Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 572: Tiểu Quân Hậu (18)
Ngận Thị Kiểu Tình
06/05/2024
Edit: Kim
Mai Ngọc rất muốn nói với Yêu Vương, nàng ta tới đây không phải vì ngài, mà là vì linh khí.
Đứa nhỏ này bây giờ là một con quỷ, ngày nào cũng chỉ biết tu luyện, còn muốn kéo nàng theo.
Mai Ngọc cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
Trong lòng Mai Ngọc tràn ngập cảm giác mệt mỏi của người làm công.
Nam Chi kinh ngạc: “Tại sao ngài lại không thể chấp nhận ta, ta cũng đã chấp nhận ngài là tướng công của ta, ngài còn không thể chấp nhận ta là thê tử của ngài sao?”
Đề tài vòng tới vòng lui, đứa nhỏ này căn bản không hiểu, Long Khuyết không còn sức để giải thích.
Thậm chí hắn còn dùng từ ngữ độc ác nhất để công kích Nam Chi: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, cùng lắm thì cũng chỉ là một hoa yêu nho nhỏ, vừa yếu vừa xấu, còn không biết nhìn lại mình, đầu óc ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể trở thành Yêu Hậu, dựa vào chính ngươi sao?”
“Ngươi cho rằng ngươi có năng lực trở thành Yêu Hậu, ngươi xứng sao?”
“Cho dù ngươi có là Yêu Hậu, nhưng ta sẽ không thừa nhận ngươi.”
Nam Chi nhíu mày, cảm thấy Long Khuyết ồn ào quá, cô chỉ nói một câu: “Nhưng ta chính là Yêu Hậu của ngài, ta có thể ở lại đây không?”
Không nghe không nghe ngươi nói nhảm, rốt cuộc là ta có thể ở lại đây không?
Khuôn mặt như ngọc của Long Khuyết cũng trở nên tái xanh, gân trên cổ nổi lên, gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể.”
Hắn nói nhiều như vậy, đứa trẻ lại không hề có phản ứng.
Giết người tru tâm, nhưng những lời này đối phương lại không thèm để ý, căn bản không thể giết tâm.
Cái loại cảm giác xấu hổ vi diệu này khiến Long Khuyết vô cùng tức giận.
Long Khuyết:……
Vai hề lại chính là ta.
Nam Chi trừng mắt: “Vì cái gì, ta là Yêu Hậu.”
Tuyên Thanh ho khan một tiếng giải thích: “Yêu Vương có cung điện Yêu Vương, Yêu Hậu cũng có cung điện của chính mình, sẽ không ở cùng nhau.”
Nam Chi ồ một tiếng, có chút trách cứ nhìn Long Khuyết, “Ngài giải thích với ta một chút là được, ngài nói nhiều như vậy làm gì.”
“Phốc…… Khụ khụ.” Tuyên Thanh dựa vào năng lực quản lý biểu cảm mà kiềm chế không cười thành tiếng.
Nam Chi cảm thấy Long Khuyết không đáng tin cậy, cô chuyển ánh mắt nhìn Tuyên Thanh, quả nhiên phó lãnh đạo của Yêu giới có thể thay Long Khuyết giải quyết tốt hậu quả, có đôi khi hắn còn phải thu dọn cục diện rối rắm ở nhân gian cho Long Khuyết.
Nam Chi ngửa đầu hỏi Tuyên Thanh: “Điện Yêu Vương có nhiều linh khí như vậy, ta cũng muốn có một điện có thật nhiều linh khí của riêng mình.”
Nam Chi nói như vậy, ngay cả Long Khuyết cũng nhìn qua, hắn cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Linh khí cho hoa yêu như ngươi quá lãng phí.”
Nam Chi gật đầu: “Đúng đúng đúng, cho ngài thì không lãng phí, ngài là Yêu Vương, ngài là tuyệt nhất.”
Long Khuyết:……
Mẹ nó, sao lão tử nghe lại không thấy vui chút nào.
Nam Chi lại hỏi Tuyên Thanh: “Có thể chứ?”
Sắc mặt Tuyên Thanh có chút khó xử, “Đây là một chuyện rất phức tạp, cần bố trí một Tụ Linh Trận ở điện của ngươi.”
Nam Chi gật đầu, “Được, ta có thể đưa tiền.”
Long Khuyết lên tiếng, “Đây không phải vấn đề tiền, mà là ngươi không xứng, ngươi không có tư cách hưởng thụ.”
Trong lòng Mai Ngọc rất khó chịu, cái gì mà xứng với không xứng, nếu Yêu Hậu là khổng tước yêu, đừng nói là chút linh khí, mà ngay cả bảo bối của Yêu giới, chỉ cần khổng tước yêu muốn, Yêu Vương cũng đều dâng tới trước mặt nàng.
Yêu và không yêu, để ý và chán ghét, là một sự đối lập vô cùng tàn khốc.
Nam Chi hít sâu, cái tên Long Khuyết này thật đáng ghét nha!
Nam Chi nhìn Long Khuyết, nghiêm túc nói: “Xứng xứng xứng, chỉ biết xứng, ngài là thợ chìa khóa mở từ xứng sao, ta đang nói chuyện với tổng quản, mời ngài đừng xen mồm vào, làm một người lễ phép, một yêu quái hiểu lễ đi.”
Đồng tử Long Khuyết run rẩy, “Ngươi……..”
Nam Chi lại nhìn về phía Tuyên Thanh, “Vậy khi nào ta mới có thể có Tụ Linh Trận?”
Tuyên Thanh xin lỗi nói: “Chuyện này, ta thật sự xin lỗi, ta không thể.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.”
Nam Chi vốn định xoay người rời đi, nhưng nghĩ, có thể ở trong điện này thêm một giây cũng chính là kiếm lời.
Cô lại nhìn về phía Long Khuyết, nở nụ cười ngọt ngào, “Tướng công, ta cầu xin ngài, có thể bố trí Tụ Linh Trận hay không?”
Ba người:??!!
Đứa nhỏ này thật sự linh hoạt về mặt giới hạn đạo đức.
Long Khuyết tức giận bật cười, giọng nói lạnh thấu xương, “Ngươi cảm thấy có thể hay không?”
Nam Chi thản nhiên nói: “Ta đương nhiên cảm thấy có thể.”
Long Khuyết:……
Cái tiểu hoa yêu này, cái tiểu hoa yêu này.
Trên người Long Khuyết đột nhiên tỏa ra sát khí mãnh liệt, đôi tay biến thành móng rồng phủ đầy vảy, đôi mắt rồng tinh vi, quần áo xung quanh không có gió mà lay chuyển.
Nam Chi thấy vậy, lập tức vắt chân lên cổ chạy, “Cứu mạng, giết người rồi, Yêu Vương muốn giết thê, giết thê.”
Nam Chi chạy ra khỏi điện Yêu Vương, lá gan của Mai Ngọc sợ tới mức muốn nứt ra, cũng ôm chậu hoa chạy theo.
Nàng thật sự rất sợ, sợ bị Yêu Vương giết cho hả giận.
“Quân thượng, không cần xúc động.” Tuyên Thanh vội vàng ngăn cản Long Khuyết, Long Khuyết tức giận đến mức thở hổn hển, thậm chí còn xuất hiện tia lửa, có thể thấy được là tức giận đến mức nào.
Tuyên Thanh có chút buồn cười, hắn bất đắc dĩ nói: “Ngài hà tất phải so đo với nàng, để nàng tự sinh tự diệt là được rồi, nàng chỉ có cái mác Yêu Hậu, ngài không thèm để ý, một cái Yêu Hậu như nàng còn không bằng một thị nữ.”
“Ngài nói những lời này, nàng sẽ không thèm để ý, nàng không thân cận với ngài, những lời này sẽ không thể tổn thương được nàng, có khả năng còn nghe không hiểu, cũng không hiểu được ẩn ý phía sau lời nói.”
Long Khuyết vẫn rất tức giận, “Ta con mẹ nó muốn làm thịt cái tiểu hoa yêu kia.”
Tuyên Thanh lý trí nói: “Làm thịt rồi, cũng sẽ có cái tiếp theo, vị trí Yêu Hậu sẽ luôn có người ngồi, đơn giản sẽ lại xuất hiện một cái hoa yêu khác, hoặc là chủng tộc khác.”
Tuyên Thanh thở dài một tiếng, “Không có gì khác nhau.”
Long Khuyết cũng trở nên ủ rũ, “Đúng vậy, không có gì khác nhau.”
“Cẩn thận mà nghĩ, ngược lại một cái hoa yêu rất dễ khống chế.” Long Khuyết nói, lại chau mày, “Nhưng mà nàng ta làm ta quá tức giận.”
Trên mặt Tuyên Thanh lộ ra ý cười, “Vẫn chỉ là một đứa trẻ, cảm xúc còn chưa rõ ràng, chờ trưởng thành rồi sẽ hiểu chuyện thôi.”
Long Khuyết chỉ đáp lại hai chữ ‘ha hả’.
Nam Chi về tới cung điện, càng thêm cảm thấy linh khí ở cung điện của mình loãng, về sau ngày nào cũng phải tới bên ngoài điện Yêu Vương cọ linh khí.
Mai Ngọc bất an cực độ, vô cùng nôn nóng, dùng giọng nói bén nhọn nói với Nam Chi: “Yên Phi, ngươi không nên nói chuyện như vậy với quân thượng, quân thượng đã tức giận đến mức muốn giết ngươi.”
“Đắc tội quân thượng, chúng ta làm sao có thể sống được ở cung Yêu Vương, ai ai cũng xem thường chúng ta, cô lập chúng ta, làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi xin lỗi quân thượng hay không, quân thượng sẽ tha thứ….”
Nam Chi nghiêng đầu nhìn Mai Ngọc, Mai Ngọc nhìn động tác của tiểu tổ tông này, lập tức giống như một con gà trống bị bóp cổ, không thể kêu được nữa.
Nam Chi ngồi ở trên giường, lắc lư đôi chân ngắn ngủn của mình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi ngồi đi.”
Mai Ngọc:???
Nàng tỏ vẻ bối rối, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nam Chi, căng thẳng tới mức chỉ dám ngồi nửa bên, nở nụ cười cứng ngắc, “Quân hậu, ta không cố ý mạo phạm ngươi, ta quá sốt ruột, sợ quân hậu đã chịu tổn thương.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết, ở đây, chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau, ta biết Mai Ngọc tỷ tỷ sẽ không hại ta.”
Mai Ngọc:!!!
Mai Ngọc nghe những lời này, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy ra.
Mai Ngọc rất muốn nói với Yêu Vương, nàng ta tới đây không phải vì ngài, mà là vì linh khí.
Đứa nhỏ này bây giờ là một con quỷ, ngày nào cũng chỉ biết tu luyện, còn muốn kéo nàng theo.
Mai Ngọc cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
Trong lòng Mai Ngọc tràn ngập cảm giác mệt mỏi của người làm công.
Nam Chi kinh ngạc: “Tại sao ngài lại không thể chấp nhận ta, ta cũng đã chấp nhận ngài là tướng công của ta, ngài còn không thể chấp nhận ta là thê tử của ngài sao?”
Đề tài vòng tới vòng lui, đứa nhỏ này căn bản không hiểu, Long Khuyết không còn sức để giải thích.
Thậm chí hắn còn dùng từ ngữ độc ác nhất để công kích Nam Chi: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, cùng lắm thì cũng chỉ là một hoa yêu nho nhỏ, vừa yếu vừa xấu, còn không biết nhìn lại mình, đầu óc ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể trở thành Yêu Hậu, dựa vào chính ngươi sao?”
“Ngươi cho rằng ngươi có năng lực trở thành Yêu Hậu, ngươi xứng sao?”
“Cho dù ngươi có là Yêu Hậu, nhưng ta sẽ không thừa nhận ngươi.”
Nam Chi nhíu mày, cảm thấy Long Khuyết ồn ào quá, cô chỉ nói một câu: “Nhưng ta chính là Yêu Hậu của ngài, ta có thể ở lại đây không?”
Không nghe không nghe ngươi nói nhảm, rốt cuộc là ta có thể ở lại đây không?
Khuôn mặt như ngọc của Long Khuyết cũng trở nên tái xanh, gân trên cổ nổi lên, gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể.”
Hắn nói nhiều như vậy, đứa trẻ lại không hề có phản ứng.
Giết người tru tâm, nhưng những lời này đối phương lại không thèm để ý, căn bản không thể giết tâm.
Cái loại cảm giác xấu hổ vi diệu này khiến Long Khuyết vô cùng tức giận.
Long Khuyết:……
Vai hề lại chính là ta.
Nam Chi trừng mắt: “Vì cái gì, ta là Yêu Hậu.”
Tuyên Thanh ho khan một tiếng giải thích: “Yêu Vương có cung điện Yêu Vương, Yêu Hậu cũng có cung điện của chính mình, sẽ không ở cùng nhau.”
Nam Chi ồ một tiếng, có chút trách cứ nhìn Long Khuyết, “Ngài giải thích với ta một chút là được, ngài nói nhiều như vậy làm gì.”
“Phốc…… Khụ khụ.” Tuyên Thanh dựa vào năng lực quản lý biểu cảm mà kiềm chế không cười thành tiếng.
Nam Chi cảm thấy Long Khuyết không đáng tin cậy, cô chuyển ánh mắt nhìn Tuyên Thanh, quả nhiên phó lãnh đạo của Yêu giới có thể thay Long Khuyết giải quyết tốt hậu quả, có đôi khi hắn còn phải thu dọn cục diện rối rắm ở nhân gian cho Long Khuyết.
Nam Chi ngửa đầu hỏi Tuyên Thanh: “Điện Yêu Vương có nhiều linh khí như vậy, ta cũng muốn có một điện có thật nhiều linh khí của riêng mình.”
Nam Chi nói như vậy, ngay cả Long Khuyết cũng nhìn qua, hắn cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Linh khí cho hoa yêu như ngươi quá lãng phí.”
Nam Chi gật đầu: “Đúng đúng đúng, cho ngài thì không lãng phí, ngài là Yêu Vương, ngài là tuyệt nhất.”
Long Khuyết:……
Mẹ nó, sao lão tử nghe lại không thấy vui chút nào.
Nam Chi lại hỏi Tuyên Thanh: “Có thể chứ?”
Sắc mặt Tuyên Thanh có chút khó xử, “Đây là một chuyện rất phức tạp, cần bố trí một Tụ Linh Trận ở điện của ngươi.”
Nam Chi gật đầu, “Được, ta có thể đưa tiền.”
Long Khuyết lên tiếng, “Đây không phải vấn đề tiền, mà là ngươi không xứng, ngươi không có tư cách hưởng thụ.”
Trong lòng Mai Ngọc rất khó chịu, cái gì mà xứng với không xứng, nếu Yêu Hậu là khổng tước yêu, đừng nói là chút linh khí, mà ngay cả bảo bối của Yêu giới, chỉ cần khổng tước yêu muốn, Yêu Vương cũng đều dâng tới trước mặt nàng.
Yêu và không yêu, để ý và chán ghét, là một sự đối lập vô cùng tàn khốc.
Nam Chi hít sâu, cái tên Long Khuyết này thật đáng ghét nha!
Nam Chi nhìn Long Khuyết, nghiêm túc nói: “Xứng xứng xứng, chỉ biết xứng, ngài là thợ chìa khóa mở từ xứng sao, ta đang nói chuyện với tổng quản, mời ngài đừng xen mồm vào, làm một người lễ phép, một yêu quái hiểu lễ đi.”
Đồng tử Long Khuyết run rẩy, “Ngươi……..”
Nam Chi lại nhìn về phía Tuyên Thanh, “Vậy khi nào ta mới có thể có Tụ Linh Trận?”
Tuyên Thanh xin lỗi nói: “Chuyện này, ta thật sự xin lỗi, ta không thể.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.”
Nam Chi vốn định xoay người rời đi, nhưng nghĩ, có thể ở trong điện này thêm một giây cũng chính là kiếm lời.
Cô lại nhìn về phía Long Khuyết, nở nụ cười ngọt ngào, “Tướng công, ta cầu xin ngài, có thể bố trí Tụ Linh Trận hay không?”
Ba người:??!!
Đứa nhỏ này thật sự linh hoạt về mặt giới hạn đạo đức.
Long Khuyết tức giận bật cười, giọng nói lạnh thấu xương, “Ngươi cảm thấy có thể hay không?”
Nam Chi thản nhiên nói: “Ta đương nhiên cảm thấy có thể.”
Long Khuyết:……
Cái tiểu hoa yêu này, cái tiểu hoa yêu này.
Trên người Long Khuyết đột nhiên tỏa ra sát khí mãnh liệt, đôi tay biến thành móng rồng phủ đầy vảy, đôi mắt rồng tinh vi, quần áo xung quanh không có gió mà lay chuyển.
Nam Chi thấy vậy, lập tức vắt chân lên cổ chạy, “Cứu mạng, giết người rồi, Yêu Vương muốn giết thê, giết thê.”
Nam Chi chạy ra khỏi điện Yêu Vương, lá gan của Mai Ngọc sợ tới mức muốn nứt ra, cũng ôm chậu hoa chạy theo.
Nàng thật sự rất sợ, sợ bị Yêu Vương giết cho hả giận.
“Quân thượng, không cần xúc động.” Tuyên Thanh vội vàng ngăn cản Long Khuyết, Long Khuyết tức giận đến mức thở hổn hển, thậm chí còn xuất hiện tia lửa, có thể thấy được là tức giận đến mức nào.
Tuyên Thanh có chút buồn cười, hắn bất đắc dĩ nói: “Ngài hà tất phải so đo với nàng, để nàng tự sinh tự diệt là được rồi, nàng chỉ có cái mác Yêu Hậu, ngài không thèm để ý, một cái Yêu Hậu như nàng còn không bằng một thị nữ.”
“Ngài nói những lời này, nàng sẽ không thèm để ý, nàng không thân cận với ngài, những lời này sẽ không thể tổn thương được nàng, có khả năng còn nghe không hiểu, cũng không hiểu được ẩn ý phía sau lời nói.”
Long Khuyết vẫn rất tức giận, “Ta con mẹ nó muốn làm thịt cái tiểu hoa yêu kia.”
Tuyên Thanh lý trí nói: “Làm thịt rồi, cũng sẽ có cái tiếp theo, vị trí Yêu Hậu sẽ luôn có người ngồi, đơn giản sẽ lại xuất hiện một cái hoa yêu khác, hoặc là chủng tộc khác.”
Tuyên Thanh thở dài một tiếng, “Không có gì khác nhau.”
Long Khuyết cũng trở nên ủ rũ, “Đúng vậy, không có gì khác nhau.”
“Cẩn thận mà nghĩ, ngược lại một cái hoa yêu rất dễ khống chế.” Long Khuyết nói, lại chau mày, “Nhưng mà nàng ta làm ta quá tức giận.”
Trên mặt Tuyên Thanh lộ ra ý cười, “Vẫn chỉ là một đứa trẻ, cảm xúc còn chưa rõ ràng, chờ trưởng thành rồi sẽ hiểu chuyện thôi.”
Long Khuyết chỉ đáp lại hai chữ ‘ha hả’.
Nam Chi về tới cung điện, càng thêm cảm thấy linh khí ở cung điện của mình loãng, về sau ngày nào cũng phải tới bên ngoài điện Yêu Vương cọ linh khí.
Mai Ngọc bất an cực độ, vô cùng nôn nóng, dùng giọng nói bén nhọn nói với Nam Chi: “Yên Phi, ngươi không nên nói chuyện như vậy với quân thượng, quân thượng đã tức giận đến mức muốn giết ngươi.”
“Đắc tội quân thượng, chúng ta làm sao có thể sống được ở cung Yêu Vương, ai ai cũng xem thường chúng ta, cô lập chúng ta, làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi xin lỗi quân thượng hay không, quân thượng sẽ tha thứ….”
Nam Chi nghiêng đầu nhìn Mai Ngọc, Mai Ngọc nhìn động tác của tiểu tổ tông này, lập tức giống như một con gà trống bị bóp cổ, không thể kêu được nữa.
Nam Chi ngồi ở trên giường, lắc lư đôi chân ngắn ngủn của mình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi ngồi đi.”
Mai Ngọc:???
Nàng tỏ vẻ bối rối, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nam Chi, căng thẳng tới mức chỉ dám ngồi nửa bên, nở nụ cười cứng ngắc, “Quân hậu, ta không cố ý mạo phạm ngươi, ta quá sốt ruột, sợ quân hậu đã chịu tổn thương.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết, ở đây, chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau, ta biết Mai Ngọc tỷ tỷ sẽ không hại ta.”
Mai Ngọc:!!!
Mai Ngọc nghe những lời này, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.