Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 294: Trò Chơi Tín Ngưỡng (44)

Ngận Thị Kiểu Tình

26/07/2023

Edit: Kim

Sự uy hiếp của trò chơi không làm Thận Văn sợ hãi.

Hắn thản nhiên đến nỗi Nam Chi cũng không cảm thấy lo lắng.

【 Cảnh cáo, cảnh cáo, người chơi buông đồ trong tay xuống.】

Thận Văn chỉ nói: “Một đám chuột nhắt, giả thần giả quỷ.”

Lòng bàn tay Thận Văn vậy mà lại xuất hiện một ngọn lửa màu trắng lạnh lẽo, không gian chung quanh ngọn lửa bởi vì sóng nhiệt mà sinh ra nếp gấp.

Chiếc hộp màu đen tan ra từng chút một, giống như kem tươi thiêu đốt dưới ánh mặt trời.

Nam Chi che miệng, hai mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc.

Oa, oa, oa……

Đây là cái gì?

Trông rất lạ thường.

Chiếc hộp đen biến thành một vũng nước đen trong tay Thận Văn, lại chậm rãi co lại, ngưng tụ thành một hạt châu.

Hạt châu này rất đen, dưới ánh mặt trời chỉ phản chiếu một tia nhàn nhạt.

Thận Văn mân mê xem xét hạt châu một phen, “Hừ, tay nghề đi xuống rồi.”

Nam Chi không nhịn được hỏi: “Chú ơi, chú ơi, sao trong tay chú lại có lửa, có nóng không, chú không đau sao?”

“Con người sao lại có lửa được, chú, chú, chú là siêu nhân sao?”

Thận Văn:……

Đứa trẻ này nói nhiều quá, đau cả đầu.

Thận Văn: “Không phải chú đã nói chú làm nghề thợ rèn rồi sao, có lửa là bình thường, cháu không biết à?”

Nam Chi lắc đầu, “Không biết, cháu không biết.”

Cô nên biết cái này sao?

Cô không biết cái gì cả.

【Ngươi là ai, ngươi là ai?】Giọng nói của trò chơi có chút đề phòng.

Thận Văn: “Thợ rèn.”

Một lúc lâu không nghe thấy trò chơi trả lời, hồi lâu sau mới nói: 【Người chơi Thận Văn và người chơi Tân Nguyệt vi phạm quy tắc, phải xóa bỏ.】

Nam Chi:……

Ừm, trò chơi này lại chơi xấu.

“Ầm vang……” Mặt đất bắt đầu rung chuyển, nhanh chóng nứt ra, trong nháy mắt mặt đất đã bị những hoa văn hình mạng nhện che kín, khe hở càng lúc càng rộng ra, hai người đều sắp rơi xuống.



Thận Văn xách đứa trẻ lên, kẹp ở dưới nách, dùng tốc độ cực nhanh nhảy xuống khe hở sâu rộng.

“……” Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông, không dám mở mắt ra nhìn, bên tai là tiếng gió rít gào, thật đáng sợ.

Bọn họ trực tiếp nhảy xuống thật sự sẽ không ngã chết sao?

“Được rồi, mở to mắt ra đi.” Thận Văn xách cổ áo đứa trẻ lắc lắc, Nam Chi trước tiên là khẽ hé mở mắt, lọt vào tầm mắt là một cái thân cây, cô mở to hai mắt, chung quanh là một rừng cây.

“Oa, oa……” Nam Chi vui vẻ hô lên, “Chú, tại sao chúng ta lại ở đây, đây là đâu?”

“Là một nơi tương đối vắng vẻ, núi sâu rừng già.” Thận Văn có chút không vui, “Không biết phải chờ đến khi nào mới có người tới đón chúng ta?”

Nam Chi đánh giá khu rừng, hoàn toàn không có chút ưu sầu nào, trên mặt cô toàn là ý cười: “Chú, trong rừng có rất nhiều loại đồ ăn ngon nha, để cháu tìm cho chú xem.”

Thận Văn liếc mắt nhìn Nam Chi: “Vậy mà nhìn cháu lại rất vui, trong rừng có nhiều thứ đáng sợ lắm, có nhện khổng lồ, có rắn độc, còn có ổ kiến to, ong vò vẽ, có thể cắn đầu người ta sưng to như cái bao.”

Nam Chi căn bản không nghe, đôi mắt cô còn đang nhìn khắp nơi, hứng thú bừng bừng nói với Thận Văn: “Chú ơi, chú ơi, có con thỏ, chúng ta có thể nướng thỏ ăn.”

Thận Văn: “Không muốn ăn, đi thôi, chúng ta quay về.”

Thận Văn lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, nhìn thấy đứa trẻ nhanh như chớp chạy đến phía sau cây đại thụ, “Không được chạy lung tung.”

Nam Chi nhanh chóng chui ra từ phía sau thân cây, cầm một cái bọc được làm từ chiếc lá to, bên trong có rất nhiều nấm, “Chú ơi, chúng ta nướng nấm ăn đi, cháu muốn ăn.”

Thận Văn nhìn thoáng qua số nấm có đủ hình dạng khác nhau: “Không phải trong túi cháu có đồ ăn sao, đói bụng thì lấy ra ăn đi.”

Nam Chi: “Nhưng cháu muốn ăn nấm nướng.”

Thận Văn thật sự không có kiên nhẫn, “Không có lửa.”

Nam Chi lập tức nói: “Có, có, chú hút thuốc thường xuyên như vậy, nhất định là có bật lửa.”

Thận Văn: “Không có bật lửa.”

Nam Chi: “Không phải trên người chú có lửa sao?” Còn có thể nướng một người thành hạt châu đen.

Thận Văn:……

Sao đứa trẻ này lại phiền phức như vậy!

Thận Văn: “Chờ một chút đi, lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta.”

Nam Chi nói: “Như vậy thì chúng ta càng cần có lửa nha, nhìn thấy khói, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta.”

Thận Văn híp mắt nhìn Nam Chi: “Nói tới ăn, đầu óc cháu xoay chuyển thật là nhanh.”

Nam Chi buông chiếc lá to xuống, “Cháu đi tìm củi.”

“Tùy.” Thận Văn lười cử động, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn đứa trẻ ôm một ít cành khô ném xuống trước mặt hắn, xếp thành một đống củi.

Một chuyến lại một chuyến, giống như một con ong nhỏ chăm chỉ, xếp được một đống củi to.

Nam Chi chờ mong mà nhìn hắn, “Chú ơi….”

Thận Văn nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, “Không dầu không muối, có nướng cũng không thể ăn được.”



Nam Chi hỏi: “Chú muốn ăn thịt thỏ sao, thỏ thì cần phải đi bắt.”

Thận Văn: “Không muốn.”

Nam Chi: “Vậy chúng ta ăn nấm nướng.”

Thận Văn:……

Thật bướng bỉnh!

Đứa trẻ này thật là bướng bỉnh!

Thận Văn không muốn đứa trẻ tiếp tục làm phiền mình nữa, một ngọn lửa nhỏ màu xám trắng bắn ra từ ngón tay hắn, đống củi khô lập tức bốc cháy.

Chỉ là ngọn lửa này có chút quỷ dị, xám trắng, không hề có khói.

Nam Chi vụng về lại nghiêm túc xử lý nấm, chỉ để lại phần thân, sau đó đặt lên ngọn lửa nướng.

Nấm trong nháy mắt đã bị nướng đen thui, rơi vào trong lửa, đống củi kia cũng đã bị thiêu rụi không còn bao nhiêu, lửa bắt đầu nhỏ dần.

Nam Chi trợn mắt há hốc mồm, sau đó đau lòng nhìn Thận Văn: “Chú ơi, chú ơi, không còn nấm nữa rồi.”

“Lửa này không nướng nấm được.” Thận Văn nói.

Nam Chi: “Vậy cần phải có bật lửa.”

Thận Văn: “Chú không có.”

Nam Chi uất ức ngậm miệng, Thận Văn: “Cháu cũng đừng có khóc, đây không còn là phó bản trò chơi nữa, chú bây giờ không cần quản cháu.”

Nam Chi thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thận Văn, dùng hai tay chống cằm, từ bỏ nấm nướng, cô nhìn số nấm còn lại trên lá, Nam Chi nghĩ, chờ khi trở về rồi, cô sẽ nhờ dì nướng nấm cho mình ăn.

“Ầm ầm ầm……” Tiếng cánh quạt khổng lồ của máy bay trực thăng tiến gần đến, đánh thức Nam Chi còn đang ngủ, cô dụi dụi mắt, khàn khàn nói: “Chú, bọn họ biết chúng ta đang ở đây.”

Thận Văn xách Nam Chi lên, kẹp ở nách, thân thủ mạnh mẽ bò lên ngọn cây, sau đó giơ đứa trẻ lên lắc lư.

Nam Chi:????

Ông chú này tại sao không tự cởi quần áo của mình đi, lại phải ném tới ném lui cô.

Thật là nguy hiểm!

Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, ép gấu bông nhỏ biến dạng.

“Ầm vang……” Tiếng cánh quạt càng lúc càng gần, Thận Văn nói với Nam Chi: “Nhanh khóc to lên.”

Nam Chi: “……” Thực xin lỗi, cô không muốn khóc, không hề muốn khóc.

Hừ hừ!

Rốt cuộc trực thăng cũng dừng lại phía trên bọn họ, dây thang được hạ xuống.

Nam Chi cảm thấy cho dù cô không khóc, thì người trên trực thăng cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

Thận Văn một tay kẹp đứa trẻ, một tay bắt lấy dây thang, thang dây được kéo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook