Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 265: Trò Chơi Tín Ngưỡng (15)
Ngận Thị Kiểu Tình
24/04/2023
Edit: Kim
Một cuộc thí nghiệm được mở ra, cơ thể hắn được cấy vào một số thứ, là hắn tự nguyện, tự nguyện làm vật thí nghiệm.
Hắn ngày đêm cầu nguyện, hy vọng có thể tiến vào trò chơi, không biết là do cầu nguyện có tác dụng, hay là đồ cấy vào người hắn có tác dụng, hắn thật sự đã có thể tiến vào trò chơi.
Có lẽ niềm tin của hắn quá mạnh mẽ cho nên mới được chọn vào trò chơi.
Nếu nói trò chơi lựa chọn theo năng lượng giao động cao, thì một người giống như trạch nam với thân hình ục ịch, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, tại sao trò chơi lại chọn hắn?
Theo thông tin mà bộ phận nắm được, loại người nào cũng có, nam có nữ có, già có, trẻ có.
Khang Dương nhìn đứa trẻ đang nhón chân nhìn quanh, còn có một đứa trẻ nhỏ như vậy nữa.
Gấu bông nhỏ một lần nữa trở lại tay Nam Chi, cô ôm gấu bông, thân thiết mà cọ mặt vào gấu bông.
“Khoảng thời gian này sống cùng chú đi.” Khang Dương nói, đứa trẻ này sớm muộn gì cũng sẽ giống như các đồng đội của hắn, căn bản không thể chịu nổi thế giới trong trò chơi, tinh thần trở nên không bình thường.
Quân nhân đã qua huấn luyện còn không thể chịu đựng được, huống chi là người thường, người thường có tỷ lệ tử vong rất cao.
Hơn nữa lãnh đạo cao cấp còn cho rằng trò chơi này chỉ là một phép thử mà thôi, nói không chừng sau đó sẽ là cuộc xâm chiếm quy mô lớn.
Đủ loại thủ đoạn thần bí mà chỉ có trong thần thoại mới có.
Mặc kệ thế nào, những thủ đoạn kia bọn họ vẫn không thể đối phó được, kẻ địch không đáng sợ, không nhìn thấy kẻ địch mới đáng sợ.
Cũng không biết đánh ở đâu, tấn công hướng nào.
Thậm chí còn có thể cung cấp siêu năng lực cho con người.
Cũng không biết trong xã hội có bao nhiêu người có siêu năng lực.
“Được, cháu sẽ ở cùng chú.” Nam Chi vui vẻ đồng ý, nếu cô ở cô nhi viện mà mất tích, các cô chú còn phải đi tìm cô.
Khang Dương đưa đứa trẻ đến ký túc xá đơn của mình, một người đàn ông độc thân như hắn bây giờ lại mang theo một đứa trẻ.
Ở trong phòng, Khang Dương làm trò trước mặt Nam Chi, cởi quần áo ra trước mặt cô, để lộ ra cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Nam Chi:???
“Chú?” Tại sao chú lại cởi quần áo.
Cô vội vàng lấy tay che mắt lại, từ kẽ tay nhìn chú, những cái này là cơ bắp sao, thật là đẹp!
Còn nhiều cơ bắp hơn cả cha.
“Ồ…” Cơ thể của Khang Dương đột nhiên bao phủ bởi những viên đá, biến thành một người đá.
“Oa……” Nam Chi vô cùng kinh ngạc, lập tức chạy tới sờ vào người chú, nhìn giống cục đá, sờ vào cũng lành lạnh như đá.
“Chú, chú, sao chú có thể biến thành người đá vậy?” Nam Chi vô cùng hưng phấn, “Chú, chú không phải là con người sao?”
“Rầm……”
Những viên đá ẩn vào trong làn da Khang Dương, hắn vừa mặc quần áo vừa nói: “Đây là phần thưởng của trò chơi, cháu cũng đã được thức tỉnh kỹ năng, đã thử qua chưa, có đau không?”
Sau khi hắn ra khỏi trò chơi, toàn thân đau đớn đến mức như từng tấc thịt trên người đều bị gõ nát rồi ghép lại, vô cùng đau đớn.
Hắn lo lắng cho đứa trẻ, vừa tỉnh lại đã đi tìm đứa trẻ.
Nam Chi lắc đầu, “Cháu không có cảm giác gì, không đau.”
Khang Dương chỉ có thể nói: “Có lẽ kỹ năng của cháu không liên quan tới thể chất.”
“Cháu biết sử dụng kỹ năng của mình thế nào không?” Khang Dương hỏi.
Nam Chi chỉ có một câu trả lời không biết cho cả ba câu hỏi, “Không biết.”
Khang Dương cười nói: “Không vội, cứ từ từ nghiên cứu, các cô chú ở viện nghiên cứu sẽ giúp cháu.”
“Chú đi mua đồ vệ sinh cho cháu.” Khang Dương nói với Nam Chi, Nam Chi mỉm cười, “Cảm ơn chú, chú thật tốt.”
Khang Dương:……
Đứa nhỏ này thật biết cách đút canh mê hồn cho người ta, động một chút là chú, cảm ơn, thật tốt, cái miệng nhỏ nói không ngừng.
Khang Dương: “Kỳ thực cháu không cần phải lấy lòng chú, chú không cần cháu nói lời cảm ơn cũng sẽ chăm sóc cháu thật tốt.” Chỉ cần hắn còn sống.
Một nhà ba người đều phải chết trong trò chơi này, thật bi ai.
Nam Chi khó hiểu, “Chú à, cái này gọi là lấy lòng sao, không phải nha, cháu chỉ nói ra những gì cháu nghĩ thôi, không phải là lấy lòng.”
“Lấy lòng sẽ không vui, cháu không hề không vui.”
Khang Dương không nhịn được mà nhéo mặt đứa trẻ, “Đúng vậy, cháu chỉ nói nhiều thôi.”
Ừm, là người lớn như hắn nghĩ nhiều rồi, lại suy nghĩ theo cách của người lớn, cho rằng trẻ con cũng phải như vậy.
Nói là làm ngay, có nghĩa là liên quan đến ngôn ngữ, trong này có ý nghĩa gì?
Nhìn thì có vẻ rất nghịch thiên, không biết sau khi sử dụng thì sẽ có di chứng gì.
Khang Dương đưa đứa trẻ đi mua đồ dùng sinh hoạt, tới giờ cơm, lại nắm cô đi đến nhà ăn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi, hỏi Khang Dương đứa trẻ này là ai.
Khang Dương chỉ nói: “Đứa nhỏ con nhà họ hàng, trong nhà xảy ra chuyện đứa trẻ không có ai nuôi, cho nên sẽ ở cùng tôi một thời gian.”
Nam Chi bị chú nắm lấy, không nói một lời, nhìn bữa ăn thịnh soạn, Nam Chi nói: “Chú ơi, chúng ta không thể ăn hết nhiều như vậy được, không được lãng phí.”
“Không sao, cháu ăn thừa thì chú ăn.” Khang Dương không chút để ý nói.
Nam Chi chớp chớp mắt, “Như vậy cũng được sao?”
Khang Dương, “Không việc gì, lúc thi hành nhiệm vụ ngay đến cả sâu cũng phải ăn, ngắt đầu sâu đi, ném vào trong miệng, nước bắn ra.”
Nam Chi:.....
Cô không nói nên lời mà nhìn chú.
“Đừng nói mấy thứ này trước mặt trẻ con.” Lý Ký Thuần bưng mâm đồ ăn ngồi xuống, gắp đùi gà cho Nam Chi, “Ăn nhiều đồ dinh dưỡng một chút.”
Nam Chi vụng về cầm lấy cái đùi gà gặm ngấu nghiến, lắng nghe người lớn nói chuyện.
Lý Ký Thuần nói: “Theo tin tức được gửi về, lần này các người chơi trở về tuy không bị suy sụp tinh thần, nhưng cũng rất mệt mỏi, có cảm giác bị tách ra khỏi thực tế, không thể hòa nhập lại được.”
Trong cục có rất nhiều hồ sơ của các người chơi, người có chuyên môn sẽ chú ý tới bọn họ, đặc biệt là trạng thái tinh thần của bọn họ.
Có vài người còn phải đưa đi điều trị, nhưng khi trò chơi bắt đầu, cho dù đã nhốt họ ở chỗ kín đáo, thì người vẫn biến mất, sau khi trò chơi kết thúc, người lại được đưa trở về.
Có đôi khi người được đưa trở về đã không còn nguyên vẹn, cơ thể đã bị hủy hoại đến mức không thể nhận ra.
Thật làm người ta cảm thấy rất bất lực.
Khang Dương thở dài, “Đó là bởi vì thần đã tạo ra cho bọn họ một giấc mộng đẹp, dễ dàng có được hạnh phúc, quyền lực và sự giàu có.”
Hiện thực lại quá khó khăn, sao có thể chấp nhận được.
Cái loại cảm giác mọi việc đều xoay chuyển theo ý mình muốn, cảm giác này chính là không còn gì có thể tuyệt vời hơn, quá hạnh phúc.
Hiện thực lại hoàn toàn trái ngược với giấc mơ, lại từ chối tin tưởng, từ chối hòa nhập, không cách nào tiếp thu được.
Nhưng hiện thực chính là như vậy, chính là đau khổ như vậy.
Có thể nói, thần lần này là giết người tru tâm*, dẫn người ta trầm mê vào mộng đẹp, nếu có thể trầm mê cả đời thì cũng thôi đi, nhưng hiển nhiên là không được.
(*Giết người tru tâm: đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.)
Còn có người đã quen với cảm giác giết chóc trong trò chơi, đối với mạng người lại tỏ ra vô cảm.
Có lẽ vì trong trò chơi đạt được phần thưởng trở nên cường đại, sự kiêu ngạo bành trướng, sau khi trở về hiện thực rồi, còn coi thường người khác như con kiến.
Ở trong thế giới hiện thực lại muốn làm gì thì làm, lúc này không cần trò chơi ra tay, các cơ quan chức năng cũng phải ra tay, loại bỏ những phần tử nguy hiểm đó.
Trong tài khoản của một số người lại xuất hiện một số tiền nặc danh, là đột nhiên xuất hiện.
Không cần nghĩ cũng biết đây là phần thưởng của trò chơi.
Lại còn không có cách nào đóng băng số tiền này.
Thực rõ ràng, khoa học công nghệ của đối thủ cao hơn bọn họ rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào hạ gục đối phương được.
Một cuộc thí nghiệm được mở ra, cơ thể hắn được cấy vào một số thứ, là hắn tự nguyện, tự nguyện làm vật thí nghiệm.
Hắn ngày đêm cầu nguyện, hy vọng có thể tiến vào trò chơi, không biết là do cầu nguyện có tác dụng, hay là đồ cấy vào người hắn có tác dụng, hắn thật sự đã có thể tiến vào trò chơi.
Có lẽ niềm tin của hắn quá mạnh mẽ cho nên mới được chọn vào trò chơi.
Nếu nói trò chơi lựa chọn theo năng lượng giao động cao, thì một người giống như trạch nam với thân hình ục ịch, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, tại sao trò chơi lại chọn hắn?
Theo thông tin mà bộ phận nắm được, loại người nào cũng có, nam có nữ có, già có, trẻ có.
Khang Dương nhìn đứa trẻ đang nhón chân nhìn quanh, còn có một đứa trẻ nhỏ như vậy nữa.
Gấu bông nhỏ một lần nữa trở lại tay Nam Chi, cô ôm gấu bông, thân thiết mà cọ mặt vào gấu bông.
“Khoảng thời gian này sống cùng chú đi.” Khang Dương nói, đứa trẻ này sớm muộn gì cũng sẽ giống như các đồng đội của hắn, căn bản không thể chịu nổi thế giới trong trò chơi, tinh thần trở nên không bình thường.
Quân nhân đã qua huấn luyện còn không thể chịu đựng được, huống chi là người thường, người thường có tỷ lệ tử vong rất cao.
Hơn nữa lãnh đạo cao cấp còn cho rằng trò chơi này chỉ là một phép thử mà thôi, nói không chừng sau đó sẽ là cuộc xâm chiếm quy mô lớn.
Đủ loại thủ đoạn thần bí mà chỉ có trong thần thoại mới có.
Mặc kệ thế nào, những thủ đoạn kia bọn họ vẫn không thể đối phó được, kẻ địch không đáng sợ, không nhìn thấy kẻ địch mới đáng sợ.
Cũng không biết đánh ở đâu, tấn công hướng nào.
Thậm chí còn có thể cung cấp siêu năng lực cho con người.
Cũng không biết trong xã hội có bao nhiêu người có siêu năng lực.
“Được, cháu sẽ ở cùng chú.” Nam Chi vui vẻ đồng ý, nếu cô ở cô nhi viện mà mất tích, các cô chú còn phải đi tìm cô.
Khang Dương đưa đứa trẻ đến ký túc xá đơn của mình, một người đàn ông độc thân như hắn bây giờ lại mang theo một đứa trẻ.
Ở trong phòng, Khang Dương làm trò trước mặt Nam Chi, cởi quần áo ra trước mặt cô, để lộ ra cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Nam Chi:???
“Chú?” Tại sao chú lại cởi quần áo.
Cô vội vàng lấy tay che mắt lại, từ kẽ tay nhìn chú, những cái này là cơ bắp sao, thật là đẹp!
Còn nhiều cơ bắp hơn cả cha.
“Ồ…” Cơ thể của Khang Dương đột nhiên bao phủ bởi những viên đá, biến thành một người đá.
“Oa……” Nam Chi vô cùng kinh ngạc, lập tức chạy tới sờ vào người chú, nhìn giống cục đá, sờ vào cũng lành lạnh như đá.
“Chú, chú, sao chú có thể biến thành người đá vậy?” Nam Chi vô cùng hưng phấn, “Chú, chú không phải là con người sao?”
“Rầm……”
Những viên đá ẩn vào trong làn da Khang Dương, hắn vừa mặc quần áo vừa nói: “Đây là phần thưởng của trò chơi, cháu cũng đã được thức tỉnh kỹ năng, đã thử qua chưa, có đau không?”
Sau khi hắn ra khỏi trò chơi, toàn thân đau đớn đến mức như từng tấc thịt trên người đều bị gõ nát rồi ghép lại, vô cùng đau đớn.
Hắn lo lắng cho đứa trẻ, vừa tỉnh lại đã đi tìm đứa trẻ.
Nam Chi lắc đầu, “Cháu không có cảm giác gì, không đau.”
Khang Dương chỉ có thể nói: “Có lẽ kỹ năng của cháu không liên quan tới thể chất.”
“Cháu biết sử dụng kỹ năng của mình thế nào không?” Khang Dương hỏi.
Nam Chi chỉ có một câu trả lời không biết cho cả ba câu hỏi, “Không biết.”
Khang Dương cười nói: “Không vội, cứ từ từ nghiên cứu, các cô chú ở viện nghiên cứu sẽ giúp cháu.”
“Chú đi mua đồ vệ sinh cho cháu.” Khang Dương nói với Nam Chi, Nam Chi mỉm cười, “Cảm ơn chú, chú thật tốt.”
Khang Dương:……
Đứa nhỏ này thật biết cách đút canh mê hồn cho người ta, động một chút là chú, cảm ơn, thật tốt, cái miệng nhỏ nói không ngừng.
Khang Dương: “Kỳ thực cháu không cần phải lấy lòng chú, chú không cần cháu nói lời cảm ơn cũng sẽ chăm sóc cháu thật tốt.” Chỉ cần hắn còn sống.
Một nhà ba người đều phải chết trong trò chơi này, thật bi ai.
Nam Chi khó hiểu, “Chú à, cái này gọi là lấy lòng sao, không phải nha, cháu chỉ nói ra những gì cháu nghĩ thôi, không phải là lấy lòng.”
“Lấy lòng sẽ không vui, cháu không hề không vui.”
Khang Dương không nhịn được mà nhéo mặt đứa trẻ, “Đúng vậy, cháu chỉ nói nhiều thôi.”
Ừm, là người lớn như hắn nghĩ nhiều rồi, lại suy nghĩ theo cách của người lớn, cho rằng trẻ con cũng phải như vậy.
Nói là làm ngay, có nghĩa là liên quan đến ngôn ngữ, trong này có ý nghĩa gì?
Nhìn thì có vẻ rất nghịch thiên, không biết sau khi sử dụng thì sẽ có di chứng gì.
Khang Dương đưa đứa trẻ đi mua đồ dùng sinh hoạt, tới giờ cơm, lại nắm cô đi đến nhà ăn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi, hỏi Khang Dương đứa trẻ này là ai.
Khang Dương chỉ nói: “Đứa nhỏ con nhà họ hàng, trong nhà xảy ra chuyện đứa trẻ không có ai nuôi, cho nên sẽ ở cùng tôi một thời gian.”
Nam Chi bị chú nắm lấy, không nói một lời, nhìn bữa ăn thịnh soạn, Nam Chi nói: “Chú ơi, chúng ta không thể ăn hết nhiều như vậy được, không được lãng phí.”
“Không sao, cháu ăn thừa thì chú ăn.” Khang Dương không chút để ý nói.
Nam Chi chớp chớp mắt, “Như vậy cũng được sao?”
Khang Dương, “Không việc gì, lúc thi hành nhiệm vụ ngay đến cả sâu cũng phải ăn, ngắt đầu sâu đi, ném vào trong miệng, nước bắn ra.”
Nam Chi:.....
Cô không nói nên lời mà nhìn chú.
“Đừng nói mấy thứ này trước mặt trẻ con.” Lý Ký Thuần bưng mâm đồ ăn ngồi xuống, gắp đùi gà cho Nam Chi, “Ăn nhiều đồ dinh dưỡng một chút.”
Nam Chi vụng về cầm lấy cái đùi gà gặm ngấu nghiến, lắng nghe người lớn nói chuyện.
Lý Ký Thuần nói: “Theo tin tức được gửi về, lần này các người chơi trở về tuy không bị suy sụp tinh thần, nhưng cũng rất mệt mỏi, có cảm giác bị tách ra khỏi thực tế, không thể hòa nhập lại được.”
Trong cục có rất nhiều hồ sơ của các người chơi, người có chuyên môn sẽ chú ý tới bọn họ, đặc biệt là trạng thái tinh thần của bọn họ.
Có vài người còn phải đưa đi điều trị, nhưng khi trò chơi bắt đầu, cho dù đã nhốt họ ở chỗ kín đáo, thì người vẫn biến mất, sau khi trò chơi kết thúc, người lại được đưa trở về.
Có đôi khi người được đưa trở về đã không còn nguyên vẹn, cơ thể đã bị hủy hoại đến mức không thể nhận ra.
Thật làm người ta cảm thấy rất bất lực.
Khang Dương thở dài, “Đó là bởi vì thần đã tạo ra cho bọn họ một giấc mộng đẹp, dễ dàng có được hạnh phúc, quyền lực và sự giàu có.”
Hiện thực lại quá khó khăn, sao có thể chấp nhận được.
Cái loại cảm giác mọi việc đều xoay chuyển theo ý mình muốn, cảm giác này chính là không còn gì có thể tuyệt vời hơn, quá hạnh phúc.
Hiện thực lại hoàn toàn trái ngược với giấc mơ, lại từ chối tin tưởng, từ chối hòa nhập, không cách nào tiếp thu được.
Nhưng hiện thực chính là như vậy, chính là đau khổ như vậy.
Có thể nói, thần lần này là giết người tru tâm*, dẫn người ta trầm mê vào mộng đẹp, nếu có thể trầm mê cả đời thì cũng thôi đi, nhưng hiển nhiên là không được.
(*Giết người tru tâm: đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.)
Còn có người đã quen với cảm giác giết chóc trong trò chơi, đối với mạng người lại tỏ ra vô cảm.
Có lẽ vì trong trò chơi đạt được phần thưởng trở nên cường đại, sự kiêu ngạo bành trướng, sau khi trở về hiện thực rồi, còn coi thường người khác như con kiến.
Ở trong thế giới hiện thực lại muốn làm gì thì làm, lúc này không cần trò chơi ra tay, các cơ quan chức năng cũng phải ra tay, loại bỏ những phần tử nguy hiểm đó.
Trong tài khoản của một số người lại xuất hiện một số tiền nặc danh, là đột nhiên xuất hiện.
Không cần nghĩ cũng biết đây là phần thưởng của trò chơi.
Lại còn không có cách nào đóng băng số tiền này.
Thực rõ ràng, khoa học công nghệ của đối thủ cao hơn bọn họ rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào hạ gục đối phương được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.