Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 490: Sủng Thú (70)

Ngận Thị Kiểu Tình

27/03/2024

Edit: Kim

Các lão đại của giới tu chân thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng đưa ra quyết định, thử một lần đi, ai mà chẳng muốn thành tiên!

Không phải là không có người muốn thành tiên, nhưng những người này đều bị kẹt lại ở giữa thiên kiếp, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mình giao long.

Đáng tiếc, lại là một con súc sinh, không phải cùng chủng tộc đương nhiên sẽ có suy nghĩ khác, bị một con yêu thú dẫn trước, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu.

Bùi Phồn Sinh buông chén trà xuống, nở nụ cười, nói: “Tâm nguyện của chư vị nhất định có thể đạt được, bây giờ chúng ta chuẩn bị nghênh đón tiên quân tới cửa.”

Tuy nói là chờ, nhưng những người này đều là nhân tinh, nhân tinh sống rất lâu, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Tốt nhất là đạt được thỏa thuận, nếu không đạt được thỏa thuận thì phải có sự chuẩn bị cho bước hai.

Bùi gia nhận được tin tức của Bùi Phồn Sinh, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.

Bùi gia thực mờ mịt, chuẩn bị cái gì?

Bùi Phồn Sinh nói: “Tiên quân muốn tới Bùi gia.”

Bùi gia vô cùng kinh ngạc, Tiên quân tới, Tiên quân tới Bùi gia, bọn họ nhất định phải chiêu đãi Tiên gia cho thật tốt.

Nhìn thấy tộc nhân hưng phấn như vậy, tươi cười phấn chấn như thế, Bùi Phồn Sinh cũng không nói cho bọn họ biết, Bùi gia có khả năng sẽ biến thành chiến trường.

Nếu cuộc chiến thật sự nổ ra, trước tiên hắn sẽ rời khỏi Bùi gia, dẫn người tới chỗ khác.

Bùi Phồn Sinh không nhịn được mà nhắc nhở: “Tiên nhân là một con rồng, là chân long, tính tình không tốt lắm.”

Người Bùi gia:.......

Một cái giao long lại có thể thành tiên, nhân loại bên này đã rất lâu rồi không có người thành tiên, không có người phi thăng.

Tộc trưởng Bùi gia nhìn Bùi Phồn Sinh, đột nhiên lên tiếng: “Phồn Sinh, chắc chúng ta không có ân oán gì với vị tiên nhân kia đi.”

Bùi Phồn Sinh bật cười, “Sao đột nhiên ngài lại nói như vậy?”

Tộc trưởng Bùi gia nói: “Ta hiểu rõ ngươi, nhất định là ngươi lại định làm chuyện gì đó, Bùi gia không chịu nổi giày vò nữa đâu.”

Vì tìm Bùi Nghê Thường, rất nhiều người Bùi gia phải ra ngoài.

Bùi Phồn Sinh nghe thấy tộc trưởng nhắc tới chuyện của Nghê Thường, sắc mặt hắn trầm xuống, bởi vì chuyện này, hắn và Nghê Thường mắc nợ Bùi gia rất nhiều.

Mọi người thường xuyên nhắc tới việc tìm Bùi Nghê Thường khó khăn cỡ nào, muốn bọn họ phải nhớ kỹ đại ân.

Bùi Phồn Sinh biết mình là người Bùi gia, nhưng thường xuyên bị nhắc nhở như vậy, vẫn khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Bùi Phồn Sinh nói: “Tộc trưởng, chúng ta vào nhà rồi nói, có một số chuyện không phải một hai câu là có thể nói rõ được.”

Hơn nữa chuyện này chưa chắc đã thành công, thật đúng là cần Bùi gia giúp đỡ.



Bùi Phồn Sinh thật sự không thể hủy hoại Bùi gia, Bùi gia cũng là niềm kiêu hãnh của hắn, không thể tự chặt đứt hai cánh tay của mình được.

Hai người đi vào trong phòng nói chuyện hồi lâu, thời điểm đi ra, sắc mặt tộc trưởng tái mét, hắn liếc nhìn Bùi Phồn Sinh, cảm thấy Bùi Phồn Sinh thật sự điên rồi.

Đây là một canh bạc lớn, thắng có thể thành tiên, nếu thành công, là đồ sát một vị tiên.

Nhưng nếu thua, thật không dám tưởng tượng hậu quả, tộc trưởng tức muốn chết rồi, tức giận vì Bùi Phồn Sinh tự ý chủ trương.

Nhưng bây giờ súc sinh kia đã ở Bùi gia, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể căng da đầu đi tiếp.

Toàn bộ Bùi gia nhanh chóng hành động, cảm giác căng thẳng và áp lực trước một cuộc chiến lớn, các đệ tử Bùi gia không rõ nguyên do, chỉ biết có tiên nhân sắp tới, các trưởng lão đều rất khẩn trương.

Bên này, Hành Long hành vân bố vũ xong xuôi, trận mưa này kéo dài tương đối lâu, rốt cuộc thì không phải nơi này cũng có thể mưa to.

Mưa cũng có mưa nhỏ mưa bụi, khi đến một địa phương, trong đầu lập tức biết được nơi này cần loại mưa gì, cần mưa bao lâu.

Nếu là công việc, đó chính là sổ tay công tác, đây có lẽ là sổ tay công tác do Thiên Đạo ban cho.

Hành Long tạo mưa xong, ngao du trên tầng mây, nhanh chóng trở về núi rừng, mấy tu sĩ phiền phức đó đều đã đi rồi.

Hắn đi tìm gấu đen, chủ yếu là đi tìm hổ con, hổ con thích ra ngoài chơi, hắn đã thành tiên, cũng có thực lực biến thành người, hắn cũng muốn tới nơi ở của con người một chút.

Gấu đen nhìn thấy Hành Long thì nói thẳng: “Không phải con bé đi cùng con người rồi sao?”

Hành Long khó hiểu, “Ai, ai đi cùng ai rồi?”

Gấu đen chỉ nói: “Đi cùng mấy tu sĩ bên ngoài.”

Hành Long:???

Gì, gì?

Hành Long thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Nó đi cùng con người, đó là tu sĩ nhân loại đấy, bọn chúng sẽ lột da róc xương nó, sao ngươi không ngăn cản nó?”

“Với cái thực lực kia của nó, sao có thể đánh thắng được con người?”

Một người cũng không đánh lại!

Gấu đen bình tĩnh nói: “Lúc con bé bị người ta xách đi, cũng không hề cầu cứu.”

Hành Long: “Không phải là đi cùng con người sao, sao lại thành bị người ta xách đi rồi?”

Gấu đen không nói lời nào, hắn cảm thấy không có gì khác nhau.

Hành Long suy nghĩ một chút, nói: “Nhất định là Bùi gia, trong đám người kia, chỉ có Bùi gia có thù oán với con bé.”

Gấu đen nhìn Hành Long đi tới đi lui như một con lừa, nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng, con bé có công đức hộ thân, không dễ xảy ra chuyện gì đâu.”



Hành Long cười lạnh, sừng rồng trên trán thẫm lại, “Nhân loại xảo trá, bọn họ trước thì tới tìm ta, sau lại thấy hổ con đơn độc mà bắt đi rồi.”

“Ta đi gặp bọn họ một lát.”

“Ang…”

Con rồng khổng lồ ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, bay vào trong tầng mây, mây trắng bị vọt vào tạo thành một khe hở thật dài.

Gấu đen nhìn lên không trung, có chút hâm mộ loại tự do có thể tùy ý đi lại này, thần tiên bị giam cầm dưới lòng đất, hắn cũng bị giam cầm ở vùng đất bị nguyền rủa này.

Thần không có tự do, bao gồm cả hắn.

Nhưng nghĩ đến thảm cảnh dưới lòng đất, gấu đen lại rất hài lòng, sự tương phản tạo nên hạnh phúc.

Hắc Long nhanh chóng tới Bùi gia, nhìn thấy Bùi gia vậy mà lại chiếm cứ cả một ngọn núi, nhà của Bùi gia trải dài từ chân núi cho tới tận đỉnh núi.

Tiên cảnh phúc địa như vậy, tràn ngập linh khí, sa hoa tráng lệ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy ghen tị.

Hắc Long cảm thấy vô cùng ghen ghét, từ trong tầng mây thò ra một cái đầu rồng khổng lồ, đen thui tối đen, đôi mắt lại trừng lớn tràn đầy lửa giận.

“Ang…”

Tiếng rồng gầm chấn động toàn bộ Phúc Sơn, tất cả mọi người đều bị tiếng rồng gầm làm cho choáng váng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả linh hồn cũng muốn vọt ra khỏi cơ thể.

“Ầm vang, đùng……”

Ngay sau đó là một tiếng sấm rất lớn nổ vang ở bên tai mọi người, đánh thẳng vào trái tim của bọn họ, thật là kinh hãi.

Đây là năng lực hành vân bố vũ của Long tộc, trời mưa tất nhiên sẽ có sấm chớp.

Rồng có thể triệu hoán thiên lôi.

Mọi người nhìn đầu rồng khổng lồ trên bầu trời, đều không nhịn được mà lui về phía sau hai bước.

Rồng, rồng, rồng lớn quá!

Mạnh đến mức làm người ta sợ hãi, lại khiến người ta khao khát.

“Bùi gia, giao người ra đây, bằng không ta sẽ san bằng toàn bộ Bùi gia.” Hành Long rít gào nói, phun ra một cỗ hơi thở rồng cực lớn, khiến toàn bộ Bùi gia rung chuyển.

“Rầm……”

Trận pháp hộ sơn của Bùi gia chậm rãi nhấc lên, chặn con rồng khổng lồ lại, lúc này mới khiến đệ tử Bùi gia yên tâm hơn một chút.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt có chút nghi hoặc, là người nào, Bùi gia đã bắt người nào?

“Giận dữ như vậy, chủ ý của Bùi Phồn Sinh có khả năng không thể thành công được.” Tộc trưởng lẩm bẩm, ngay sau đó lại lớn tiếng nói: “Các đệ tử Bùi gia lập tức tập hợp lại.”

Người Bùi gia không rõ nguyên do, hướng về phía đỉnh núi như những hạt mè dày đặc, tập trung lại tại quảng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook