Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 447: Sủng Thú (27)

Ngận Thị Kiểu Tình

04/03/2024

Edit: Kim

Nghĩ đến hướng tiêu cực nhất?

Nam Chi nói: “Ta cảm thấy Du Chiêu không bảo vệ tốt cho tiểu hổ tỷ tỷ, tiểu hổ tỷ tỷ mất đi sức mạnh, rất dễ bị giết chết.”

“Du Chiêu sao có thể không biết chuyện đó được, nếu ta sơ ý mà để bị ốm, cha mẹ ta, còn có hệ thống ca ca, nhất định sẽ nói ta thật yếu ớt, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”

Hệ thống: “…… Cảm ơn!

Suy bụng ta ra bụng người!

Nam Chi: “Hơn nữa, Du Chiêu cũng không báo thù cho tiểu hổ tỷ tỷ.”

Hệ thống: “Tiểu hổ chết có lẽ là vì hắn, cũng có lẽ không phải vì hắn, cũng có thể là thuận thế mà làm, người khác cũng không thể đọc được suy nghĩ của hắn, tất cả đều có khả năng.”

“Bất luận thế nào, thì tiểu hổ cũng đã chết.”

Nam Chi nhỏ bé mê mang, “Một người có thể thay đổi nhanh như vậy sao?”

Tiểu hổ tỷ tỷ lấy đan được ra giúp Du Chiêu, không màng tới lời cảnh cáo của hổ mẹ, điều này cho thấy nàng thật sự tin tưởng Du Chiêu.

Cho dù có trở nên yếu ớt, vi phạm lời của hổ mẹ.

Nam Chi đột nhiên nói: “Chẳng lẽ, tiểu hổ tỷ tỷ là một công cụ hình hổ sao?”

Hệ thống: “Có lẽ là vậy, Du Chiêu không có bạn bè, tiểu hổ là bạn của hắn, còn là thần bảo hộ, một công cụ cung cấp nội đan.”

Nam Chi thở dài một tiếng, lại hỏi: “Nhưng mà, trông Du Chiêu rất chân thành nha!”

Tuy rằng Nam Chi còn nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương.

Hắn là thật lòng.

Hệ thống: “Hắn đối xử tốt với bạn bè, là xuất phát từ trong nội tâm hắn.”

Nam Chi: “Có nghĩa là gì?”

Hệ thống: “Là có chút tự ti.”

“Ngươi mau ăn đi.” Du Chiêu nướng thỏ xong, xé miếng chân mập mạp nhất đưa cho Nam Chi, Nam Chi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Du Chiêu, tràn ngập sự ngây thơ trong sáng.

Nam Chi gặm đùi thỏ, cô mới không thèm quan tâm tới việc Du Chiêu nghĩ gì đâu, dù sao thì đến lúc đó cô cũng đi rồi, bây giờ cô sẽ sống hòa hợp với Du Chiêu.

Du Chiêu tới đúng giờ ăn cơm xong sẽ uống đan dược khiến hắn thống khổ vạn phần, đan dược này có tác dụng tăng cường linh căn cho Du Chiêu.

Nam Chi ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy đau thay Du Chiêu, lúc Du Chiêu ôm Nam Chi, cô biết hắn rất đau đớn.



Thật là đáng thương!

Một khi trong lòng Nam Chi nảy sinh ra ý nghĩ này, một ý nghĩ khác sẽ lập tức hiện ra, ‘hắn muốn cưỡi ta, sau này ta sẽ chết’ ‘ta muốn vào trong núi’, liền thành công áp chế được ý nghĩ cảm thấy Du Chiêu đáng thương.

Trong lòng Nam Chi khóc thầm, ta còn không thể chạy thoát, ai thương xót ta.

Nam Chi cố gắng ăn cơm, cố gắng tu luyện, là vì có thể nhanh chóng giải trừ phong ấn nội đan, đem nội đan của hổ mẹ trở thành của mình, tới lúc đó cô có thể tới bất kỳ đâu mà cô muốn.

Nam Chi vỗ cánh, đôi cánh nhỏ của cô đã lớn hơn một chút, có thể bay lâu hơn một chút.

Nhìn thì có vẻ như Nam Chi đang ngủ, trên thực tế là đang nỗ lực tu luyện, Du Chiêu ngồi bên cạnh tiểu hổ đọc sách, sách nào cũng đọc, còn nhỏ đã có thể điềm tĩnh như vậy, thật không tầm thường, đương nhiên sẽ làm người ta yêu thích hơn mấy đứa trẻ nghịch ngợm chỉ biết gây ầm ĩ.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, Du Chiêu cũng không nhắc tới việc lập khế ước, Nam Chi càng không nhắc nhở Du Chiêu.

Nhưng Du Tĩnh, lại luôn vô tình hay cố ý nhắc tới việc lập khế ước trước mặt Du Chiêu, còn nói tới việc tiểu hổ lén đi tìm Du Hạo.

Nam Chi nghe xong thì trợn trắng mắt, mắc gì ta không thể đi gặp những người bạn khác?

Cha mẹ ta còn nói ta hãy kết bạn nhiều hơn, ngươi còn không phải là cha mẹ ta thì quản ta nhiều thế làm gì.

Du Chiêu vẫn không nhắc tới việc lập khế ước, nhưng tâm trạng nhìn bằng mắt thường cũng nhìn ra vẻ mất mát, chờ sau khi cha đi rồi, hắn rầu rĩ không vui hỏi Nam Chi: “Quan hệ giữa ngươi và Hạo ca rất tốt sao?”

Nam Chi có thể nói cái gì đây, đương nhiên là phủ nhận nha: “Không có, không có, chỉ là ta ra ngoài chơi thì gặp hắn, hắn sẽ cho ta một ít đồ ăn, nhưng không phải lúc nào ta cũng ăn.”

“Ta chỉ ăn đồ mà ngươi cho.” Cô nhấn mạnh.

Lúc này Du Chiêu mới vui lên, nhưng nhanh chóng ý thức được việc mình làm là không đúng, hắn nói: “Ngươi có thể đến chỗ bọn Hạo ca, nhưng ta chỉ có mình ngươi là bạn.”

Giọng hắn đầy ủy khuất, trong lòng Nam Chi đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác trói buộc, phiền chán.

Cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy với bạn bè, nhưng mà, cô lại cảm thấy mình và Du Chiêu không thể tìm được tiếng nói chung.

Nhưng nghĩ đến việc Du Chiêu cho mình ăn rất nhiều đồ ăn, cô cũng nên đối xử tốt với Du Chiêu một chút.

Cô nói: “Ở trong lòng ta, ngươi cũng là bạn của ta.” Chỉ là một người bạn bình thường, không phải bạn thân.

Du Chiêu nghe thấy lời này thì rất vui vẻ, “Thực ra thì ngươi cũng có thể đi gặp Hạo ca.”

Nam Chi sửng sốt một chút, hỏi hệ thống: “Ca ca, hắn nói như vậy, là không muốn ta đi gặp Du Hạo sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi:……

Ừ, đây là cái xẻng xúc phân của ta, đây là cái xẻng xúc phân của ta…….

Nam Chi nói: “Sau này ta sẽ không gặp hắn nữa, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”



“Du Chiêu, ngươi có thể nói thẳng, ngươi không muốn ta gặp Du Hạo.”

Du Chiêu:……

Không chỉ mặt hắn đỏ bừng, mà tai cũng đỏ bừng, hắn cúi đầu nói: “Ta không có ý này, ta chỉ là, ta chỉ là muốn ngươi là bạn của một mình ta.”

Nam Chi:……

Khó mà làm được, ta có rất nhiều rất nhiều bạn, thế giới nào ta cũng có bạn thân, hừ hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#).

Nam Chi có lệ nói: “Được!”

Ngươi cũng có thể đi kết giao bạn bè mà, ta cũng đâu có bắt ngươi chỉ có mình ta là bạn.

Lời nói có lệ của Nam Chi khiến Du Chiêu rất vui mừng, trẻ con đều như thế, muốn mình là người bạn duy nhất của bạn bè, ngươi khác coi mình là người bạn duy nhất.

Rốt cuộc thì không phải ai cũng có khả năng quảng giao trời sinh như Nam Chi.

Nam Chi rất ít khi đi tìm Du Hạo, Du Chiêu sẽ cảm thấy không vui, nhưng bây giờ Nam Chi cũng cảm thấy không vui.

Tuy rằng chưa lập khế ước, nhưng Nam Chi đã cảm nhận được hạn chế của khế ước, cái loại hạn chế này hoàn toàn không có lợi cho cô.

Nếu thật sự lập khế ước, Nam Chi chỉ mới tưởng tượng một chút đã không thể thở nổi.

Ta phải nỗ lực tu luyện, sau đó chạy trốn.

Du Chiêu hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ trong lòng tiểu hổ, nhìn thấy tiểu hổ rúc vào người mình, trong lòng rất thỏa mãn, rất sung sướng.

Dưới sự đầu tư tâm huyết và tài nguyên không ngừng nghỉ của Du Tĩnh, cuối cùng kinh mạch của Du Chiêu đã được đả thông, có thể dẫn khí vào cơ thể.

Nhưng tốc độ tu luyện rất chậm, nhưng đây vẫn là một khởi đầu tốt, bởi vì cuối cùng thì Du Chiêu cũng đã có thể tu luyện.

Chứng minh được con đường đi của bọn họ là đúng, Du Tĩnh thở ra một hơi, như trút được gánh nặng, hắn là gia chủ, hắn phải chịu áp lực rất lớn, còn phải hao phí nhiều tài nguyên như vậy.

Nếu đoán sai, người làm gia chủ như Du Tĩnh không thể cho gia tộc một cái công đạo được.

Sau khi có thể dẫn khí vào cơ thể, Du Chiêu càng chăm chỉ tu luyện cả ngày lẫn đêm, có thể nói là không ngủ không nghỉ.

Nam Chi nhìn thấy bộ dạng liều mạng của Du Chiêu, trong lòng cũng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác khẩn trương, cô cũng bắt đầu cuống lên.

Ta không thể để Du Chiêu vượt qua ta được, bằng không đến lúc đó không thể đánh bại Du Chiêu, sẽ không thể chạy thoát.

Trong lúc nghỉ ngơi không tu luyện, Du Chiêu vuốt lông tiểu hổ, nói: “Đến bây giờ ngươi vẫn chưa có một cái tên, đặt một cái tên đi.”

Du Chiêu hưng phấn nói: “Để ta đặt tên cho ngươi.”

Nam Chi: Đừng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook