Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 254: Trò Chơi Tín Ngưỡng (4)
Ngận Thị Kiểu Tình
31/03/2023
Edit: Kim
Chỉ có mình cô bị đau, những cô chú khác thì không đau sao?
Nam Chi mếu máo: “Ta sai rồi (Cô giả bộ).”
“Thần tha thứ cho thế nhân.” Khoan dung lại từ bi.
Khí áp được buông lỏng, Nam Chi lập tức ho khan, hô hấp dồn dập, trong lòng không ngừng nói với hệ thống: “Ca ca, hắn là người xấu, là người xấu, làm đau bảo bảo, ta rất khó chịu.”
“Hắn đang ở đâu, ta phải dùng chân đá hắn, tức chết bảo bảo, tức chết rồi!”
Hệ thống: “Ngươi cố gắng tìm ra hắn đi, sau đó dùng chân đá hắn.”
Nam Chi rất không vui, đây là loại thần gì vậy, chỉ thích chơi trốn tìm.
Cái gì chứ?
Tại sao thần lại tức giận, thần nói cái gì cũng sẽ có, cô chỉ hỏi khi nào có, tại sao thần lại tức giận?
Không thể hỏi được sao?
Không thể hỏi khi nào có sao?
Vì cái gì?
Có phải thần không muốn cho cô máy in thạch bản công nghệ quang khắc để tạo ra con chíp, cho nên mới không muốn nói chuyện với cô.
Vậy cũng nên thành thật một chút, nói không cho là được mà, bảo bảo cũng đâu thể cướp đồ của ngươi, nói cho, lại không cho.
Khang Dương thấy đứa trẻ vừa ho vừa thở gấp, vỗ nhẹ vào lưng cô, tự hỏi không biết thần đã làm gì với đứa trẻ.
Dù sao thì Khang Dương cũng không tin vào thần linh…..
Tất cả đều là giả, chỉ có những thủ đoạn mà bọn họ không biết.
Bản thân trò chơi này đã nằm ngoài nhận thức của mọi người.
Chạy không thoát được, cũng không có cách nào phá vỡ cục diện, trong lòng Khang Dương nặng trĩu.
Không biết vị thần kia muốn làm gì?
Thần khiến mọi người kiệt quệ tinh thần, trong lòng mọi người đều đang nghĩ xem khi nào thì mới có thể về nhà.
Quá đủ rồi, đúng là bệnh hoạn.
Thức liên tiếp mấy đêm để tham gia hoạt động cầu nguyện, mẹ nó, có chuẩn bị thi đại học cũng không tới mức khó khăn như thế này.
Thật khiến người ta bực bội cực độ, thần cái gì, nếu có tượng thần ở đây, bọn họ đã sớm đem tượng thần phá bỏ rồi.
Đúng là chó má, đặc biệt là Nam Chi, một người nho nhỏ mà ngày nào cũng phải thức đêm, điều này khiến Nam Chi rất khó chịu.
Cái gì mà thần yêu thế nhân, ngủ còn không cho ngủ thì yêu cái gì, căn bản là không yêu.
“Cái vị thần kia dày vò chúng ta như mấy con gà ấy, không biết là có mục đích gì?” Không được nghỉ ngơi khiến đầu óc trở nên quay cuồng.
Buổi tối tham gia nghi thức cầu nguyện xong, ngày hôm sau lại bị NPC thôn dân tới kéo đi trải nghiệm cuộc sống nhà nông, lên núi hái quả, xuống sông bắt cá, khiêng cuốc trồng trọt…
Mệt đến mức mê mê mang mang, như đang bị thôi miên…
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
Ừm, tôi bị kéo vào trong một trò chơi…
Tại sao chơi game lại mệt mỏi như vậy, đây mà là trò chơi trải nghiệm sao?
Nam Chi là một đứa trẻ cũng phải đi theo làm việc…
Những người không muốn làm việc sẽ lập tức giống với những người trước đó, biến mất không còn lấy một cọng tóc…
Làm người ta thật hoài nghi, bọn họ bị kéo đến đây để làm việc bất hợp pháp, giống như những nô lệ.
“Chúc mừng người chơi đã vượt qua thời gian sống hòa thuận của trò chơi, bây giờ sẽ rời khỏi trò chơi, chờ tiến vào ván tiếp theo.”
“Có thể rời khỏi đây rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây rồi.”
“Ô ô ô,……”
“Thật sự có thể đi rồi sao?”
Có người vì quá vui mừng mà bật khóc, có người lại hoài nghi, cảm thấy sẽ không thể thả người đơn giản như vậy được.
Khang Dương nhíu mày, kết thúc rồi sao, hoàn toàn khác với những tư liệu mà hắn thu thập được.
Hoặc là?
Nội dung của phó bản không cố định, điều này làm ra tăng thêm rất nhiều khó khăn.
“Tạm biệt chú.” Nam Chi nói lời tạm biệt với Khang Dương, đây là trò chơi gì vậy, thật không thể hiểu được.
Chơi không vui chút nào, Nam Chi mơ hồ hiểu ra, cô không phải đang chơi trò chơi, mà là trò chơi đang chơi con người.
Đối mặt với đứa trẻ, Khang Dương miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gượng gạo, không biết trò chơi này lựa chọn người chơi dựa vào tiêu chí gì, tại sao lại có cả trẻ con.
Một màn sương trắng trôi nổi trước mắt mọi người, nhìn không rõ, mở mắt ra lần nữa đã không còn ở trong trò chơi nữa.
Nam Chi ôm thú bông, giờ phút này cô đang đứng trong một căn phòng khách, đây không phải là cô nhi viện.
Đây là chỗ nào?
Nam Chi kêu lên ở trong lòng: “Ca ca, ca ca……”
Không có tiếng đáp lại, Nam Chi kêu lên vài lần rồi cũng bỏ cuộc, rốt cuộc thì nếu không có việc cần tới thì ca ca sẽ chặn cô.
Ca ca nói, ca ca còn chuyện khác phải làm, Nam Chi cũng không hoảng loạn.
“Rắc……” Tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Nam Chi nhìn thấy một dì đeo túi đang cất chìa khóa lên hiên nhà, thấy Nam Chi đang nhìn mình chằm chằm, lập tức mỉm cười, “Bảo bối, con tỉnh rồi à, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt người phụ nữ, Nam Chi do dự gọi: “Mẹ, mẹ?”
“Ai, bảo bối con làm sao vậy?” Người phụ nữ nhanh nhẹn bắt đầu nhặt rau.
Nam Chi ôm gấu bông đi đến, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn mẹ chằm chằm, “Mẹ là mẹ của con sao?”
“Bảo bối, con đang nói gở cái gì vậy, mẹ không phải mẹ con thì ai mới là mẹ con, nhìn xem, con từ trong bụng mẹ chui ra đấy.” Người phụ nữ vừa nói, vừa vạch áo lên, “Con xem, đây là bằng chứng.”
Nam Chi vươn tay nhỏ sờ vào vết sẹo, “Mẹ, nhất định là rất đau.”
“Đau chứ, nhưng có được một bảo bối như con, mẹ rất cam tâm tình nguyện.” Mẹ mỉm cười xoa đầu Nam Chi.
Nam Chi nở nụ cười, “Yêu mẹ.” Cô sờ lên ngực mình, đập rất nhanh, trong lòng rất ấm áp.
“Mẹ, mẹ….” Nam Chi giang hai tay ra, ôm lấy cánh tay của mẹ.
“Bảo bối, hôm nay con làm sao vậy?” Người phụ nữ có chút kinh ngạc, đưa tay lên sờ trán đứa trẻ, “Không nóng, con đi xem cha con đã dậy chưa đi.”
“Dạ.” Nam Chi đi vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông đang quấn chăn ngủ ngon lành, đây có phải là cha của chị Tân Nguyệt không?
Nam Chi nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh, bên trong là một bức ảnh, cha mẹ và em bé, đó là một bức ảnh gia đình.
Nhưng cha mẹ của chị Tân Nguyệt đã mất tích rồi mà, sao bọn họ lại xuất hiện.
Nam Chi không nhịn được mà vươn tay sờ mặt cha, bị mấy sợi râu chọc vào rất ngứa.
Cha mẹ chị Tân Nguyệt đã trở về.
Nam Chi hoang mang mà ngồi xổm xuống mép giường, hai tay ôm lấy mặt, nhíu mày suy tư.
Cô mong muốn được trở về bên cạnh cha mẹ, cho nên, cha mẹ của chị Tân Nguyệt đã trở về rồi?
Trong phòng bếp vang lên tiếng dầu nổ lép bép, người đàn ông trên giường tỉnh dậy, nhìn thấy con gái, bế con gái lên, dùng râu cằm cọ cọ vào mặt con gái, đau đến mức Nam Chi phải hét lên.
Người mẹ trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, cầm xẻng tức giận nói: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, da trẻ con non mềm không thể cọ được, cọ rách da thì phải làm sao bây giờ, da trẻ con sao có thể dày như da mặt người lớn được.”
Người cha thả con gái xuống, Nam Chi lập tức giống như một con sóc con, nhanh chóng trốn sau lưng mẹ, chọc người đàn ông cười thành tiếng.
Nam Chi như một con mèo nhỏ thò ra lên án, “Cha thật hư.”
Ăn cơm xong, cha mẹ đưa Nam Chi ra ngoài chơi, ngồi trên vai cha nhìn dòng người náo nhiệt, mọi thứ đều rất thật khiến Nam Chi cảm thấy bối rối.
Nam Chi ôm đầu cha, lấy tay luồn vào mớ tóc, cha của chị Tân Nguyệt đã thật sự trở về rồi!
Cô nghĩ, cô có nên nói với thần……
Chỉ có mình cô bị đau, những cô chú khác thì không đau sao?
Nam Chi mếu máo: “Ta sai rồi (Cô giả bộ).”
“Thần tha thứ cho thế nhân.” Khoan dung lại từ bi.
Khí áp được buông lỏng, Nam Chi lập tức ho khan, hô hấp dồn dập, trong lòng không ngừng nói với hệ thống: “Ca ca, hắn là người xấu, là người xấu, làm đau bảo bảo, ta rất khó chịu.”
“Hắn đang ở đâu, ta phải dùng chân đá hắn, tức chết bảo bảo, tức chết rồi!”
Hệ thống: “Ngươi cố gắng tìm ra hắn đi, sau đó dùng chân đá hắn.”
Nam Chi rất không vui, đây là loại thần gì vậy, chỉ thích chơi trốn tìm.
Cái gì chứ?
Tại sao thần lại tức giận, thần nói cái gì cũng sẽ có, cô chỉ hỏi khi nào có, tại sao thần lại tức giận?
Không thể hỏi được sao?
Không thể hỏi khi nào có sao?
Vì cái gì?
Có phải thần không muốn cho cô máy in thạch bản công nghệ quang khắc để tạo ra con chíp, cho nên mới không muốn nói chuyện với cô.
Vậy cũng nên thành thật một chút, nói không cho là được mà, bảo bảo cũng đâu thể cướp đồ của ngươi, nói cho, lại không cho.
Khang Dương thấy đứa trẻ vừa ho vừa thở gấp, vỗ nhẹ vào lưng cô, tự hỏi không biết thần đã làm gì với đứa trẻ.
Dù sao thì Khang Dương cũng không tin vào thần linh…..
Tất cả đều là giả, chỉ có những thủ đoạn mà bọn họ không biết.
Bản thân trò chơi này đã nằm ngoài nhận thức của mọi người.
Chạy không thoát được, cũng không có cách nào phá vỡ cục diện, trong lòng Khang Dương nặng trĩu.
Không biết vị thần kia muốn làm gì?
Thần khiến mọi người kiệt quệ tinh thần, trong lòng mọi người đều đang nghĩ xem khi nào thì mới có thể về nhà.
Quá đủ rồi, đúng là bệnh hoạn.
Thức liên tiếp mấy đêm để tham gia hoạt động cầu nguyện, mẹ nó, có chuẩn bị thi đại học cũng không tới mức khó khăn như thế này.
Thật khiến người ta bực bội cực độ, thần cái gì, nếu có tượng thần ở đây, bọn họ đã sớm đem tượng thần phá bỏ rồi.
Đúng là chó má, đặc biệt là Nam Chi, một người nho nhỏ mà ngày nào cũng phải thức đêm, điều này khiến Nam Chi rất khó chịu.
Cái gì mà thần yêu thế nhân, ngủ còn không cho ngủ thì yêu cái gì, căn bản là không yêu.
“Cái vị thần kia dày vò chúng ta như mấy con gà ấy, không biết là có mục đích gì?” Không được nghỉ ngơi khiến đầu óc trở nên quay cuồng.
Buổi tối tham gia nghi thức cầu nguyện xong, ngày hôm sau lại bị NPC thôn dân tới kéo đi trải nghiệm cuộc sống nhà nông, lên núi hái quả, xuống sông bắt cá, khiêng cuốc trồng trọt…
Mệt đến mức mê mê mang mang, như đang bị thôi miên…
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
Ừm, tôi bị kéo vào trong một trò chơi…
Tại sao chơi game lại mệt mỏi như vậy, đây mà là trò chơi trải nghiệm sao?
Nam Chi là một đứa trẻ cũng phải đi theo làm việc…
Những người không muốn làm việc sẽ lập tức giống với những người trước đó, biến mất không còn lấy một cọng tóc…
Làm người ta thật hoài nghi, bọn họ bị kéo đến đây để làm việc bất hợp pháp, giống như những nô lệ.
“Chúc mừng người chơi đã vượt qua thời gian sống hòa thuận của trò chơi, bây giờ sẽ rời khỏi trò chơi, chờ tiến vào ván tiếp theo.”
“Có thể rời khỏi đây rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây rồi.”
“Ô ô ô,……”
“Thật sự có thể đi rồi sao?”
Có người vì quá vui mừng mà bật khóc, có người lại hoài nghi, cảm thấy sẽ không thể thả người đơn giản như vậy được.
Khang Dương nhíu mày, kết thúc rồi sao, hoàn toàn khác với những tư liệu mà hắn thu thập được.
Hoặc là?
Nội dung của phó bản không cố định, điều này làm ra tăng thêm rất nhiều khó khăn.
“Tạm biệt chú.” Nam Chi nói lời tạm biệt với Khang Dương, đây là trò chơi gì vậy, thật không thể hiểu được.
Chơi không vui chút nào, Nam Chi mơ hồ hiểu ra, cô không phải đang chơi trò chơi, mà là trò chơi đang chơi con người.
Đối mặt với đứa trẻ, Khang Dương miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gượng gạo, không biết trò chơi này lựa chọn người chơi dựa vào tiêu chí gì, tại sao lại có cả trẻ con.
Một màn sương trắng trôi nổi trước mắt mọi người, nhìn không rõ, mở mắt ra lần nữa đã không còn ở trong trò chơi nữa.
Nam Chi ôm thú bông, giờ phút này cô đang đứng trong một căn phòng khách, đây không phải là cô nhi viện.
Đây là chỗ nào?
Nam Chi kêu lên ở trong lòng: “Ca ca, ca ca……”
Không có tiếng đáp lại, Nam Chi kêu lên vài lần rồi cũng bỏ cuộc, rốt cuộc thì nếu không có việc cần tới thì ca ca sẽ chặn cô.
Ca ca nói, ca ca còn chuyện khác phải làm, Nam Chi cũng không hoảng loạn.
“Rắc……” Tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Nam Chi nhìn thấy một dì đeo túi đang cất chìa khóa lên hiên nhà, thấy Nam Chi đang nhìn mình chằm chằm, lập tức mỉm cười, “Bảo bối, con tỉnh rồi à, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt người phụ nữ, Nam Chi do dự gọi: “Mẹ, mẹ?”
“Ai, bảo bối con làm sao vậy?” Người phụ nữ nhanh nhẹn bắt đầu nhặt rau.
Nam Chi ôm gấu bông đi đến, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn mẹ chằm chằm, “Mẹ là mẹ của con sao?”
“Bảo bối, con đang nói gở cái gì vậy, mẹ không phải mẹ con thì ai mới là mẹ con, nhìn xem, con từ trong bụng mẹ chui ra đấy.” Người phụ nữ vừa nói, vừa vạch áo lên, “Con xem, đây là bằng chứng.”
Nam Chi vươn tay nhỏ sờ vào vết sẹo, “Mẹ, nhất định là rất đau.”
“Đau chứ, nhưng có được một bảo bối như con, mẹ rất cam tâm tình nguyện.” Mẹ mỉm cười xoa đầu Nam Chi.
Nam Chi nở nụ cười, “Yêu mẹ.” Cô sờ lên ngực mình, đập rất nhanh, trong lòng rất ấm áp.
“Mẹ, mẹ….” Nam Chi giang hai tay ra, ôm lấy cánh tay của mẹ.
“Bảo bối, hôm nay con làm sao vậy?” Người phụ nữ có chút kinh ngạc, đưa tay lên sờ trán đứa trẻ, “Không nóng, con đi xem cha con đã dậy chưa đi.”
“Dạ.” Nam Chi đi vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông đang quấn chăn ngủ ngon lành, đây có phải là cha của chị Tân Nguyệt không?
Nam Chi nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh, bên trong là một bức ảnh, cha mẹ và em bé, đó là một bức ảnh gia đình.
Nhưng cha mẹ của chị Tân Nguyệt đã mất tích rồi mà, sao bọn họ lại xuất hiện.
Nam Chi không nhịn được mà vươn tay sờ mặt cha, bị mấy sợi râu chọc vào rất ngứa.
Cha mẹ chị Tân Nguyệt đã trở về.
Nam Chi hoang mang mà ngồi xổm xuống mép giường, hai tay ôm lấy mặt, nhíu mày suy tư.
Cô mong muốn được trở về bên cạnh cha mẹ, cho nên, cha mẹ của chị Tân Nguyệt đã trở về rồi?
Trong phòng bếp vang lên tiếng dầu nổ lép bép, người đàn ông trên giường tỉnh dậy, nhìn thấy con gái, bế con gái lên, dùng râu cằm cọ cọ vào mặt con gái, đau đến mức Nam Chi phải hét lên.
Người mẹ trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, cầm xẻng tức giận nói: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, da trẻ con non mềm không thể cọ được, cọ rách da thì phải làm sao bây giờ, da trẻ con sao có thể dày như da mặt người lớn được.”
Người cha thả con gái xuống, Nam Chi lập tức giống như một con sóc con, nhanh chóng trốn sau lưng mẹ, chọc người đàn ông cười thành tiếng.
Nam Chi như một con mèo nhỏ thò ra lên án, “Cha thật hư.”
Ăn cơm xong, cha mẹ đưa Nam Chi ra ngoài chơi, ngồi trên vai cha nhìn dòng người náo nhiệt, mọi thứ đều rất thật khiến Nam Chi cảm thấy bối rối.
Nam Chi ôm đầu cha, lấy tay luồn vào mớ tóc, cha của chị Tân Nguyệt đã thật sự trở về rồi!
Cô nghĩ, cô có nên nói với thần……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.