Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 843: Thiên Tài Huyền Học (9)

Ngận Thị Kiểu Tình

14/10/2024

Edit: Kim

Nam Chi thật sự không biết Tống Hà muốn làm cái gì?

Tiêu nhiều tiền như vậy để hại một người.

Wow, một ngàn vạn nha, số tiền này có thể mua được rất nhiều đồ nha.

Nam Chi nhìn Tống Hà khóc, cũng không an ủi, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ, mẹ sẽ không làm hại người đó nữa đi.”

Cho dù Tống Hà có đang khóc, thì vẫn sụt sịt nói: “Không được, tuyệt đối không được.”

“Cô ta biết sự tồn tại của con.”

Nam Chi không hiểu, “Biết cũng đã biết rồi, tại sao còn phải giết người?”

Tống Hà nói thẳng: “Cô ta sẽ nói ra ngoài.”

Nam Chi: “Nhưng cô ấy không có nói nha.”

Tống Hà nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Rốt cuộc là con đứng về phía nào vậy, mẹ mới là mẹ của con, có phải con không biết sợ hay không, mẹ nói cho con biết, đó là một pháp sư, nhìn thấy một con quỷ như con, sẽ giết con, sẽ đánh con hồn phi phách tán, con sẽ không thể gặp lại mẹ nữa.”

Mấu chốt là, nếu không còn tiểu quỷ, Tống Hà sẽ chịu phản phệ, tất cả những gì có được trước đây đều sẽ mất đi, đây là chuyện Tống Hà không thể chấp nhận được.

Nhưng bây giờ, người không chết, kết quả đại sư kia còn ôm theo tiền của cô bỏ chạy, mang theo tiền mồ hôi nước mắt của cô bỏ chạy.

Nam Chi trầm mặc, nhìn người mẹ này.

Tống Hà xinh đẹp, nhưng lại rất ngu xuẩn.

Nam Chi nhìn Tống Hà khóc thành như vậy, không nhịn được nói: “Mommy à, mẹ có muốn con tìm đại sư kia cho mẹ không, con đi xem giúp mẹ.”

“Đúng vậy, đúng!” Tống Hà lập tức khôi phục tinh thần, đúng rồi, còn có tiểu quỷ, tiểu quỷ dưới dạng linh hồn rất lợi hại.

Tống Hà vừa lăn vừa bò đi tìm đồ của đại sư, cuối cùng, tìm thấy một tấm âm bài của đại sư làm, đưa cho Nam Chi ngửi.

Nam Chi:........

Nếu là tiểu quỷ thật sự, bây giờ đã nổi giận.

Tống Hà đang nghiêm túc sao?

Nam Chi vẫn thò lại gần ngửi ngửi, trong lòng sinh ra oán giận, bởi vì Tống Hà, bởi vì cái đại sư này, mà ngay cả cơ hội được sinh ra cũng không có.

Nam Chi đột nhiên bừng tỉnh, nói với hệ thống: “Ca ca, vừa nãy ta làm sao vậy, bây giờ ta chính là một cái linh hồn, ngay cả một cơ thể còn không có, làm sao ta có thể tức giận được?”



Hệ thống nói: “Tuy rằng là trạng thái linh hồn, nhưng ngươi là thế thân của nguyên chủ, cảm xúc của nguyên chủ ngươi vẫn có thể cảm nhận được.”

Nam Chi ồ một tiếng, còn tưởng rằng ta đã biến thành người bạn nhỏ còn chưa ra đời này rồi.

Nam Chi ra khỏi nhà, đi dạo một vòng, sau đó trở về nói với Tống Hà, người kia đang ở trong nhà.

Tống Hà kinh ngạc, hốc mắt đỏ bừng, đang khóc, giọng nghẹn ngào nói: “Mẹ tới, tại sao ông ta không mở cửa, không để ý tới mẹ?”

Nam Chi nói: “Ông ta đang nằm yên không nhúc nhích, không biết là đã chết hay chưa.”

Tống Hà tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái đại sư kia không có ôm tiền của cô bỏ trốn, chỉ xảy ra chuyện trong nhà.

Tống Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể báo cảnh sát, có lẽ cảnh sát sẽ tìm thợ khóa tới bẻ cửa.

Tống Hà không có nói thẳng ra thân phận của đại sư, chỉ nói đó là trưởng bối trong nhà mình, sợ ông xảy ra chuyện.

Cảnh sát và Tống Hà vừa vào cửa đã nhìn thấy đại sư đang nằm trên mặt đất, trên người mặc trường bào, ánh sáng trong phòng ảm đạm, bầu không khí vừa nhìn đã thấy rất âm trầm, quỷ dị.

Đây là thứ đồ mê tín phong kiến gì, cảnh sát nhìn Tống Hà, Tống Hà theo bản năng né tránh ánh mắt của cảnh sát, vội vàng gọi xe cấp cứu.

Bây giờ Tống Hà rất sợ đại sư đã chết, nếu đại sư chết, tiền của cô cũng không lấy về được.

Người như Lý đại sư không có con cái, ngay cả vợ cũng không có, nếu chết rồi, Tống Hà biết tìm ai đòi tiền, nếu để cảnh sát biết giao dịch giữa bọn họ, cũng không biết có thể lấy lại tiền hay không.

Tình hình của Lý đại sư cũng không được tốt, hôn mê bất tỉnh, hơi thở mong manh, khóe miệng còn vương tơ máu, trên mặt đất còn có những chấm máu li ti, đoán chừng là Lý đại sư phun ra.

Sắc mặt trắng xanh đan xen, có nói là một người chết vẫn có người tin.

Nhưng tới bệnh viện kiểm tra rồi, lại không có vấn đề gì lớn, nhưng người vẫn hôn mê bất tỉnh.

Nam Chi đi vòng quanh Lý đại sư, âm khí ăn mòn, sắc mặt của Lý đại sư lại khó coi thêm vài phần, không khác gì một cỗ thi thể, nhưng lại rất cứng cỏi, còn treo một hơi thở không ngã xuống.

Nam Chi cách xa Lý đại sư ra một chút, trong lòng rất bất đắc dĩ, đại sư này nhìn qua có vẻ cũng không lợi hại lắm, thi pháp còn có thể tự hại mình thành ra thế này.

Haiz!

Ta chỉ không muốn làm quỷ mà thôi, sao lại thành thế này.

Lý đại sư không có người chăm sóc, Tống Hà còn phải bỏ tiền ra thuê y tá chăm sóc Lý đại sư, làm Tống Hà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, còn có cái lý này sao?

Mẹ nó đây đều là chuyện gì nha!

Tống Hà không nhịn được mà mắng mình là một cái đầu đất.

Nam Chi cảm thấy Tống Hà rất ngốc, cũng rất ngoan độc.

Đây chẳng lẽ là ngu xuẩn độc địa mà hệ thống ca ca từng nói sao?



Haiz!

Cũng không biết khi nào Lý đại sư mới tỉnh lại, Tống Hà liền phải tiếp tục bỏ tiền ra chăm sóc Lý đại sư, cầu xin đại sư đừng chết.

Bây giờ Nam Chi cũng đã học được một số kiến thức về pháp sư, bộ dạng này của đại sư, là bị phản phệ, thi pháp bị phản phệ.

Nam Chi nghĩ tới lần trước mình bị bành trướng, chẳng lẽ là đại sư này thi pháp với cô sao.

Tại sao lại thi pháp?

Nhất định là Tống Hà đưa tiền, bảo đại sư giết chết Diêu Thiên.

Nhưng Diêu Thiên vừa ra tay, Nam Chi đã không thể làm gì được, còn được Diêu Thiên cứu mạng.

Nam Chi đột nhiên nhìn Tống Hà, nói: “Mommy, mẹ có biết, con thiếu chút nữa đã bị đại sư giết chết hay không.”

Tống Hà không hiểu nguyên do, “Làm sao có thể?”

Nam Chi giải thích một chút, nói linh hồn của mình bị đốt cháy, trở nên cường đại, muốn giết người, nhưng đã lập tức bị Diêu Thiên chế phục.

Một lá bùa đã giải quyết xong.

Sắc mặt Tống Hà đột nhiên trở nên trắng bệch, theo bản năng bắt đầu cắn móng tay, phát ra tiếng lạo xạo, giống như một con chuột đang nhai thứ gì đó, âm thanh chói tai khó tả.

Tống Hà thật sự bị dọa rồi, đại sư đã là một người rất lợi hại, nhưng bây giờ, đối phương còn có thể làm đại sư bị thương, có thể đả thương một người vô hình, đả thương người ở cự ly xa như vậy, đây là lợi hại tới mức nào.

Nên làm cái gì bây giờ, phải làm thế nào mới tốt đây.

Tống Hà đột nhiên nhìn Nam Chi nói: “Nếu đã như vậy, tại sao cô ta lại không giết con?”

Nam Chi: A???

Nam Chi suy nghĩ, do dự một chút nói: “Có lẽ cô ấy là một người tốt?”

Nếu không phải tâm trạng đang rất nặng nề, nói không chừng Tống Hà đã bật cười thành tiếng, người có thể đánh Lý đại sư tới sống dở chết dở, không thể tỉnh lại, có thể là người tốt gì?

Bây giờ Lý đại sư vẫn chưa tỉnh lại, còn chưa lấy được tiền, bằng không Tống Hà đã muốn bỏ chạy, không muốn dính líu tới chuyện này.

Tuy rằng đầu óc Tống Hà có ngu ngốc, nhưng cũng không ngốc đến mức ngay cả nguy hiểm cũng không biết.

Hàm răng Tống Hà va vào nhau lập cập, cảm thấy cô gái kia sẽ không tha cho mình, trước đó cô còn muốn ra tay với Lý Trinh, lại muốn giết Diêu Thiên, đặt tay lên ngực mà tự hỏi, nếu là chính mình, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Nhưng mà, cô là một minh tinh, là người thường xuyên xuất hiện trước màn ảnh, muốn tìm được cô cũng quá dễ dàng.

Hơn nữa, khiến Tống Hà không thể kiếm tiền, so với giết chết Tống Hà còn tàn nhẫn hơn, lại còn có một tiểu quỷ cần phải nuôi, ngay cả tuổi thọ còn có thể đánh đổi, bây giờ lại không thể hưởng thụ được cái gì, làm sao có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook