Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 734: Thanh Vân Chí (11)
Ngận Thị Kiểu Tình
26/07/2024
Edit: Kim
Có lẽ xem bệnh cho nữ nhân sẽ làm thanh danh của Hương Châu xấu đi, người ta sẽ nói, Hương Châu là xem bệnh về đường sinh dục.
Nhưng mà nữ nhân trong nhà có ai là không có thời điểm khó chịu.
Nhưng mà ở nông thôn, nào có băn khoăn nhiều như vậy, cho dù có xem bệnh cho nữ nhân, thì cũng là đại phu.
Nam Chi vuốt cằm trầm tư, “Ta nghe bà nội, chữa bệnh cho nữ nhân cũng tốt, nam nhân có đến tìm ta, ta cũng sẽ chữa trị.”
Cô cười hì hì, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần, làm người ta nhìn thấy đã yêu thích.
Ít nhất là có bà nội Thẩm thích cô, sau khi không còn làm thê tử của Thẩm Gia Văn, đứa nhỏ này giống như được giải phóng bản tính, không còn trầm mặc ít nói như trước kia.
Bà nội Thẩm nói: “Nếu có nam nhân tìm ngươi khám bệnh, ta sẽ canh ở bên cạnh, người khác cũng không dám nói bậy.”
Nam Chi gật đầu cảm tạ, “Bà nội, bà thật tốt.”
Bà nội Thẩm cười tươi đến nỗi lông mày nheo lại, nếp nhăn hằn sâu.
Muốn nói Thẩm gia là những người cực kỳ ác, hiển nhiên là không phải, bọn họ chỉ là những người bình thường, những người bình thường bị Thẩm Gia Văn đẩy đến địa vị không thể tưởng tượng được.
Tự nhiên là sẽ nghe lời Thẩm Gia Văn nói, biếm Hương Châu từ thê thành thiếp để cưới một người tốt hơn, càng có lợi cho gia tộc hơn.
Chỉ có thể nói là Hương Châu vô dụng.
Nhưng Thẩm gia cũng không muốn Hương Châu tìm đến cái chết, cho Hương Châu cuộc sống của một thái thái quyền quý, còn chưa đủ tốt với Hương Châu sao, là tốt, vô cùng tốt.
Cho dù người ngoài có nhắc tới chuyện này, cũng là nói Hương Châu làm ra vẻ.
Hơn nữa giữa Thẩm Gia Văn và Hương Châu còn chưa có hôn thư, nghiêm khắc mà nói, cũng không phải phu thê.
Ngay cả phu thê còn không phải, Hương Châu còn có thể có cái yêu cầu gì?
Là Thẩm gia mua ngươi, nuôi sống ngươi, lại cho ngươi làm thái thái cao quý, Thẩm gia đã là tận tình tận nghĩa.
Làm thiếp chịu ủy khuất?
Nhưng đến cả người của bộ lạc, công chúa dị tộc còn làm thiếp, người ta có thể làm thiếp, ngươi lại không thể làm thiếp sao, ngươi cũng chỉ là một nữ tử nhà nông bị bán đi mà thôi!
Nhưng mà, Hương Châu lại thống khổ như vậy, thậm chí còn không dám tới gần Thẩm Gia Văn, bởi vì Thẩm Gia Văn này không phải là Thẩm Gia Văn thật sự, mỗi lần đối mặt với ánh mắt hờ hững lý trí của Thẩm Gia Văn, Hương Châu đều rùng mình.
Sợ mình đã biết bí mật của đối phương, sẽ bị giết chết, trong lòng lại hận cái yêu ma quỷ quái này chiếm cứ thân thể của Thẩm Gia Văn, làm Thẩm Gia Văn chân chính biến mất, Thẩm Gia Văn chân chính ôn nhu kia đã biến mất.
Hương Châu sợ hãi cái Thẩm Gia Văn này, chỉ có thể chờ đợi Thẩm Gia Văn kia trở về, nhưng cuối cùng hắn cũng không trở về, Hương Châu cũng là người đầu tiên trong hậu trạch chết đi.
Thẩm Gia Văn biết Hương Châu đã chết, chỉ là hơi nhíu mày, cho người chôn cất, chôn cất trong phần mộ tổ tiên Thẩm gia.
Muốn nói Thẩm Gia Văn có ấn tượng gì về người con dâu nuôi từ bé này sao, không có, chỉ biết người con dâu nuôi từ bé này nhìn thấy hắn là sợ hãi, vẫn luôn né tránh hắn.
Thẩm Gia Văn có thể cảm giác được, cái con dâu nuôi từ bé này đã nhận ra điều gì đó, có chết hay không đối với Thẩm Gia Văn cũng không quan trọng.
Suy cho cùng, địa vị lúc ấy của Thẩm Gia Văn trong gia tộc đã là nói một thì không phải hai, cho dù Thẩm Gia Văn có nói mình không phải là Thẩm Gia Văn, thì người Thẩm gia cũng sẽ yêu cầu Thẩm Gia Văn làm người Thẩm gia.
Nam Chi mang theo một chút tiền lên trấn mua một ít dược liệu, có loại Nam Chi không thể điều chế được, có nhiều loại thảo dược như vậy, dựa vào một mình Nam Chi đi hái là không đủ.
Hơn nữa cũng chưa chắc có thể tìm được.
Trong thôn có một số phụ nhân đến tìm Nam Chi khám bệnh, Nam Chi đều sẽ lấy tiền, tiền thu vào cũng rẻ hơn so với trong thành, có một số dược liệu là do tự mình đi hái, chỉ cần nhân công.
Trong nhà còn có mấy cái củ cải nhỏ giúp đỡ hái thuốc, Nam Chi cũng sẽ trả thù lao.
Việc con dâu nuôi từ bé để xung hỉ của Thẩm gia biết khám bệnh đã làm dấy lên nghi ngờ, mọi người đều biết con dâu nuôi từ bé kia chưa từng học qua y thuật, làm sao có thể biết xem bệnh được, đừng dùng y thuật hại chết người.
Bà nội Thẩm cùng mấy người con dâu trong nhà ra sức giải thích, nói Hương Châu từng đi theo đại phu mà học được.
Lời này càng khiến mọi người cười đến rụng răng, đại phu người ta làm sao có thể dạy y thuật cho một con nhóc được, không dạy cho nam hài lại dạy nữ hài?
Nam Chi không hề tức giận, không sao cả, không tin ta thì đừng tìm ta khám bệnh.
Ngược lại, cũng có không ít phụ nhân đến tìm Nam Chi vì một số bệnh khó nói, cuối cùng cũng thuyên giảm.
Vì vậy, Nam Chi rất được các cô nương, tiểu tức phụ, cụ bà trong thôn yêu thích, có đi đến nơi nào, chỉ cần gặp, đều sẽ tặng đồ cho cô, thậm chí chỉ là một củ cải trắng.
Cải trắng này cũng hơi giống cải trắng ở thời hiện đại, chủ yếu là ăn rau dưa.
Nam Chi vô cùng thản nhiên mà nhận lấy mấy thứ này, dược liệu của cô bán rất rẻ, nhận mấy thứ này cũng có thể bổ sung thức ăn một chút.
Ta muốn khám bệnh, nhưng ta cũng phải ăn cơm nha!
Nữ hài nhị phòng Thẩm Văn Tĩnh vô cùng hâm mộ nhìn Nam Chi, nói với Nam Chi: “Hương Châu tỷ tỷ, muội cũng muốn học cách khám bệnh của tỷ.”
Đi đến nơi nào cũng nhận được đồ, đặc biệt là nương tử của nhà thợ săn, vậy mà còn cho Hương Châu tỷ tỷ một con thỏ đấy!
Nhà nông rất khó kiếm được thức ăn mặn, hâm mộ muốn chết!
Nam Chi nhìn Thẩm Văn Tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Văn Tĩnh phải làm phu nhân nhà quyền quý.”
Trên thực tế, nữ tử Thẩm gia đều được gả rất tốt, người gả cao nhất là gả cho hoàng thương, nâng toàn bộ nữ tử Thẩm gia lên, người nào người nấy đừng nói tới việc nạp thiếp, ngay cả nơi bắn pháo hoa cũng không dám đi, sợ đại cữu cữu nhìn thấy.
Thẩm Gia Văn quyền cao chức trọng, làm ra rất nhiều cuộc thi, trong đó người được hưởng lợi nhiều nhất là thương nhân.
Thẩm Gia Văn rất mâu thuẫn, nhìn như rất tôn trọng phụ nữ, đối xử rất tốt với đám muội muội trong nhà, chống lưng cho bọn họ, trở thành chỗ dựa của các nàng.
Nhưng mà đến phiên hắn, lại không nói đến chuyện giữ mình trong sạch.
Đoán chừng là tiêu chí chọn vợ và chọn em rể là không giống nhau.
Thẩm Văn Tĩnh nhưng không tin cái gì mà phu nhân nhà quyền quý, chỉ nghĩ Hương Châu tỷ tỷ không muốn dạy mình, nàng nắm lấy tay áo Nam Chi lắc lư làm nũng.
“Hương Châu tỷ tỷ, muội nhất định sẽ học tập chăm chỉ, nghe lời tỷ.”
Nam Chi: “Chuyện này muội phải về hỏi mẹ của muội đã.”
Dù sao thì Nam Chi cũng cho rằng học tập là việc tốt, chỉ cần là tri thức, đều có thể học.
Nhưng ở đây, việc nữ tử học y thuật sẽ phải đối mặt với những ánh mắt khác thường.
Bà nội Thẩm nói: “Đây là chuyện tốt, có thể học.”
Nam Chi nghi hoặc nói: “Nhưng người khác đều nói nữ nhân học y là không tốt.”
Nhìn đám nam nhân trong thôn mà xem, đúng là không thể hiểu được.
Bà nội Thẩm cười nhạo một tiếng, “Không tốt cái gì, cái gì mà khám bệnh cho nam nhân là không biết xấu hổ, bọn họ chỉ hận người biết xem bệnh không phải là bọn họ, ngươi xem, nếu trong nhà thật sự có một cô con dâu có thể xem bệnh, bọn họ sẽ còn vui mừng hơn ai hết.”
“Ồ…….”
Nam Chi cái hiểu cái không.
Một lát sau, Nam Chi hỏi bà nội Thẩm: “Bọn họ là đang ghen ghét sao?”
Bà nội Thẩm:..........
Phản ứng của ngươi đúng là chậm chạp, lâu như vậy rồi mà vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Bà nội Thẩm gật đầu, “Đúng vậy, chính là không muốn thấy người ta được tốt, người khác sống tốt hơn hắn liền cảm thấy khó chịu.”
Nam Chi lập tức nói: “Vậy ta càng phải chăm chỉ học tập trở thành một đại phu giỏi.”
Ca ca nói, ghen ghét là một mồi lửa, có thể đốt cháy con người đến mức không thể nhận ra.
Chỉ cần sống tốt hơn hắn, hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Có lẽ xem bệnh cho nữ nhân sẽ làm thanh danh của Hương Châu xấu đi, người ta sẽ nói, Hương Châu là xem bệnh về đường sinh dục.
Nhưng mà nữ nhân trong nhà có ai là không có thời điểm khó chịu.
Nhưng mà ở nông thôn, nào có băn khoăn nhiều như vậy, cho dù có xem bệnh cho nữ nhân, thì cũng là đại phu.
Nam Chi vuốt cằm trầm tư, “Ta nghe bà nội, chữa bệnh cho nữ nhân cũng tốt, nam nhân có đến tìm ta, ta cũng sẽ chữa trị.”
Cô cười hì hì, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần, làm người ta nhìn thấy đã yêu thích.
Ít nhất là có bà nội Thẩm thích cô, sau khi không còn làm thê tử của Thẩm Gia Văn, đứa nhỏ này giống như được giải phóng bản tính, không còn trầm mặc ít nói như trước kia.
Bà nội Thẩm nói: “Nếu có nam nhân tìm ngươi khám bệnh, ta sẽ canh ở bên cạnh, người khác cũng không dám nói bậy.”
Nam Chi gật đầu cảm tạ, “Bà nội, bà thật tốt.”
Bà nội Thẩm cười tươi đến nỗi lông mày nheo lại, nếp nhăn hằn sâu.
Muốn nói Thẩm gia là những người cực kỳ ác, hiển nhiên là không phải, bọn họ chỉ là những người bình thường, những người bình thường bị Thẩm Gia Văn đẩy đến địa vị không thể tưởng tượng được.
Tự nhiên là sẽ nghe lời Thẩm Gia Văn nói, biếm Hương Châu từ thê thành thiếp để cưới một người tốt hơn, càng có lợi cho gia tộc hơn.
Chỉ có thể nói là Hương Châu vô dụng.
Nhưng Thẩm gia cũng không muốn Hương Châu tìm đến cái chết, cho Hương Châu cuộc sống của một thái thái quyền quý, còn chưa đủ tốt với Hương Châu sao, là tốt, vô cùng tốt.
Cho dù người ngoài có nhắc tới chuyện này, cũng là nói Hương Châu làm ra vẻ.
Hơn nữa giữa Thẩm Gia Văn và Hương Châu còn chưa có hôn thư, nghiêm khắc mà nói, cũng không phải phu thê.
Ngay cả phu thê còn không phải, Hương Châu còn có thể có cái yêu cầu gì?
Là Thẩm gia mua ngươi, nuôi sống ngươi, lại cho ngươi làm thái thái cao quý, Thẩm gia đã là tận tình tận nghĩa.
Làm thiếp chịu ủy khuất?
Nhưng đến cả người của bộ lạc, công chúa dị tộc còn làm thiếp, người ta có thể làm thiếp, ngươi lại không thể làm thiếp sao, ngươi cũng chỉ là một nữ tử nhà nông bị bán đi mà thôi!
Nhưng mà, Hương Châu lại thống khổ như vậy, thậm chí còn không dám tới gần Thẩm Gia Văn, bởi vì Thẩm Gia Văn này không phải là Thẩm Gia Văn thật sự, mỗi lần đối mặt với ánh mắt hờ hững lý trí của Thẩm Gia Văn, Hương Châu đều rùng mình.
Sợ mình đã biết bí mật của đối phương, sẽ bị giết chết, trong lòng lại hận cái yêu ma quỷ quái này chiếm cứ thân thể của Thẩm Gia Văn, làm Thẩm Gia Văn chân chính biến mất, Thẩm Gia Văn chân chính ôn nhu kia đã biến mất.
Hương Châu sợ hãi cái Thẩm Gia Văn này, chỉ có thể chờ đợi Thẩm Gia Văn kia trở về, nhưng cuối cùng hắn cũng không trở về, Hương Châu cũng là người đầu tiên trong hậu trạch chết đi.
Thẩm Gia Văn biết Hương Châu đã chết, chỉ là hơi nhíu mày, cho người chôn cất, chôn cất trong phần mộ tổ tiên Thẩm gia.
Muốn nói Thẩm Gia Văn có ấn tượng gì về người con dâu nuôi từ bé này sao, không có, chỉ biết người con dâu nuôi từ bé này nhìn thấy hắn là sợ hãi, vẫn luôn né tránh hắn.
Thẩm Gia Văn có thể cảm giác được, cái con dâu nuôi từ bé này đã nhận ra điều gì đó, có chết hay không đối với Thẩm Gia Văn cũng không quan trọng.
Suy cho cùng, địa vị lúc ấy của Thẩm Gia Văn trong gia tộc đã là nói một thì không phải hai, cho dù Thẩm Gia Văn có nói mình không phải là Thẩm Gia Văn, thì người Thẩm gia cũng sẽ yêu cầu Thẩm Gia Văn làm người Thẩm gia.
Nam Chi mang theo một chút tiền lên trấn mua một ít dược liệu, có loại Nam Chi không thể điều chế được, có nhiều loại thảo dược như vậy, dựa vào một mình Nam Chi đi hái là không đủ.
Hơn nữa cũng chưa chắc có thể tìm được.
Trong thôn có một số phụ nhân đến tìm Nam Chi khám bệnh, Nam Chi đều sẽ lấy tiền, tiền thu vào cũng rẻ hơn so với trong thành, có một số dược liệu là do tự mình đi hái, chỉ cần nhân công.
Trong nhà còn có mấy cái củ cải nhỏ giúp đỡ hái thuốc, Nam Chi cũng sẽ trả thù lao.
Việc con dâu nuôi từ bé để xung hỉ của Thẩm gia biết khám bệnh đã làm dấy lên nghi ngờ, mọi người đều biết con dâu nuôi từ bé kia chưa từng học qua y thuật, làm sao có thể biết xem bệnh được, đừng dùng y thuật hại chết người.
Bà nội Thẩm cùng mấy người con dâu trong nhà ra sức giải thích, nói Hương Châu từng đi theo đại phu mà học được.
Lời này càng khiến mọi người cười đến rụng răng, đại phu người ta làm sao có thể dạy y thuật cho một con nhóc được, không dạy cho nam hài lại dạy nữ hài?
Nam Chi không hề tức giận, không sao cả, không tin ta thì đừng tìm ta khám bệnh.
Ngược lại, cũng có không ít phụ nhân đến tìm Nam Chi vì một số bệnh khó nói, cuối cùng cũng thuyên giảm.
Vì vậy, Nam Chi rất được các cô nương, tiểu tức phụ, cụ bà trong thôn yêu thích, có đi đến nơi nào, chỉ cần gặp, đều sẽ tặng đồ cho cô, thậm chí chỉ là một củ cải trắng.
Cải trắng này cũng hơi giống cải trắng ở thời hiện đại, chủ yếu là ăn rau dưa.
Nam Chi vô cùng thản nhiên mà nhận lấy mấy thứ này, dược liệu của cô bán rất rẻ, nhận mấy thứ này cũng có thể bổ sung thức ăn một chút.
Ta muốn khám bệnh, nhưng ta cũng phải ăn cơm nha!
Nữ hài nhị phòng Thẩm Văn Tĩnh vô cùng hâm mộ nhìn Nam Chi, nói với Nam Chi: “Hương Châu tỷ tỷ, muội cũng muốn học cách khám bệnh của tỷ.”
Đi đến nơi nào cũng nhận được đồ, đặc biệt là nương tử của nhà thợ săn, vậy mà còn cho Hương Châu tỷ tỷ một con thỏ đấy!
Nhà nông rất khó kiếm được thức ăn mặn, hâm mộ muốn chết!
Nam Chi nhìn Thẩm Văn Tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Văn Tĩnh phải làm phu nhân nhà quyền quý.”
Trên thực tế, nữ tử Thẩm gia đều được gả rất tốt, người gả cao nhất là gả cho hoàng thương, nâng toàn bộ nữ tử Thẩm gia lên, người nào người nấy đừng nói tới việc nạp thiếp, ngay cả nơi bắn pháo hoa cũng không dám đi, sợ đại cữu cữu nhìn thấy.
Thẩm Gia Văn quyền cao chức trọng, làm ra rất nhiều cuộc thi, trong đó người được hưởng lợi nhiều nhất là thương nhân.
Thẩm Gia Văn rất mâu thuẫn, nhìn như rất tôn trọng phụ nữ, đối xử rất tốt với đám muội muội trong nhà, chống lưng cho bọn họ, trở thành chỗ dựa của các nàng.
Nhưng mà đến phiên hắn, lại không nói đến chuyện giữ mình trong sạch.
Đoán chừng là tiêu chí chọn vợ và chọn em rể là không giống nhau.
Thẩm Văn Tĩnh nhưng không tin cái gì mà phu nhân nhà quyền quý, chỉ nghĩ Hương Châu tỷ tỷ không muốn dạy mình, nàng nắm lấy tay áo Nam Chi lắc lư làm nũng.
“Hương Châu tỷ tỷ, muội nhất định sẽ học tập chăm chỉ, nghe lời tỷ.”
Nam Chi: “Chuyện này muội phải về hỏi mẹ của muội đã.”
Dù sao thì Nam Chi cũng cho rằng học tập là việc tốt, chỉ cần là tri thức, đều có thể học.
Nhưng ở đây, việc nữ tử học y thuật sẽ phải đối mặt với những ánh mắt khác thường.
Bà nội Thẩm nói: “Đây là chuyện tốt, có thể học.”
Nam Chi nghi hoặc nói: “Nhưng người khác đều nói nữ nhân học y là không tốt.”
Nhìn đám nam nhân trong thôn mà xem, đúng là không thể hiểu được.
Bà nội Thẩm cười nhạo một tiếng, “Không tốt cái gì, cái gì mà khám bệnh cho nam nhân là không biết xấu hổ, bọn họ chỉ hận người biết xem bệnh không phải là bọn họ, ngươi xem, nếu trong nhà thật sự có một cô con dâu có thể xem bệnh, bọn họ sẽ còn vui mừng hơn ai hết.”
“Ồ…….”
Nam Chi cái hiểu cái không.
Một lát sau, Nam Chi hỏi bà nội Thẩm: “Bọn họ là đang ghen ghét sao?”
Bà nội Thẩm:..........
Phản ứng của ngươi đúng là chậm chạp, lâu như vậy rồi mà vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Bà nội Thẩm gật đầu, “Đúng vậy, chính là không muốn thấy người ta được tốt, người khác sống tốt hơn hắn liền cảm thấy khó chịu.”
Nam Chi lập tức nói: “Vậy ta càng phải chăm chỉ học tập trở thành một đại phu giỏi.”
Ca ca nói, ghen ghét là một mồi lửa, có thể đốt cháy con người đến mức không thể nhận ra.
Chỉ cần sống tốt hơn hắn, hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.