không thể phản kháng.
Nếu có thể sử dụng nội đan của hổ mẹ thì thật tốt.
Hệ thống: “Đương nhiên, mọi âm mưu đứng trước sức mạnh cũng trở nên vô dụng.”
Nam Chi: Những lời này ta hiểu, nhưng đánh không lại thì hết thảy đều vô ích.”
“Hạo ca, Hạo ca, chúng ta cần gặp huynh.” Ngoài sân có người hô.
Du Hạo không đáp lời lại ngay, mà ngẩng đầu lên nói với Nam Chi trên xà nhà: “Ngươi phải ẩn mình cho kỹ, nếu bị bắt được, ta chỉ có thể đưa ngươi tới chỗ Du Chiêu.”
Nam Chi trên xà nhà vung vẩy đuôi nghe đám đệ tử bên dưới nói chuyện trên trời dưới đất, lại nói tới chuyện có đệ tử phải đến hồ nước lạnh phía sau núi chịu phạt.
Nghe nói là xảy ra xung đột với Du Chiêu, sau đó bị phạt.
Nam Chi nghe vậy thì há to miệng ngáp một cái, đôi mắt hơi nheo lại, đột nhiên nghe thấy phía sau thú uyển có núi, hồ nước lạnh linh tinh, đôi mắt đột nhiên mở to, lỗ tai cũng dựng đứng lên.
Cái gì, đằng sau có núi?
Có núi ở phía sau nha!
Nam Chi cảm thấy mình có thể làm được, chỉ cần chạy vào trong núi, cô có thể trốn thoát.
Sau núi, sau núi, phải làm thế nào mới có thể chạy ra sau núi?
Nam Chi gian nan chờ tới khi các đệ tử rời đi rồi, lập tức nhảy xuống khỏi xà nhà, kêu lên một tiếng với Du Hạo.
Du Hạo: “Ngươi muốn làm gì, ta không hiểu.”
Nam Chi:……
Tại sao ta lại không thể nói chuyện chứ.
Phải là thế nào để Du Hạo hiểu đây.
Du Hạo xoa đầu mèo một phen, “Được rồi, ta không hiểu, chắc là đói bụng rồi, ta cho ngươi ăn.”
Giờ khắc này, Du Hạo cảm thấy cha mình trở nên thần bí khó lường, rõ ràng người đứng trước mặt hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí.
Nhưng Du Hạo lại cảm thấy cách hắn rất xa, rất khó nắm bắt.
Du Hạo gian nan mà nói: “Tiểu hổ đã được chú định phải thuộc về Du Chiêu sao?”
Du Hồng: “Đúng vậy.”
Thiếu niên lại có chút không phục mà nói: “Nếu không làm theo vận mệnh thì sẽ thế nào?”
Du Hồng khoan dung nhìn con trai, “Vậy phải trả cái giá rất đắt, cuối cùng kết quả vẫn như cũ.”
Nam Chi:……
Ta không tin.
Du Hạo: “Con không tin.”
Du Hồng: “Không thể đem Du gia ra đặt cược được, Du gia sẽ vì hành động bây giờ của con mà phải đối diện với tương lai diệt tộc thì sao?”
Du Hạo hoài nghi là lui về phía sau một bước, hiển nhiên là đã bị dọa sợ rồi, hắn nhìn tiểu hổ, vẻ mặt bối rối, “Chuyện đó quan trọng đến vậy sao?”
Du Hồng: “Quan trọng, là một bộ phận của bánh xe, thiếu nó, bánh xe sẽ nứt, không thể đi được.”
Du Hạo:???
Thiếu niên trầm mặc trước đòn chí mạng của vận mệnh.
Nam Chi không thèm quan tâm tới vận mệnh, cô chỉ muốn sống vui vẻ trong núi, hơn nữa tiểu hổ tỷ tỷ cũng đã nói, nàng không muốn đi theo Du Chiêu để ngày nào cũng bị đánh.
Không phải Du Chiêu đánh nàng, mà là rất nhiều người tới đánh Du Chiêu, sau đó nàng sẽ bị đánh.
Du Hạo không dám đánh cuộc, lời nói của cha khiến hắn sợ hãi, thậm chí hắn cũng không dám hỏi, tại sao Du gia lại gặp phải nguy cơ diệt tộc.
Có mối hận thù gì mà phải tiêu diệt toàn bộ Du gia?
Tại sao lại phải diệt tộc?
Du Hồng thấy sắc mặt tái nhợt của con trai, hắn nói: “Cũng không cần phải sợ hãi như vậy, sống trên đời này, sao có thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió?”
Du Hồng nói: “Nếu con thả vật nhỏ này đi, tương lai có thể bởi vì nàng mà Du gia phải đối diện với nguy cơ diệt tộc.”
“Nhưng nếu có thể khiến nàng đi theo Du gia, thì nguy cơ diệt tộc của Du gia sẽ đến từ một nguồn gốc khác.”
“Con có muốn nó trở thành nguời diệt Du gia trong tương lai không?”
Du Hạo:???
Gì gì gì, đang nói cái gì vậy?
Du Hồng nói tiếp: “Nếu không thì phải giết chết con hổ con này.”
Nam Chi:???
Cô lui về phía sau, lui lui lui!
Thật quá đáng, lại muốn giết cô, người Du gia đều là người xấu.
Vẻ mặt của Du Hạo vừa không nói nên lời lại vừa kỳ quái, Du Hồng lại nói tiếp: “Cho nên, để nó trở thành một bộ phận của bánh xe, hoàn thiện bánh xe là cách tốt nhất.”
Du Hạo tuổi còn trẻ nghe những lời cha nói, đột nhiên cũng cảm thấy đưa con hổ đi là phương pháp đơn giản, tối ưu nhất.
Chẳng lẽ đã chú định là Du gia sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc, hắn cần phải chăm chỉ tu luyện mới được.
Du Hạo có chút tang thương gật đầu, sau khi mơ hồ biết được một số chuyện, chút tranh chấp giữa mấy đứa trẻ trong lòng hắn dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn nói với Nam Chi: “Đến bên cạnh Du Chiêu đi, Du Chiêu sẽ đối xử tốt với ngươi, nếu hắn đối xử không tốt với ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn một trận.”
Nam Chi không chút khách khí mà trợn trắng mắt, ta mới không tin ngươi đâu.
Chờ sau khi tới chỗ Du Chiêu, Du Chiêu sẽ trở thành chủ nhân cô, có muốn bỏ đói cô, đánh cô, thì sau khi Du Hạo đi rồi, chủ nhân có muốn làm gì cô mà không được.
Xong đời rồi xong đời rồi.
Nam Chi phải nghĩ cách kéo dài thời gian, có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
“Ô……” Nam Chi khóc, mắt hổ tràn đầy nước mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
Khóc, khóc?
Con hổ khóc?
Hổ biết khóc sao?
Du Hạo và Du Hồng nhìn nhau, nhìn Nam Chi khóc, Nam Chi thấy vậy, khóc thật thương tâm, cô xoay mông về phía họ, khóc nức nở.
Nhìn từ phía sau, cô tròn thành một đoàn, run lên khe khẽ, toàn thân như mất đi ánh sáng.
Du Hạo không nhịn được nói: “Hay là đợi thêm mấy ngày nữa đi.”
Du Hồng: “Vậy phải chờ tới khi nào?”
Du Hạo: “Cũng không thể cứ như vậy mà đưa đi được, chậm thêm mấy ngày, chẳng lẽ Chiêu đệ không thể sống sót, ngày mai Du gia chúng ta sẽ diệt tộc?”
Du Hồng: “Không phải, chỉ là kéo dài càng lâu, vật nhỏ này càng không muốn đi, ác cảm đối với Du Chiêu ngày càng lớn, vô duyên vô cớ lại gây ra thêm khúc mắc.”
Du Hạo không hề băn khoăn mà nói: “Đó là chuyện của Chiêu đệ, muộn thêm một chút, Chiêu đệ sẽ càng quý trọng đồ vật đã mất đi lại tìm lại được.”
“Được rồi.” Du Hồng thỏa mãn tâm tư nhỏ của con trai, xoay người đi ra ngoài, Du Hạo đem thịt và trái cây tới trước mặt Nam Chi, “Ăn đi, tạm thời sẽ không đem ngươi qua bên kia.”
Nam Chi rưng rưng ăn cơm xong, lại phe phẩy cánh bay lên xà nhà.
Chờ đến khi Du Hạo đi rồi, Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, phải làm sao bây giờ, có nên cởi bỏ phong ấn nội đan không?”
“Nếu không chạy trốn sẽ bị bắt mất.”
Hệ thống: “Bây giờ ngươi còn quá nhỏ, thực lực yếu, không chịu nổi đâu, sẽ bị nổ tan xác.”
Nam Chi thở dài, cằm chống xuống xà nhà, vậy phải làm thế nào đây?
Nam Chi sầu đến mức rụng lông.
Cô biết bây giờ vị thúc thúc Du Hồng kia giữ cô lại là vì có chỗ có lợi, cuối cùng vẫn sẽ gửi cô tới bên cạnh Du Chiêu.
Cái thúc thúc kia dường như cũng biết câu chuyện này, cũng muốn trợ giúp Du Chiêu.
Ngay cả không phải vì giúp Du Chiêu, cũng là vì Du gia.
Người lớn có quá nhiều suy nghĩ, 800 suy nghĩ, hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#).
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, ngươi có cách gì không?”
Hệ thống: “Không có, ngươi tự nghĩ cách đi, ngươi đã làm mấy nhiệm vụ rồi, gặp phải chuyện cần suy nghĩ, phải bình tĩnh suy nghĩ, nhất định có thể tìm được cách giải quyết.”
Nam Chi: “Nhưng ta không đánh lại bọn họ nha?”
Bọn họ có thể một hơi xách da cổ của cô lên, cô yếu đuối vô lực, không thể phản kháng.
Nếu có thể sử dụng nội đan của hổ mẹ thì thật tốt.
Hệ thống: “Đương nhiên, mọi âm mưu đứng trước sức mạnh cũng trở nên vô dụng.”
Nam Chi: Những lời này ta hiểu, nhưng đánh không lại thì hết thảy đều vô ích.”
“Hạo ca, Hạo ca, chúng ta cần gặp huynh.” Ngoài sân có người hô.
Du Hạo không đáp lời lại ngay, mà ngẩng đầu lên nói với Nam Chi trên xà nhà: “Ngươi phải ẩn mình cho kỹ, nếu bị bắt được, ta chỉ có thể đưa ngươi tới chỗ Du Chiêu.”
Nam Chi trên xà nhà vung vẩy đuôi nghe đám đệ tử bên dưới nói chuyện trên trời dưới đất, lại nói tới chuyện có đệ tử phải đến hồ nước lạnh phía sau núi chịu phạt.
Nghe nói là xảy ra xung đột với Du Chiêu, sau đó bị phạt.
Nam Chi nghe vậy thì há to miệng ngáp một cái, đôi mắt hơi nheo lại, đột nhiên nghe thấy phía sau thú uyển có núi, hồ nước lạnh linh tinh, đôi mắt đột nhiên mở to, lỗ tai cũng dựng đứng lên.
Cái gì, đằng sau có núi?
Có núi ở phía sau nha!
Nam Chi cảm thấy mình có thể làm được, chỉ cần chạy vào trong núi, cô có thể trốn thoát.
Sau núi, sau núi, phải làm thế nào mới có thể chạy ra sau núi?
Nam Chi gian nan chờ tới khi các đệ tử rời đi rồi, lập tức nhảy xuống khỏi xà nhà, kêu lên một tiếng với Du Hạo.
Du Hạo: “Ngươi muốn làm gì, ta không hiểu.”
Nam Chi:……
Tại sao ta lại không thể nói chuyện chứ.
Phải là thế nào để Du Hạo hiểu đây.
Du Hạo xoa đầu mèo một phen, “Được rồi, ta không hiểu, chắc là đói bụng rồi, ta cho ngươi ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.