Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 742: Thanh Vân Chí (19)
Ngận Thị Kiểu Tình
01/08/2024
Edit: Kim
Thẩm Gia Văn cảm thấy mình không nên xen vào chuyện của Hương Châu, giống như Thẩm Gia Văn, làm việc gì cũng đều dựa vào lợi nhuận, người ngồi ở vị trí cao như Thẩm Gia Văn, tự nhiên là cần lý tính như vậy.
Nhưng mỗi lần nói chuyện phiếm với Hương Châu, Hương Châu đều sẽ hoài nghi, ngươi không nhớ sao, tại sao ngươi lại không nhớ?
Khiến cho người ta không nói được lời nào.
Sau khi biết Nam Chi thích ăn uống, mỗi lần trở về nhà Thẩm Gia Văn đều mang về một ít điểm tâm cho mấy đứa trẻ và trưởng bối trong nhà.
Khiến người nhà vô cùng cảm động.
Nam Chi ăn bánh ngọt, nghĩ thầm, làm muội muội của Thẩm Gia Văn thật là tuyệt!
Cơn phong ba thúc giục Thẩm Gia Văn kết hôn qua đi, lại tới phiên Nam Chi, nếu tú tài bọn họ không thể mơ đến, nhưng còn muội muội của tú tài thì sao?
Vì thế bà mối ùn ùn kéo đến, còn có một số người tới xem bệnh, cũng giới thiệu đối tượng cho Nam Chi.
Nam Chi chỉ nói: “Ta còn nhỏ.” Xét về tuổi tác, ta chỉ mới là học sinh cao trung mà thôi.
Hơn nữa, ta vẫn còn là trẻ con nha!
Những người khác lập tức nói: “Sao có thể nói vẫn còn nhỏ được, đều đã mười lăm, sắp mười sáu rồi, không nhỏ.”
“Hơn nữa trước kia ngươi tới đây là để xung hỉ, bây giờ kết hôn cũng là gả lần hai.”
Mọi người đều cảm thấy là Thẩm gia không muốn nhận Hương Châu làm cháu dâu.
Rốt cuộc bây giờ Thẩm Gia Văn cũng là tú tài, nói không chừng tương lai có thể trở thành học giả.
Gả lần hai?
Nam Chi:???
Vậy thì sao?
Cái gì mà gả lần hai, gả lần hai thì sao?
Nam Chi nhìn đại thẩm trước mặt, nói: “Thẩm có ý gì, tại sao ta lại là gả lần hai?”
Đại thẩm không để bụng nói: “Mọi người đều biết ngươi tới Thẩm gia là để xung hỉ cho Thẩm Gia Văn, bây giờ ngươi tái giá còn không phải là gả lần hai sao?”
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Cho nên?”
Đại thẩm cho rằng lời mình nói đã được người ta nghe lọt, “Cũng là gả lần hai, vậy không cần quá kén chọn, cháu trai nhà mẹ đẻ ta là một thợ thủ công giỏi, rảnh rỗi sẽ đi vào trong thành làm việc.”
Nam Chi bình tĩnh ồ một tiếng, “Thẩm muốn ta gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của thẩm, lại khinh thường ta, ta mới không gả đâu.”
Dù sao Nam Chi nghe thấy từ ‘gả lần hai’ chứa đựng ý đồ xấu, “Thẩm chèn ép ta, bắt lỗi ta, ta còn chưa gả qua, thẩm đã muốn chèn ép ta, ta gả qua rồi, không biết thẩm sẽ còn độc ác tới cỡ nào đâu.”
Nam Chi nói chuyện vô cùng thẳng thắn, làm những bệnh nhân khác không nhịn được mà che miệng cười lớn, đều nói với Nam Chi: “Tiểu đại phu Hương Châu, người ta không hạ thấp ngươi xuống, thì làm sao có thể xứng với ngươi được.”
Da mặt đại thẩm run run, có chút không cam lòng nói: “Ngươi còn không phải là gả lần hai sao?”
Nam Chi: “Mặc kệ ta gả lần thứ mấy, ta cũng không gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của thẩm, ta có thể khám bệnh kiếm tiền, có thể nuôi sống chính mình, tại sao ta lại phải gả tới nhà mẹ đẻ của thẩm nha.”
Đại thẩm khó thở, “Để ta xem ngươi có thể gả cho ai trong sạch.”
Nam Chi lắc đầu, “Ta còn có thể không gả chồng đấy.”
Ngươi quản ta!
Đại thẩm trào phúng, “Nữ nhân sao có thể không gả chồng, không có con cái, ai dưỡng lão cho ngươi, không có nam nhân, ai chống lưng cho ngươi, hừ, tuổi còn nhỏ đúng là tùy hứng.”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Cảm ơn đại thẩm đã quan tâm ta.”
Chuyện tuổi già đợi tới khi già lại nói sau.
Hơn nữa, ta chỉ không gả cho nhà mẹ đẻ thẩm nha!
Thẩm hung dữ như vậy, khẳng định nhà mẹ đẻ của thẩm cũng rất hung dữ, ta đang sống ở Thẩm gia rất tốt, tại sao phải đến nhà mẹ đẻ của thẩm.
Nhị Xuyên Tử thấy đại thẩm khinh thường Hương Châu tỷ tỷ, lập tức nói: “Ta cũng là nam nhân, ta có thể bảo vệ Hương Châu tỷ tỷ, Hương Châu muốn thành thân thì thành thân.”
“Nam nhân sẽ bảo vệ nữ nhân sao, không phải nam nhân của thẩm thích đánh thẩm sao?”
Bà nội Thẩm đứng ra nói: “Thẩm gia chúng ta có thể nuôi Hương Châu mãi mãi.”
Đại thẩm cười lạnh, “Các ngươi nói đó là nuôi sao, đơn giản là vì nhìn trúng y thuật của ngươi ta mà thôi, còn không cho người ta thành thân, sau này nàng sẽ còn oán các ngươi.”
Bà nội Thẩm chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn Hương Châu gả đến nhà mẹ đẻ ngươi, không phải cũng là vì nhìn trúng y thuật của Hương Châu sao?”
Đại thẩm kia bị bà nội Thẩm nói tức giận đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể hừ một tiếng rồi rời đi.
Nhị Xuyên Tử đã được đi học, trên người mang khí chất văn nhã, nói với Nam Chi: “Hương Châu tỷ tỷ, tỷ không cần sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ.”
Nam Chi không chút do dự gật đầu, “Cảm ơn đệ nha, đệ nhất định phải bảo vệ ta nha!”
Tuy rằng ta có thể đánh ngươi mười cái, nhưng ta cũng cần được bảo vệ.
Nhị Xuyên Tử được tín nhiệm vô cùng vui vẻ, nhưng lại cố gắng kìm nén, khóe miệng cong lên.
Không có nam tử hán nào không thích được người ta tín nhiệm cùng ỷ lại.
Thẩm Gia Văn ôm đồ đạc trở về nhà, nhìn bầu không khí trong nhà không được vui, hắn đặt đồ xuống hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà nội Thẩm thở dài nói với Thẩm Gia Văn, “Chuyện hôn sự của muội muội ngươi gặp khó khăn, theo ý ta, không nên gả Hương Châu cho người trong thôn.”
Hương Châu không nên ở trong một cái nhà nông.
Lúc này Thẩm Gia Văn mới nhận ra mọi người rất nhiệt tình với chuyện của Hương Châu, có thể nói, có một cái ca ca làm tú tài, lại có một tay y thuật, chính là có quyền tìm bạn đời khắp làng trên xóm dưới.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Bà chọn được người nào chưa, để ta nhìn xem.”
“Ngươi, ngươi……” Bà nội Thẩm có chút u oán nhìn Thẩm Gia Văn, vốn dĩ nên là hai vợ chồng, bây giờ lại biến thành huynh muội, có quá đáng hay không.
Lúc ấy Thẩm Gia Văn miêu tả cảnh tượng tương lai quá tốt đẹp, sau đó bà đã bị mê hoặc.
“Hơn nữa, mọi người đều cảm thấy Hương Châu là gả lần thứ hai.”
Một cô nương trong sạch, bây giờ lại trở thành gả lần thứ hai, nói như thế nào cũng là Thẩm gia có chút có lỗi với Hương Châu.
Thẩm Gia Văn trầm ngâm một hồi, “Ta đi hỏi Hương Châu một chút xem muội ấy nghĩ thế nào.”
Thẩm gia xây cho Nam Chi một căn nhà nhỏ, dùng để khám bệnh, Nam Chi đang sửa sang lại dược liệu, giảng cho mấy đứa trẻ nghe cách bảo quản dược liệu.
Thẩm Gia Văn chờ tới khi bọn họ xong việc, mới đi tới, nói với Nam Chi: “Hương Châu, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nam Chi lập tức gật đầu, “Được.”
Ra khỏi phòng khám, đi ra ngoài sân, Thẩm Gia Văn trước tiên đưa cho Nam Chi một viên kẹo mạch nha, Nam Chi nhận lấy ném vào trong miệng, hoàn toàn không chút khách khí.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Ngươi có suy nghĩ gì về hôn nhân của mình chưa?”
Nam Chi nói: “Ta chưa gặp được người mình thích nha.”
Cô nói rất thản nhiên, trên mặt không có nửa điểm ngượng ngùng, “Đại thẩm nói ta không có người dưỡng lão, chờ lớn tuổi, ta sẽ thu nhận mấy cái đồ đệ, để đồ đệ dưỡng lão cho ta.”
Thẩm Gia Văn rất muốn nói, trong đầu ngươi mỗi ngày ngoài ăn ra, cũng chỉ có thảo dược và y thuật.
Thẩm Gia Văn đã từng bắt gặp, có nam hài nịnh nọt Hương Châu, hái hoa tặng Hương Châu, Hương Châu nói: “Hoa này không thể phơi khô làm nước uống, sẽ gây tiêu chảy.”
Người như vậy không độc thân, thì ai độc thân.
Lại còn có thể giống như một con khỉ, nháy mắt đã leo lên cây, đứng trên cành cây lớn tiếng nói: “Hi, các ngươi không thể leo nhanh bằng ta đâu.”
Xứng đáng độc thân, xứng đáng goá bụa!
Có đôi khi Thẩm Gia Văn cảm thấy, Hương Châu không giống người của thời đại này, nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng ngời.
Tiếp xúc nhiều, cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, chưa giác ngộ, có tư duy đơn giản của trẻ con.
Nhưng nói nàng có đầu óc đơn giản, lại có một số chuyện vô cùng sáng suốt.
Thẩm Gia Văn cảm thấy mình không nên xen vào chuyện của Hương Châu, giống như Thẩm Gia Văn, làm việc gì cũng đều dựa vào lợi nhuận, người ngồi ở vị trí cao như Thẩm Gia Văn, tự nhiên là cần lý tính như vậy.
Nhưng mỗi lần nói chuyện phiếm với Hương Châu, Hương Châu đều sẽ hoài nghi, ngươi không nhớ sao, tại sao ngươi lại không nhớ?
Khiến cho người ta không nói được lời nào.
Sau khi biết Nam Chi thích ăn uống, mỗi lần trở về nhà Thẩm Gia Văn đều mang về một ít điểm tâm cho mấy đứa trẻ và trưởng bối trong nhà.
Khiến người nhà vô cùng cảm động.
Nam Chi ăn bánh ngọt, nghĩ thầm, làm muội muội của Thẩm Gia Văn thật là tuyệt!
Cơn phong ba thúc giục Thẩm Gia Văn kết hôn qua đi, lại tới phiên Nam Chi, nếu tú tài bọn họ không thể mơ đến, nhưng còn muội muội của tú tài thì sao?
Vì thế bà mối ùn ùn kéo đến, còn có một số người tới xem bệnh, cũng giới thiệu đối tượng cho Nam Chi.
Nam Chi chỉ nói: “Ta còn nhỏ.” Xét về tuổi tác, ta chỉ mới là học sinh cao trung mà thôi.
Hơn nữa, ta vẫn còn là trẻ con nha!
Những người khác lập tức nói: “Sao có thể nói vẫn còn nhỏ được, đều đã mười lăm, sắp mười sáu rồi, không nhỏ.”
“Hơn nữa trước kia ngươi tới đây là để xung hỉ, bây giờ kết hôn cũng là gả lần hai.”
Mọi người đều cảm thấy là Thẩm gia không muốn nhận Hương Châu làm cháu dâu.
Rốt cuộc bây giờ Thẩm Gia Văn cũng là tú tài, nói không chừng tương lai có thể trở thành học giả.
Gả lần hai?
Nam Chi:???
Vậy thì sao?
Cái gì mà gả lần hai, gả lần hai thì sao?
Nam Chi nhìn đại thẩm trước mặt, nói: “Thẩm có ý gì, tại sao ta lại là gả lần hai?”
Đại thẩm không để bụng nói: “Mọi người đều biết ngươi tới Thẩm gia là để xung hỉ cho Thẩm Gia Văn, bây giờ ngươi tái giá còn không phải là gả lần hai sao?”
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Cho nên?”
Đại thẩm cho rằng lời mình nói đã được người ta nghe lọt, “Cũng là gả lần hai, vậy không cần quá kén chọn, cháu trai nhà mẹ đẻ ta là một thợ thủ công giỏi, rảnh rỗi sẽ đi vào trong thành làm việc.”
Nam Chi bình tĩnh ồ một tiếng, “Thẩm muốn ta gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của thẩm, lại khinh thường ta, ta mới không gả đâu.”
Dù sao Nam Chi nghe thấy từ ‘gả lần hai’ chứa đựng ý đồ xấu, “Thẩm chèn ép ta, bắt lỗi ta, ta còn chưa gả qua, thẩm đã muốn chèn ép ta, ta gả qua rồi, không biết thẩm sẽ còn độc ác tới cỡ nào đâu.”
Nam Chi nói chuyện vô cùng thẳng thắn, làm những bệnh nhân khác không nhịn được mà che miệng cười lớn, đều nói với Nam Chi: “Tiểu đại phu Hương Châu, người ta không hạ thấp ngươi xuống, thì làm sao có thể xứng với ngươi được.”
Da mặt đại thẩm run run, có chút không cam lòng nói: “Ngươi còn không phải là gả lần hai sao?”
Nam Chi: “Mặc kệ ta gả lần thứ mấy, ta cũng không gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của thẩm, ta có thể khám bệnh kiếm tiền, có thể nuôi sống chính mình, tại sao ta lại phải gả tới nhà mẹ đẻ của thẩm nha.”
Đại thẩm khó thở, “Để ta xem ngươi có thể gả cho ai trong sạch.”
Nam Chi lắc đầu, “Ta còn có thể không gả chồng đấy.”
Ngươi quản ta!
Đại thẩm trào phúng, “Nữ nhân sao có thể không gả chồng, không có con cái, ai dưỡng lão cho ngươi, không có nam nhân, ai chống lưng cho ngươi, hừ, tuổi còn nhỏ đúng là tùy hứng.”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Cảm ơn đại thẩm đã quan tâm ta.”
Chuyện tuổi già đợi tới khi già lại nói sau.
Hơn nữa, ta chỉ không gả cho nhà mẹ đẻ thẩm nha!
Thẩm hung dữ như vậy, khẳng định nhà mẹ đẻ của thẩm cũng rất hung dữ, ta đang sống ở Thẩm gia rất tốt, tại sao phải đến nhà mẹ đẻ của thẩm.
Nhị Xuyên Tử thấy đại thẩm khinh thường Hương Châu tỷ tỷ, lập tức nói: “Ta cũng là nam nhân, ta có thể bảo vệ Hương Châu tỷ tỷ, Hương Châu muốn thành thân thì thành thân.”
“Nam nhân sẽ bảo vệ nữ nhân sao, không phải nam nhân của thẩm thích đánh thẩm sao?”
Bà nội Thẩm đứng ra nói: “Thẩm gia chúng ta có thể nuôi Hương Châu mãi mãi.”
Đại thẩm cười lạnh, “Các ngươi nói đó là nuôi sao, đơn giản là vì nhìn trúng y thuật của ngươi ta mà thôi, còn không cho người ta thành thân, sau này nàng sẽ còn oán các ngươi.”
Bà nội Thẩm chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn Hương Châu gả đến nhà mẹ đẻ ngươi, không phải cũng là vì nhìn trúng y thuật của Hương Châu sao?”
Đại thẩm kia bị bà nội Thẩm nói tức giận đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể hừ một tiếng rồi rời đi.
Nhị Xuyên Tử đã được đi học, trên người mang khí chất văn nhã, nói với Nam Chi: “Hương Châu tỷ tỷ, tỷ không cần sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ.”
Nam Chi không chút do dự gật đầu, “Cảm ơn đệ nha, đệ nhất định phải bảo vệ ta nha!”
Tuy rằng ta có thể đánh ngươi mười cái, nhưng ta cũng cần được bảo vệ.
Nhị Xuyên Tử được tín nhiệm vô cùng vui vẻ, nhưng lại cố gắng kìm nén, khóe miệng cong lên.
Không có nam tử hán nào không thích được người ta tín nhiệm cùng ỷ lại.
Thẩm Gia Văn ôm đồ đạc trở về nhà, nhìn bầu không khí trong nhà không được vui, hắn đặt đồ xuống hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà nội Thẩm thở dài nói với Thẩm Gia Văn, “Chuyện hôn sự của muội muội ngươi gặp khó khăn, theo ý ta, không nên gả Hương Châu cho người trong thôn.”
Hương Châu không nên ở trong một cái nhà nông.
Lúc này Thẩm Gia Văn mới nhận ra mọi người rất nhiệt tình với chuyện của Hương Châu, có thể nói, có một cái ca ca làm tú tài, lại có một tay y thuật, chính là có quyền tìm bạn đời khắp làng trên xóm dưới.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Bà chọn được người nào chưa, để ta nhìn xem.”
“Ngươi, ngươi……” Bà nội Thẩm có chút u oán nhìn Thẩm Gia Văn, vốn dĩ nên là hai vợ chồng, bây giờ lại biến thành huynh muội, có quá đáng hay không.
Lúc ấy Thẩm Gia Văn miêu tả cảnh tượng tương lai quá tốt đẹp, sau đó bà đã bị mê hoặc.
“Hơn nữa, mọi người đều cảm thấy Hương Châu là gả lần thứ hai.”
Một cô nương trong sạch, bây giờ lại trở thành gả lần thứ hai, nói như thế nào cũng là Thẩm gia có chút có lỗi với Hương Châu.
Thẩm Gia Văn trầm ngâm một hồi, “Ta đi hỏi Hương Châu một chút xem muội ấy nghĩ thế nào.”
Thẩm gia xây cho Nam Chi một căn nhà nhỏ, dùng để khám bệnh, Nam Chi đang sửa sang lại dược liệu, giảng cho mấy đứa trẻ nghe cách bảo quản dược liệu.
Thẩm Gia Văn chờ tới khi bọn họ xong việc, mới đi tới, nói với Nam Chi: “Hương Châu, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nam Chi lập tức gật đầu, “Được.”
Ra khỏi phòng khám, đi ra ngoài sân, Thẩm Gia Văn trước tiên đưa cho Nam Chi một viên kẹo mạch nha, Nam Chi nhận lấy ném vào trong miệng, hoàn toàn không chút khách khí.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Ngươi có suy nghĩ gì về hôn nhân của mình chưa?”
Nam Chi nói: “Ta chưa gặp được người mình thích nha.”
Cô nói rất thản nhiên, trên mặt không có nửa điểm ngượng ngùng, “Đại thẩm nói ta không có người dưỡng lão, chờ lớn tuổi, ta sẽ thu nhận mấy cái đồ đệ, để đồ đệ dưỡng lão cho ta.”
Thẩm Gia Văn rất muốn nói, trong đầu ngươi mỗi ngày ngoài ăn ra, cũng chỉ có thảo dược và y thuật.
Thẩm Gia Văn đã từng bắt gặp, có nam hài nịnh nọt Hương Châu, hái hoa tặng Hương Châu, Hương Châu nói: “Hoa này không thể phơi khô làm nước uống, sẽ gây tiêu chảy.”
Người như vậy không độc thân, thì ai độc thân.
Lại còn có thể giống như một con khỉ, nháy mắt đã leo lên cây, đứng trên cành cây lớn tiếng nói: “Hi, các ngươi không thể leo nhanh bằng ta đâu.”
Xứng đáng độc thân, xứng đáng goá bụa!
Có đôi khi Thẩm Gia Văn cảm thấy, Hương Châu không giống người của thời đại này, nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng ngời.
Tiếp xúc nhiều, cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, chưa giác ngộ, có tư duy đơn giản của trẻ con.
Nhưng nói nàng có đầu óc đơn giản, lại có một số chuyện vô cùng sáng suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.