Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 261: Trò Chơi Tín Ngưỡng (11)

Ngận Thị Kiểu Tình

14/04/2023

Edit: Kim

Nam Chi nói với Khang Dương: “Chú ơi, bọn họ sẽ giết người.”

Cha mẹ của chị Tân Nguyệt đã chết trong trò chơi này.

Khang Dương:……

Đừng hét nữa, bên kia có quá nhiều người.

Không riêng gì phải đối đầu với thôn dân, mà còn có cả người chơi khác.

Nếu từ lúc bắt đầu thần đã hung dữ với bọn họ, có lẽ người chơi còn có thể đoàn kết lại với nhau.

Nhưng cho dù thần có đối xử không tốt với bọn họ, thì cũng chỉ là bắt nửa đêm phải tham gia nghi thức cầu nguyện, hoặc là bắt người ta làm việc, cho dù có mệt, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lại còn đem lại lợi ích, khiến cho những người chìm đắm trong mộng đẹp bắt đầu hướng về phía thần.

Khang Dương có muốn một mình ngăn cản người chơi và thôn dân, cũng thật sự là rất khó!

Tuy rằng trong người hắn có sức lực, nhưng hai nắm tay cũng không địch lại bốn tay.

Người chơi bình thường căn bản không hề có sức chiến đấu, đặc biệt là trạch nam, chỉ chạy thêm hai bước là hắn đã thở không ra hơi, càng đừng nói là đánh nhau.

Nhưng có rất nhiều người.

Nam Chi thì thầm với Khang Dương, “Thần ở trong đám thôn dân.”

Khang Dương đánh giá những ánh mắt lạnh lùng vô tình của các thôn dân, “Cháu nghĩ là ai?”

“Nhất định là người thường xuyên xuất hiện nhất, tiếp xúc với nhiều người nhất.” Nam Chi vô cùng chắc chắn.

Khang Dương: “.... Tại sao?”

Nam Chi coi đó là điều hiển nhiên: “Trong truyện, người xuất hiện nhiều nhất nếu không phải nhân vật chính thì cũng là phản diện.”

Khang Dương: “…… Cũng có lý, nhưng cháu đã bỏ qua một người, là lễ tân, chúng ta vừa đi vào sẽ thấy quầy lễ tân đầu tiên, có chuyện gì cũng tìm lễ tân, đất diễn của cô ta rất nhiều.”

“Chạy……” Khang Dương cõng đứa trẻ trên vai, dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía Nông Gia Nhạc, một đám người đuổi theo phía sau.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân nhìn thấy hai người, lười biếng nâng mí mắt, “Lúc này hai người nên ở buổi lễ cầu nguyện.”

Khang Dương nhìn cô lễ tân, “Tất cả mọi người đều phải tham gia buổi lễ cầu nguyện, tại sao cô lại không tham gia, chẳng lẽ cô không sợ xúc phạm thần linh, sẽ bị thần trừng phạt sao?”

Cô lễ tân chỉ nói: “Tôi tín ngưỡng thần, sùng kính hơn bất kỳ ai, tín ngưỡng không phải ở hình thức bên ngoài, mà là ở tâm.”

“Lễ cầu nguyện là dành cho mấy người không tín ngưỡng thần như các người, phải tiến hành nghi thức rửa tội.”

Nam Chi nói với Khang Dương: “Chú ơi, những gì cô ấy nói cũng đúng!”



Khang Dương nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, hôm nay hẳn không thể yên ổn được, “Này, nhóc con, hôm nay chúng ta chọn một người để giết đi.”

Nam Chi nghiêng đầu nhìn quai hàm đang siết chặt của chú, cơ bắp nổi lên, mang lại cho hắn cảm giác mạnh mẽ.

Khang Dương cười hắc hắc, “Chúng ta chọn cô lễ tân này trước đi, chú chưa bao giờ nghĩ sẽ ra tay với phụ nữ, nhưng cũng không còn cách nào khác, phá lệ một hôm vậy.”

Nam Chi gật đầu, “Chọn cô ấy đi, cháu đã đọc mấy câu truyện rồi, mấy người gác cổng đều là người xấu.”

Lễ tân:.......

Trông tôi giống người xấu lắm sao?

Khang Dương đóng cửa lớn lại, trong phòng chỉ còn ba người.

Cô gái ở quầy lễ tân bình tĩnh nói: “Anh có chắc anh dám ra tay với tín đồ của thần không, tôn nghiêm của thần không thể xâm phạm, chống lại thần sẽ không thể có kết cục tốt đẹp.”

Khang Dương xắn ống tay áo lên, khởi động cơ bắp, “Tiến vào trò chơi này rồi thì vận mệnh chỉ có một, nếu có thể kéo được một cái đệm lưng, cũng coi như có lời rồi.”

“Chậc chậc, thật là một sự hy sinh vô nghĩa, thần đã ban cho các người tiền tài, quyền lực, vậy mà các người còn không thỏa mãn.” Cô lễ tân lắc đầu.

Cô ta nhìn Nam Chi đang ôm gấu bông, “Ngươi xúc phạm thần linh, cha mẹ ngươi vì ngươi mà phải gặp bất hạnh, chỉ có tín ngưỡng thần, sùng bái thần, thần sẽ cho ngươi tất cả.”

Nam Chi:……

Cô ta còn nhắc đến, còn nhắc đến…

Cô ta vừa nhắc đến, đầu óc Nam Chi lại bị hình ảnh sặc sỡ nồng đậm kia chiếm cứ, cô rất khổ sở.

Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông, nỗ lực khiến đầu mình trống rỗng.

Khuôn mặt của cô lễ tân nháy mắt đã trở nên dữ tợn, tín ngưỡng, điểm tín ngưỡng lại giảm.

Cô ta không nhịn được mà nói với Nam Chi: “Là ngươi hại chết mẹ ngươi, ngươi trơ mắt nhìn cô ta chết mà không cứu, loại người như ngươi sống thì có ích gì, ngươi nên đi gặp mẹ ngươi đi, đi xin lỗi cô ta, cầu xin cô ta tha thứ.”

Giọng điệu của cô ta vừa hung dữ vừa tức giận.

Nam Chi ôm ngực, đau quá đau quá, cô nói: “Không phải, không phải, tôi không hại chết mẹ, là các người hại chết mẹ tôi.”

“Các người đã hại cha mẹ tôi, lại còn muốn làm hại tôi, các người không phải thần, mà là người xấu, tôi không sai, tôi không sai, là các người, là các người hại chúng tôi.”

Nam Chi ôm chặt gấu bông, chạm vào thú bông mềm mại khiến cô có chút cảm giác an toàn.

“Là do các người hại người, lại còn đổ lỗi cho tôi, là các người sai.”

“Thần không thể sai, thần truyền lời: xúc phạm thần linh đều phải chết.” Cô gái lễ tân chậm rãi đứng lên, cả người được bao phủ bởi ánh sáng trắng tinh nhu hòa, làm người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta được.

【Chúc mừng người chơi đã thức tỉnh được thần linh, mời người chơi hãy thành tâm cầu nguyện, thần thương xót thế nhân, thần sẽ thỏa mãn mong muốn của các ngươi.】

“Thình thịch……”



Người chơi và thôn dân vốn còn đang nỗ lực phá cửa đều đồng loại quỳ xuống.

Nam Chi hỏi Khang Dương: “Chú ơi, cháu có thể ước nguyện không?”

Khang Dương lắc đầu: “Không thể, ước nguyện rồi còn chưa biết sẽ phải đưa ra thứ gì để đánh đổi đâu, mạng sống, hoặc là thứ gì đó mà chúng ta không biết.”

Từ lúc trò chơi này xuất hiện, dường như vẫn luôn đùa giỡn người khác, lại cũng không biết nó từ đâu đến.

Chỉ là để đùa giỡn người khác thôi sao?

Nam Chi lại hỏi: “Nếu chúng ta ước một điều mà thần không thể thực hiện được, thần có chết không, thần lập tức sẽ không phải là cái gì cũng có thể thực hiện được.”

“Chú, được không?”

Khang Dương:……

Đầu óc của trẻ con đúng là không thể hiểu được, tư duy rất thần kỳ, khi hắn còn nhỏ cũng suy nghĩ vớ vẩn như vậy sao?

Khang Dương: “Chú sẽ làm trước, chú sẽ ước nguyện trước, chờ một lát…..”

Nam Chi dùng ánh mắt trông mong nhìn Khang Dương, “Chú?”

Khang Dương lắc đầu, hắn liếc mắt nhìn Nam Chi, nói: “Ước nguyện có thể là một cái bẫy, cho dù thần có không thể thực hiện được ước nguyện của chúng ta, thì thần vẫn có thể từ bỏ, mà chúng ta vẫn phải chết.”

Nam Chi ngơ ngác nhìn chú, sau đó vui vẻ khen ngợi, “Chú, chú thật là thông minh, rất thông minh, cháu còn không nghĩ tới.”

Cô điên cuồng vỗ tay khen ngợi chú.

Khang Dương vừa dở khóc dở cười vừa thương hại, một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại không còn cha mẹ, thật là bi kịch.

Đáng buồn.

Nam Chi hỏi: “Chúng ta có thể giết chết thần không?”

Nam Chi vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể làm thần biến mất, mà mình lại có thể sống sót.

Khang Dương nắm chặt tay vung về phía thần, nắm tay tràn đầy sức lực xuyên qua thần, không hề gây ra chút tổn thương nào.

Vị thần kia vẫn cao cao tại thượng, dùng ánh mắt vừa khinh bỉ vừa lạnh lùng nhìn Khang Dương.

“Thật yếu đuối.” Thần thương xót nói, “Không ai có thể làm tổn hại đến thần.”

Khang Dương vặn cổ tay, thản nhiên nói: “Chỉ là thử một chút mà thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?”

Khang Dương cũng không thất vọng, nói với Nam Chi: “Loại này mà là thần gì, ngày nào cũng nói mình rất đáng sợ, không ai có thể làm tổn thương được mình, chắc chắn đây là cài đặt.”

“Chúng ta chỉ còn một cách, phải mở Bug.”

Nam Chi: “Bug là cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook