Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 486: Sủng Thú (66)

Ngận Thị Kiểu Tình

25/03/2024

Edit: Kim

Tuy rằng Nam Chi phủ nhận quan hệ cha con với Hành Long, nhưng các lão đại này vẫn nhiệt tình tặng Nam Chi quà gặp mặt.

Hơn nữa quà tặng của mấy người này, người sau còn quý trọng hơn người trước, trong ngực Nam Chi nhét đầy các món pháp khí, đan dược, linh quả.

Khiến Nam Chi có cảm giác như được nhận tiền lì xì tết, nhưng những người này đều không phải trưởng bối của cô.

Ngay cả Bùi Phồn Sinh cũng không thể không giữ mặt mũi, cho dù trong lòng cảm thấy hận muốn chết.

Nam Chi nói: “Ta không cần đồ của các ngươi.”

“Không sao, ngươi cứ cầm đi, chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ thôi.”

“Đúng vậy, cũng không phải đồ gì quý giá.”

“Là quà của trưởng bối, không được từ chối.”

Trên mặt bọn họ tràn ngập ý cười, hiền từ nhìn Nam Chi, nhưng Bùi Phồn Sinh lại không nhịn được nói: “Tiên quân vội vàng đi như vậy, là bất mãn gì với chúng ta sao?”

Những người có thể tới đây thăm viếng tiên quân với Bùi Phồn Sinh, đều là lão đại, là cường giả được kính nể, bây giờ bị cho leo cây ở chỗ này, nói trong lòng không tức giận là không thể nào.

Mọi người bị Bùi Phồn Sinh khơi dậy lòng hờn dỗi và đố kỵ, là bởi vì đã thành tiên sao, cho dù đã thành tiên, nhưng cũng không thể đắc tội với nhiều người như vậy, có thể đánh thắng được nhiều người như vậy sao?

Khóe miệng Bùi Phồn Sinh nhếch lên, tiên sao, có thể mạnh tới cỡ nào?

Ngay cả một con giao long yếu như vậy mà cũng có thể thành tiên, thật là hoang đường.

Nam Chi nhìn Bùi Phồn Sinh, cô cảm thấy Bùi Phồn Sinh giống như một con chuột tinh xấu xa vậy.

Cô nói: “Nhị…… Hành Long đại nhân không bất mãn với các ngươi.”

Cô nhìn Bùi Phồn Sinh, “Hắn chỉ bất mãn với ngươi thôi, lúc trước ngươi đánh hắn, chiếm nhà của hắn, khiến hắn không có nơi ở, chỉ có thể phấn đấu trở thành tiên.”

Mọi người:……

Trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì!

Không còn nhà thì trở thành tiên, thành tiên đâu dễ dàng như vậy.

Tất cả mọi người đều theo bản năng cách xa Bùi Phồn Sinh ra một chút, nếu đến gần Bùi Phồn Sinh, liệu có bị tiên quân ghi thù không.

Bùi Phồn Sinh cảm nhận được thái độ vi diệu của những người xung quanh đối với mình, trong lòng giận tím người, hắn chưa bao giờ chịu sỉ nhục như thế.

Da mặt Bùi Phồn Sinh co rút, không tự chủ được mà hơi nghiến răng nghiến lợi, “Hiểu lầm thôi.”

Nếu không phải là ngươi bắt Nghê Thường đi, sao hắn có thể tìm tới nhà của giao long được.



Về phần giao long………

Bây giờ trong lòng Bùi Phồn Sinh vô cùng hối hận, sớm biết như thế, lúc ấy nên quyết đoán lưu loát giết chết giao long đi, nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa.

Cho dù bây giờ nó có thành tiên, thì cũng chỉ là một con súc sinh.

Trong lòng Bùi Phồn Sinh nảy ra ý niệm muốn giết tiên, ý niệm này vừa dâng lên, bên trong tầng mây lập tức truyền đến tiếng sấm nặng nề, giống như là đang cảnh cáo.

Bùi Phồn Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời, giờ khắc này, một đại nam nhân như Bùi Phồn Sinh không nhịn được mà muốn rơi lệ.

Sao Thiên Đạo lại có thể thiên vị con súc sinh kia như vậy, chẳng qua hắn chỉ mới dâng lên ý niệm một chút, vậy mà đã bị cảnh cáo.

Thiên chi kiêu tử như Bùi Phồn Sinh, làm sao có thể chịu đựng được.

Hắn nghiến răng, trong lòng quặn đau, cố gắng đè nén sự bạo ngược và hoảng sợ trong lòng xuống.

Con giao long đó thật sự đã trở thành tiên, được Thiên Đạo thừa nhận.

Được Thiên Đạo che chở, sao hắn có thể giết được con rắn kia, trừ phi hắn cũng thành tiên, tranh đấu giữa tiên và tiên, Thiên Đạo sẽ không thiên vị.

Nhưng mà, phải làm thế nào mới có thể trở thành tiên?

Bùi Phồn Sinh giống như một con bọ đậu trên tấm kính trong suốt, mãi không tìm thấy lối ra.

Bàn tay trong ống tay áo của Bùi Phồn Sinh siết chặt thành nắm đấm, cố gắng khống chế cơ thể run rẩy của mình, nhịn xuống cảm giác muốn bắt lấy tiểu súc sinh kia.

Phải nhịn xuống, phải nhịn!

Bầu không khí cứng đờ, trong lòng mọi người có muôn vàn suy nghĩ cùng suy tính, có người lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, hỏi Nam Chi: “Vậy Long đại nhân đã đi đâu rồi?”

Nam Chi lấy nhiều đồ như vậy, cũng sẵn lòng giải quyết thắc mắc cho mọi người, cô ngọt ngào nói: “Hắn đi hành vân bố vũ rồi, phải một lúc nữa mới trở về, các ngươi có đợi không?”

Mọi người:???

Cái gì?

Mọi người nhìn nhau, đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác, không thể hiểu được hỏi: “Tại sao ngài ấy lại đi hành vân bố vũ?”

Một tiên nhân lại đi tạo mưa, nghe rất mất phong độ.

Nam Chi gật đầu: “Đúng vậy, hắn đi làm việc rồi.”

Các lão đại ở đây đều hốt hoảng, đi tạo mưa cho người phàm, hắn là tiên đấy!

Đừng nói tiên, ngay chính các lão đại ở đây, làm gì có thời gian, tâm tư đi tạo mưa cho người phàm, bọn họ hoặc là bế quan chuyên tâm tu luyện, không thì cũng là bận rộn chuyện lớn của giới Tu chân.

Cái tiên quân này, có thể nói thế nào nhỉ, quá bình dân rồi.

Bọn họ có thể nói cái gì bây giờ, cũng chỉ có thể nói: “Long quân quả thực có tấm lòng nhân hậu, chúng ta ở đây chờ long quân về.”



Người tu tiên không cho rằng mình giống người thường, chỉ cần có linh căn, người phàm và tu luyện giả đã là hai giống loài khác nhau.

Con rồng kia thành tiên rồi lại đi hành vân bố vũ cho người phàm, nghe giống như cho mấy con kiến ăn vậy.

Thật hoang đường.

Nhưng hành động của tiên quân không tới lượt bọn họ khoa chân múa tay, nói ra nói vào.

Có một nữ tu sĩ ỷ vào mình là nữ nhân, cả người tràn ngập sự dịu dàng nữ tính và tình mẫu tử, vô cùng dịu dàng nói với Nam Chi: “Ta giúp ngươi chải một búi tóc thật đẹp nha.”

Nam Chi là một đứa trẻ, chải đầu thành một nắm lộn xộn, về phần gấu đen hay Hành Long, hai người to lớn hoàn toàn không nghĩ tới việc chải đầu cho đứa trẻ.

Mái tóc của Nam Chi không thể coi là đẹp được.

Nghe thấy có người muốn chải đầu cho mình, Nam Chi lập tức gật đầu: “Được nha, cảm ơn tỷ tỷ.”

Tỷ tỷ?

Người ở đây đều lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, nàng đã là một nữ nhân hơn ngàn tuổi, sao có thể gọi một tiếng tỷ tỷ, lại nhìn nữ nhân hung dữ kia thản nhiên nhận một tiếng tỷ tỷ, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Cái nữ nhân hung dữ này giả vờ dịu dàng lừa gạt đứa trẻ, sẽ không thật sự thành công kết bạn với đứa trẻ này, leo lên tới thượng quân chứ.

Chết tiệt!

Ta cũng có thể chải tóc!

Nhưng mà Mẫu Dạ Xoa kia đã giành trước, cũng không thể tranh chải đầu cho đứa trẻ được, bọn họ vẫn cần phải giữ thể diện.

Nhưng mà trong lòng tràn đầy ghen ghét, cũng thật sự ảo não, sao lại không nghĩ tới cách này chứ.

Nữ tu sĩ chải đầu cho Nam Chi thành hai nụ hoa, bên trên còn quấn những chiếc chuông nhỏ, vừa cử động đã phát ra âm thanh giòn tan.

Nam Chi không nhịn được mà lắc đầu, chuông kia vang lên leng keng leng keng, cô cười với nữ tu sĩ, “Cảm ơn tỷ tỷ.”

Nữ tu sĩ cười rất dịu dàng, “Ngươi thích là được rồi, đẹp quá, trông ngươi rất đáng yêu.”

Nam Chi nhìn nữ tu sĩ, “Tỷ tỷ, tỷ cũng rất đẹp.”

Nam Chi đứng giữa mấy lão đại, nhận được không ít đồ tốt, những tu sĩ này luôn vô tình hoặc cố ý tìm hiểu tin tức về Hành Long thông qua Nam Chi.

Nam Chi nói những gì mình biết, những gì cô không biết cô sẽ không nói.

Nói đi nói lại, mấy người này cũng không thu được tin tức gì hữu dụng.

Bùi Phồn Sinh từ đầu tới cuối không hề nói lời nào với Nam Chi, nhưng hắn cũng không rời đi.

Muốn Bùi Phồn Sinh cũng giống như những người khác đi lấy lòng một con súc sinh, hắn không làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook