Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 564: Tiểu Quân Hậu (10)

Ngận Thị Kiểu Tình

26/04/2024

Edit: Kim

Sau khi kết thúc nghi lễ thành thân, Long Khuyết lập tức biến mất, Nam Chi ở một mình trong phòng tân hôn, nhìn căn phòng rộng rãi có tường làm bằng vàng, còn có chiếc giường rộng lớn, cô vô cùng vừa lòng.

Cô kéo theo tà váy thật dài, nhảy lên giường, nhảy nhót hai cái, cũng không phải chiếc giường cứng như đá nữa.

Mai Ngọc nhìn đứa trẻ không tim không phổi, không nhịn được nói: “Yên Phi, Yêu Vương đi rồi.”

Nam Chi không thèm để ý nói: “Đi rồi thì đi rồi thôi.”

Hôn lễ cũng đã kết thúc, Long Khuyết còn ở lại làm gì?

Nam Chi nằm ở trên giường, nhìn Mai Ngọc nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi phải nghe lời ta.”

Mai Ngọc:……

Đứa nhỏ này trông có chút đáng sợ!

Mai Ngọc hơi cụp mắt xuống, “Nô tỳ là thị nữ của tiểu thư, nhất định sẽ nghe lời tiểu thư.”

Nam Chi gật đầu, “Vậy thì tốt, Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi mau đi bắt con gà trống kia tới đây.”

Mai Ngọc hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Gà trống?’

Nam Chi gật đầu, vẻ mặt gấp gáp, “Ngươi mau đi đi, bằng không con gà trống kia sẽ bị người khác cầm đi mất.”

Mai Ngọc vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, “Ngươi tìm gà trống làm gì?”

Trong lòng Mai Ngọc có một suy đoán, chẳng lẽ muốn tìm gà trống để trút giận, lúc đầu, Yên Phi phải bái đường với gà trống, khiến Yên Phi tức giận.

Nam Chi lập tức nói: “Ta muốn ăn gà trống, ta muốn ăn thịt.”

Mai Ngọc:……

Nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không nghĩ đến khả năng này.

Hoa u linh lan thích ăn thịt sao?

Yêu tinh cỏ cây hoa lá không ăn thịt, đối với mấy đồ vật đẫm máu hoàn toàn không có hứng thú, đều là hấp thụ chất dinh dưỡng từ đất để sinh tồn, chỉ cần có đất, thực vật sẽ không chết được, ngoại trừ một số môi trường cực kỳ khắc nghiệt.

Mai Ngọc mơ mơ màng màng đi hỏi thị nữ cung Yêu Vương, hỏi gà trống đang ở đâu.

Bọn thị nữ:……

Tìm gà trống làm gì?

Bọn hạ nhân cũng nghi hoặc giống Mai Ngọc, “Tìm gà trống làm gì?”

Mặt Mai Ngọc không cảm xúc nói: “Yêu Hậu muốn ăn.”

Trong lòng các thị nữ wow một tiếng, nhưng cũng không tin, hơn phân nửa là đứa trẻ kia muốn tra tấn gà trống.

Trong lúc nhất thời, thanh danh Yêu Hậu là một đứa trẻ kỳ lạ, tàn bạo đã truyền đi khắp nơi.

Hạ nhân cung Yêu Vương đều biết các nhìn sắc mặt chủ nhân mà làm việc, biết Yêu Vương không thích Yêu Hậu, tự nhiên sẽ không quan tâm tới Yêu Hậu mới tới, dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ.



Mai Ngọc ôm con gà trống giãy giụa kêu chói tai trở về, đang muốn mở miệng nói, con gà trống ị một tiếng ‘biu’ dính lên quần áo Mai Ngọc.

“A……” Mai Ngọc thét chói tai buông lỏng gà trống ra, gà trống mất khống chế bay loạn khắp phòng, Nam Chi đuổi theo gà trống, đồ vật bày biện trong phòng trở nên lung tung rối loạn.

Mai Ngọc vô cùng sụp đổ, nhìn đứa trẻ giống như đang chơi rất vui vẻ, không khỏi cảm thấy vô cùng bất an về tương lai của mình.

Nam Chi thấy con gà trống chạy nhanh đến mức không thể nào bắt được, cô vô cùng sốt ruột, phải làm thế nào mới có thể bắt được con gà trống chạy vòng quanh này đây.

Đột nhiên, trong lòng bàn tay cô xuất hiện những sợi nhụy hoa màu trắng, gần như trong suốt, quấn quanh lấy con gà trống, nhụy hoa kia giống như lưỡi dao sắc bén, lại mềm mại như tơ lụa đâm vào cơ thể gà trống.

“Ha ha ha……” Gà trống đau đớn kêu lên, không thể vùng vẫy, tiếng kêu bắt đầu yếu dần.

Từng sợi nhụy hoa bắt đầu chuyển sang màu đỏ, trở nên đỏ rực, giống như một cái ống hút, hút máu và sức sống của con gà.

“Nấc……” Nam Chi ăn no ợ lên một cái, ăn xong liền cảm thấy say, lại buồn ngủ.

Wow, lần đầu tiên có cảm giác được ăn no như vậy.

Nam Chi nhìn gà trống, ăn sống có chút cảm thấy không khỏe, nhưng mà, thật sự rất no nha, rất thoải mái!

Quả nhiên, tới cung Yêu Vương là chuyện tốt.

Bọn thị vệ và cung nhân cung Yêu Vương nghe thấy tiếng gà trống kêu thảm thiết trong phòng, đều đồng loạt lắc đầu, tiểu Yêu Hậu thật sự tàn bạo.

Tiểu hoa yêu tàn bạo tra tấn gà trống.

Mai Ngọc run bần bật nhìn gương mặt đỏ bừng của đứa trẻ, lại nhìn con gà trống đã chết không thể chết hơn, tại sao lại như vậy, Yên Phi đã thức tỉnh thứ kỳ quái gì rồi sao?

Hoa lan u minh, hoa lan u minh.

Chẳng lẽ hoa lan u minh hút máu.

Nam Chi ngất đi một hồi, lấy lại bình tĩnh, nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, mang con gà này đi hầm đi, chúng ta ăn gà hầm.”

Mai Ngọc: “???”

Nàng nhìn con gà, đột nhiên cảm thấy con gà rất đáng thương, bị hút máu, bây giờ thịt còn phải bị hầm.

Mai Ngọc xách gà trống lên, nói với Nam Chi: “Vẫn là không nên ăn, vứt nó đi thôi.”

Nam Chi: “Ném đi rất lãng phí nha.”

Mai Ngọc:……

Bây giờ ngươi là Yêu Hậu, không cần phải tiết kiệm như vậy đâu.

Mai Ngọc chỉ có thể đi xử lý gà trống, nhổ lông gà trống, chặt thành từng miếng tùy tiện ném vào trong nồi, nấu chín rồi bưng tới cho Nam Chi.

Nam Chi ăn một miếng, lộ ra biểu cảm hoài nghi nhân sinh, sao thịt này lại khó ăn như vậy.

Vừa cứng vừa dai, giống như đang nhai vụn gỗ, Nam Chi vốn đang tràn đầy mong chờ, nhưng bây giờ mong chờ lại bị phá hủy.

Nam Chi không nhịn được nói với Mai Ngọc: “Có phải ngươi không biết nấu ăn không?”

Mai Ngọc:……



Chuyện này có thể nhẫn nhịn được sao?

Ta có thể!

Mai Ngọc nói: “Đây là mùi vị của gà trống.”

Nam Chi cầm chén đưa cho Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, ngươi nếm thử đi.”

Mai Ngọc cự tuyệt: “Ta không thích.”

Nhưng dưới ánh mắt kiên trì của Nam Chi, nàng vẫn nhận lấy chén, thật cẩn thận cắn một miếng nhỏ, cũng lộ ra biểu cảm giống Nam Chi, phi phi hai cái nhổ ra, “Cái này cũng quá khó ăn đi.”

Những yêu quái thích ăn thịt đó nuốt trôi thế nào vậy.

Nam Chi sâu kín nói: “Không phải không ngon, mà là ngươi làm không tốt.”

Mai Ngọc:…… Ngươi cảm thấy ta làm không tốt, vậy thì tự mình làm đi!

Nam Chi ngáp dài một cái, “Hôm nay ta mệt rồi, muốn ngủ sớm một chút.”

Mai Ngọc không nhịn được nói: “Tiểu thư, hôm nay là đêm tân hôn.”

Nam Chi nghi hoặc: “Vậy thì sao?”

Một lát sau, Nam Chi hiểu ra, cô nói: “Ngươi muốn nói đến chuyện sinh bảo bảo sao, nhưng ta vẫn còn là trẻ con, không thể sinh bảo bảo nha.”

Mai Ngọc:……

Con mẹ nó ta đúng là không còn gì để nói.

Nam Chi chịu đựng cơn buồn ngủ nói: “Tỷ tỷ, ngươi phải nỗ lực tu luyện nha.”

Mai Ngọc có chút mê mang: “Tu luyện?”

Nam Chi gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta tới cung Yêu Vương, phải nỗ lực tu luyện.”

“Hoa yêu chúng ta vốn dĩ rất yếu, cần phải nỗ lực tu luyện.”

Trừ cha mẹ ra sẽ không có ai bảo vệ chúng ta, chúng ta phải tự mình nỗ lực.

Hơn nữa ở thế giới trước cha còn muốn làm tổn thương con đấy.

Mai Ngọc có chút hoảng hốt, nàng nói với Nam Chi: “Hoa yêu cỏ cây chúng ta tu luyện rất chậm, rất khó.”

Không giống những yêu tinh chim bay cá nhảy khác, chỉ cần nỗ lực tu luyện, sẽ trở nên rất cường đại, trả giá là sẽ nhận được hồi đáp, hoa yêu cỏ cây như bọn họ lại không được như vậy.

Thật sự khiến người ta nản lòng.

Nhưng mà theo thời gian, bản thể của hoa yêu cỏ cây ngày càng lớn, sẽ hấp thụ càng nhiều linh khí trong thiên địa, tuổi thọ dài hơn những tộc Yêu tinh khác nhiều.

Nhưng hoa yêu nhỏ yếu muốn sống tới lúc chết già cũng không dễ dàng như vậy.

Nam Chi theo lý mà nói: “Chính vì không dễ, chúng ta mới càng cần phải nỗ lực, người chậm càng phải bắt đầu sớm.”

Người chậm cần bắt đầu sớm, ta biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook