Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 263: Trò Chơi Tín Ngưỡng (13)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/04/2023
Edit: Kim
“Cái trò chơi rác rưởi gì thế này.” Có thôn dân bực bội hô, “Đã nói rồi, làm dứt khoát đi thì không chịu, cứ phải vòng vo như vậy làm gì, cuối cùng lại thất bại.”
Thật là mất mặt!
Còn có thôn dân không cam lòng, trực tiếp nắm cuốc lên bổ về phía đầu Nam Chi, đều là vì con nhóc này mới khiến trò chơi của bọn họ trở nên kỳ lạ.
Tư duy của động vật bậc cao không tồn tại vận mệnh, chỉ có các thuật toán, các kết quả thu được đều thông qua các thuật toán.
Chiến lược trong trò chơi này đều đã được tính toán, xác suất thành công đạt tới 98%, nhưng điểm tín ngưỡng của cái thứ hoang dã này lại luôn là số âm.
Trở thành 2% tỷ lệ thất bại.
Dựa vào 2% này mà thành công.
Chưa nói đến kiếm lời, các khoản đầu tư ban đầu cũng đều đổ sông đổ bể.
Rõ ràng là lợi dụng mồi nhử, từ trên cao tấn công xuống phía dưới, nhưng lại thành ra như vậy.
Rõ ràng bọn họ là người nắm quyền, nhưng lại đánh không lại.
“Cút ngay, ai cho phép mày ra tay, tao sẽ giết hết lũ chó chúng mày, dám chạy đến thế giới của bọn tao rồi muốn làm gì thì làm.” Khang Dương dùng chân đá văng thôn dân đang tấn công Nam Chi.
Thôn dân kia gần như không có sức phản kháng, cả người cả cuốc ngã ngồi xuống mặt đất.
【Mẹ kiếp, thật là mất mặt, lại bị người của thế giới cấp thấp đánh thành như vậy?】
【Má ơi, không còn mặt mũi để xem tiếp nữa, tôi cũng cảm thấy xấu hổ.】
【Nghe NPC này nói, có vẻ như hắn cũng có chút hiểu biết về trò chơi này.】
【Khẳng định là có hiểu biết về trò chơi.】
【Tôi muốn nói một câu với người làm trò chơi, muốn gì thì trực tiếp đánh hay giam cầm luôn đi, làm mấy thứ hoa hòe lòe loẹt này làm cái gì, quá mất mặt.】
Các người chơi đều rất hoang mang, tình huống bây giờ là như thế nào?
Đã không còn thần nữa, đã không còn thần nữa, bọn họ nên làm cái gì bây giờ!
“Giết bọn họ, giết bọn họ, hút bọn họ, bằng không chúng ta sẽ phải bù điểm tín ngưỡng.” Một thôn dân tuyệt vọng hét lên với đồng bọn.
Những thôn dân khác cũng hiện lên vẻ mặt hung ác, sôi nổi tấn công người chơi, biểu cảm đều là vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn, giống như đang giết mấy con gà không nghe lời.
“Cứu mạng……” Người hét lên đầu tiên là trạch nam, một tên đàn ông to lớn, lê thân hình béo ục ịch tránh đòn tấn công của thôn dân.
“Trò chơi kết thúc, người chơi không được tấn công NPC, nếu không sẽ bị trừng phạt, thông báo đến toàn bộ máy chủ.”
Đối phương là NPC, thực tế cũng là người chơi.
Sắc mặt của các người chơi này đại biến, biểu cảm đau khổ, thân thể giống như màn hình TV lập lòe rồi biến mất ở trước mặt các người chơi, chỉ còn lại mấy người chơi còn chưa hoàn hồn.
“Ô…..” Bà nội trợ khóc thành tiếng, “Không còn thần nữa, tôi phải làm sao bây giờ?”
Nhờ có thần mà gia đình bà trở nên hạnh phúc hơn rất nhiều.
“Nhờ có thần mà chồng con tôi trở nên tốt hơn, bọn họ đã tốt lên.”
“Các người không nên làm tổn thương thần, không nên.”
Bọn họ cũng không phải là quá tín ngưỡng thần, mà là vì thần có thể cho bọn họ thứ bọn họ muốn.
Là thứ bọn họ rất muốn thay đổi, là giúp đỡ bọn họ.
Bà ta không nhịn được cơn phẫn nộ cùng oán giận, nói với Nam Chi và Khang Dương: “Tại sao các người phải làm như vậy, thần chỉ muốn các người tín ngưỡng thần, chỉ cần tín ngưỡng là được, hoàn toàn không hại gì cho chúng ta, ngược lại còn được lợi.”
Hiển nhiên những người chơi khác cũng đồng ý với bà nội trợ, lên án hành vi của Nam Chi và Khang Dương.
Cho dù hai người bọn họ làm đúng, nhưng lại xúc phạm đến hạnh phúc và lợi ích của người khác, vậy thì chính là sai.
Khang Dương nói: “Hạnh phúc mà mấy người nói đều là giả, đó chỉ là ảo ảnh mà thần tạo ra mà thôi, con người chứ có phải thú bông đâu mà có thể thay đổi ngay được.”
Vấn đề tồn tại, ngoài việc tự mình giải quyết thì có cách nào khác nữa đâu, sao có thể trông cậy vào việc vấn đề tự biến mất, có người thay mình giải quyết vấn đề được.
Đi trông cậy vào thần?
Không thể trông cậy vào ai, đến cả người thân cũng không thể trông cậy được, còn trông cậy vào thần cái gì?
Trông cậy vào thần có thể khiến người thân thay đổi được sao, đúng là quá mức.
Biển không bao giờ lặng, thay vì cầu nguyện cho sóng yên biển lặng, còn không bằng nỗ lực đóng một con thuyền vững chắc.
Rõ ràng là bà nội trợ không thể chấp nhận được sự thật này, sắc mặt của bà rất khó coi.
Gia đình là điểm tựa duy nhất của bà, bây giờ điểm tựa này đã không còn nữa, bà không thể chịu đựng nổi.
Bà cho rằng có thể thay đổi, thần có thể thay đổi, giúp bà có được cuộc sống hạnh phúc.
Khang Dương giải thích mấy câu cũng không nói nữa, nhìn Nam Chi ôm gấu bông đứng ở một bên khiến trong lòng người ta nảy ra cảm giác thương tiếc cùng chua xót, hắn an ủi nói: “Không cần phải buồn, bọn họ chỉ chưa biết chân tướng sự việc mà thôi, lại quá muốn có được hạnh phúc.”
Quá muốn có được thứ mình muốn.
Nam Chi mỉm cười với Khang Dương, lộ ra hàm răng đều như hạt kê, rất xán lạn, không hề có một chút mây mù, “Chú, cháu không buồn, cháu không có quan hệ gì với bọn họ cả.”
Bà nội nói, không cần để ý tới những người không liên quan, những người không liên quan đến cuộc sống và sự nghiệp của mình thì không cần để ý.
“Chúng ta đã giải thích quá mệt mỏi rồi.” Nam Chi nói.
“Bé ngoan.” Khang Dương cười, đạo lý này người lớn ai cũng hiểu rõ, chỉ là người lớn bị quá nhiều dục vọng vây hãm lấy thôi.
【Trò chơi kết thúc, người chơi Khang Dương, Tân Nguyệt có cơ hội thức tỉnh kỹ năng huyết mạch, các người chơi lập tức rời khỏi trò chơi, chờ lần mở trò chơi tiếp theo. 】Giọng nói của trò chơi vang lên.
【Thông báo toàn máy chủ: người chơi Khang Dương nhận được ‘tâm vững như đá’, người chơi Tân Nguyệt nhận được ‘nói là làm ngay’.
Cơ hội thức tỉnh kỹ năng huyết mạch là cái gì?
Những người chơi khác đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi và Khang Dương, chẳng lẽ chỉ có hai người bọn họ được khen thưởng thôi sao?
Những người khác đều không có.
Không còn thần cũng thôi đi, nhưng tại sao ngay đến cả khen thưởng cũng không có.
Đều là người chơi, hai người dựa vào cái gì mà nhận được khen thưởng, không phục, không phục.
Bọn họ đều dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn hai người một lớn một nhỏ, Khang Dương cảnh giác nhìn những người chơi khác, chắn trước mặt Nam Chi.
Khang Dương hỏi Nam Chi: “Cháu ở đâu, đợi ra ngoài rồi chú tới tìm cháu.”
Nam Chi lập tức nói: “Chú, cháu ở cô nhi viện Dương Quang.”
“Chú nhớ rồi, trở về chú sẽ tìm cháu.” Khang Dương nhìn con gấu bông trong lòng Nam Chi, nghĩ thầm, lần sau hắn có nên mang theo một thứ giống như vậy không?
Nhưng mà một người đàn ông trưởng thành như hắn lại mang theo thứ đồ như vậy, trông rất kỳ quái.
Cảm giác không trọng lượng mãnh liệt quét đến mọi người, tựa như bị ném xuống từ trên cao, nỗi sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.
“Tân Nguyệt, Tân Nguyệt, em đang ở đâu?”
“Tân Nguyệt, Tân Nguyệt……”
“Có phải con bé chạy ra khỏi cô nhi viện rồi không?”
Nam Chi đứng dưới cây cầu trượt, nghe thấy có rất nhiều người đang gọi tên mình, cô ôm gấu bông, “Em ở đây.”
Nhân viên cô nhi viện nghe thấy tiếng nói, nhìn thấy Nam Chi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại quở trách nói: “Cô đã tìm em gần một ngày rồi.”
Nam Chi xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
“Sau này không được chạy lung tung nữa, các cô chú sẽ rất lo lắng.” Nhân viên kìm nén tức giận, dịu dàng nói.
Nam Chi do dự, cô không dám đảm bảo, cô sẽ còn bị trò chơi kia đưa đi.
“Được rồi, đứa trẻ trở về là tốt rồi.”
“Tân Nguyệt, ăn cơm thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa.” Nhân viên cô nhi viện nói với Nam Chi còn đang đứng ngây ngốc.
“Đến ngay.” Nam Chi khôi phục tinh thần, toàn thân mềm như bông, đi đường cũng giống như đang giẫm trên bông.
Đói quá, đói quá.
“Cái trò chơi rác rưởi gì thế này.” Có thôn dân bực bội hô, “Đã nói rồi, làm dứt khoát đi thì không chịu, cứ phải vòng vo như vậy làm gì, cuối cùng lại thất bại.”
Thật là mất mặt!
Còn có thôn dân không cam lòng, trực tiếp nắm cuốc lên bổ về phía đầu Nam Chi, đều là vì con nhóc này mới khiến trò chơi của bọn họ trở nên kỳ lạ.
Tư duy của động vật bậc cao không tồn tại vận mệnh, chỉ có các thuật toán, các kết quả thu được đều thông qua các thuật toán.
Chiến lược trong trò chơi này đều đã được tính toán, xác suất thành công đạt tới 98%, nhưng điểm tín ngưỡng của cái thứ hoang dã này lại luôn là số âm.
Trở thành 2% tỷ lệ thất bại.
Dựa vào 2% này mà thành công.
Chưa nói đến kiếm lời, các khoản đầu tư ban đầu cũng đều đổ sông đổ bể.
Rõ ràng là lợi dụng mồi nhử, từ trên cao tấn công xuống phía dưới, nhưng lại thành ra như vậy.
Rõ ràng bọn họ là người nắm quyền, nhưng lại đánh không lại.
“Cút ngay, ai cho phép mày ra tay, tao sẽ giết hết lũ chó chúng mày, dám chạy đến thế giới của bọn tao rồi muốn làm gì thì làm.” Khang Dương dùng chân đá văng thôn dân đang tấn công Nam Chi.
Thôn dân kia gần như không có sức phản kháng, cả người cả cuốc ngã ngồi xuống mặt đất.
【Mẹ kiếp, thật là mất mặt, lại bị người của thế giới cấp thấp đánh thành như vậy?】
【Má ơi, không còn mặt mũi để xem tiếp nữa, tôi cũng cảm thấy xấu hổ.】
【Nghe NPC này nói, có vẻ như hắn cũng có chút hiểu biết về trò chơi này.】
【Khẳng định là có hiểu biết về trò chơi.】
【Tôi muốn nói một câu với người làm trò chơi, muốn gì thì trực tiếp đánh hay giam cầm luôn đi, làm mấy thứ hoa hòe lòe loẹt này làm cái gì, quá mất mặt.】
Các người chơi đều rất hoang mang, tình huống bây giờ là như thế nào?
Đã không còn thần nữa, đã không còn thần nữa, bọn họ nên làm cái gì bây giờ!
“Giết bọn họ, giết bọn họ, hút bọn họ, bằng không chúng ta sẽ phải bù điểm tín ngưỡng.” Một thôn dân tuyệt vọng hét lên với đồng bọn.
Những thôn dân khác cũng hiện lên vẻ mặt hung ác, sôi nổi tấn công người chơi, biểu cảm đều là vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn, giống như đang giết mấy con gà không nghe lời.
“Cứu mạng……” Người hét lên đầu tiên là trạch nam, một tên đàn ông to lớn, lê thân hình béo ục ịch tránh đòn tấn công của thôn dân.
“Trò chơi kết thúc, người chơi không được tấn công NPC, nếu không sẽ bị trừng phạt, thông báo đến toàn bộ máy chủ.”
Đối phương là NPC, thực tế cũng là người chơi.
Sắc mặt của các người chơi này đại biến, biểu cảm đau khổ, thân thể giống như màn hình TV lập lòe rồi biến mất ở trước mặt các người chơi, chỉ còn lại mấy người chơi còn chưa hoàn hồn.
“Ô…..” Bà nội trợ khóc thành tiếng, “Không còn thần nữa, tôi phải làm sao bây giờ?”
Nhờ có thần mà gia đình bà trở nên hạnh phúc hơn rất nhiều.
“Nhờ có thần mà chồng con tôi trở nên tốt hơn, bọn họ đã tốt lên.”
“Các người không nên làm tổn thương thần, không nên.”
Bọn họ cũng không phải là quá tín ngưỡng thần, mà là vì thần có thể cho bọn họ thứ bọn họ muốn.
Là thứ bọn họ rất muốn thay đổi, là giúp đỡ bọn họ.
Bà ta không nhịn được cơn phẫn nộ cùng oán giận, nói với Nam Chi và Khang Dương: “Tại sao các người phải làm như vậy, thần chỉ muốn các người tín ngưỡng thần, chỉ cần tín ngưỡng là được, hoàn toàn không hại gì cho chúng ta, ngược lại còn được lợi.”
Hiển nhiên những người chơi khác cũng đồng ý với bà nội trợ, lên án hành vi của Nam Chi và Khang Dương.
Cho dù hai người bọn họ làm đúng, nhưng lại xúc phạm đến hạnh phúc và lợi ích của người khác, vậy thì chính là sai.
Khang Dương nói: “Hạnh phúc mà mấy người nói đều là giả, đó chỉ là ảo ảnh mà thần tạo ra mà thôi, con người chứ có phải thú bông đâu mà có thể thay đổi ngay được.”
Vấn đề tồn tại, ngoài việc tự mình giải quyết thì có cách nào khác nữa đâu, sao có thể trông cậy vào việc vấn đề tự biến mất, có người thay mình giải quyết vấn đề được.
Đi trông cậy vào thần?
Không thể trông cậy vào ai, đến cả người thân cũng không thể trông cậy được, còn trông cậy vào thần cái gì?
Trông cậy vào thần có thể khiến người thân thay đổi được sao, đúng là quá mức.
Biển không bao giờ lặng, thay vì cầu nguyện cho sóng yên biển lặng, còn không bằng nỗ lực đóng một con thuyền vững chắc.
Rõ ràng là bà nội trợ không thể chấp nhận được sự thật này, sắc mặt của bà rất khó coi.
Gia đình là điểm tựa duy nhất của bà, bây giờ điểm tựa này đã không còn nữa, bà không thể chịu đựng nổi.
Bà cho rằng có thể thay đổi, thần có thể thay đổi, giúp bà có được cuộc sống hạnh phúc.
Khang Dương giải thích mấy câu cũng không nói nữa, nhìn Nam Chi ôm gấu bông đứng ở một bên khiến trong lòng người ta nảy ra cảm giác thương tiếc cùng chua xót, hắn an ủi nói: “Không cần phải buồn, bọn họ chỉ chưa biết chân tướng sự việc mà thôi, lại quá muốn có được hạnh phúc.”
Quá muốn có được thứ mình muốn.
Nam Chi mỉm cười với Khang Dương, lộ ra hàm răng đều như hạt kê, rất xán lạn, không hề có một chút mây mù, “Chú, cháu không buồn, cháu không có quan hệ gì với bọn họ cả.”
Bà nội nói, không cần để ý tới những người không liên quan, những người không liên quan đến cuộc sống và sự nghiệp của mình thì không cần để ý.
“Chúng ta đã giải thích quá mệt mỏi rồi.” Nam Chi nói.
“Bé ngoan.” Khang Dương cười, đạo lý này người lớn ai cũng hiểu rõ, chỉ là người lớn bị quá nhiều dục vọng vây hãm lấy thôi.
【Trò chơi kết thúc, người chơi Khang Dương, Tân Nguyệt có cơ hội thức tỉnh kỹ năng huyết mạch, các người chơi lập tức rời khỏi trò chơi, chờ lần mở trò chơi tiếp theo. 】Giọng nói của trò chơi vang lên.
【Thông báo toàn máy chủ: người chơi Khang Dương nhận được ‘tâm vững như đá’, người chơi Tân Nguyệt nhận được ‘nói là làm ngay’.
Cơ hội thức tỉnh kỹ năng huyết mạch là cái gì?
Những người chơi khác đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi và Khang Dương, chẳng lẽ chỉ có hai người bọn họ được khen thưởng thôi sao?
Những người khác đều không có.
Không còn thần cũng thôi đi, nhưng tại sao ngay đến cả khen thưởng cũng không có.
Đều là người chơi, hai người dựa vào cái gì mà nhận được khen thưởng, không phục, không phục.
Bọn họ đều dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn hai người một lớn một nhỏ, Khang Dương cảnh giác nhìn những người chơi khác, chắn trước mặt Nam Chi.
Khang Dương hỏi Nam Chi: “Cháu ở đâu, đợi ra ngoài rồi chú tới tìm cháu.”
Nam Chi lập tức nói: “Chú, cháu ở cô nhi viện Dương Quang.”
“Chú nhớ rồi, trở về chú sẽ tìm cháu.” Khang Dương nhìn con gấu bông trong lòng Nam Chi, nghĩ thầm, lần sau hắn có nên mang theo một thứ giống như vậy không?
Nhưng mà một người đàn ông trưởng thành như hắn lại mang theo thứ đồ như vậy, trông rất kỳ quái.
Cảm giác không trọng lượng mãnh liệt quét đến mọi người, tựa như bị ném xuống từ trên cao, nỗi sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.
“Tân Nguyệt, Tân Nguyệt, em đang ở đâu?”
“Tân Nguyệt, Tân Nguyệt……”
“Có phải con bé chạy ra khỏi cô nhi viện rồi không?”
Nam Chi đứng dưới cây cầu trượt, nghe thấy có rất nhiều người đang gọi tên mình, cô ôm gấu bông, “Em ở đây.”
Nhân viên cô nhi viện nghe thấy tiếng nói, nhìn thấy Nam Chi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại quở trách nói: “Cô đã tìm em gần một ngày rồi.”
Nam Chi xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
“Sau này không được chạy lung tung nữa, các cô chú sẽ rất lo lắng.” Nhân viên kìm nén tức giận, dịu dàng nói.
Nam Chi do dự, cô không dám đảm bảo, cô sẽ còn bị trò chơi kia đưa đi.
“Được rồi, đứa trẻ trở về là tốt rồi.”
“Tân Nguyệt, ăn cơm thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa.” Nhân viên cô nhi viện nói với Nam Chi còn đang đứng ngây ngốc.
“Đến ngay.” Nam Chi khôi phục tinh thần, toàn thân mềm như bông, đi đường cũng giống như đang giẫm trên bông.
Đói quá, đói quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.