Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 326: Y Tế Thiên Hạ (26)
Ngận Thị Kiểu Tình
11/09/2023
Edit: Kim
Nam Chi và tiểu thúc thúc ăn thử rất nhiều loại hải sản, đây là đều đồ khô do tiểu thúc thúc và ngư dân làm.
Những món ăn này đều có hương vị độc đáo của hải sản.
Nam Chi nhìn hình ảnh đồ ăn do hệ thống đăng lên, phải làm thế này, phải làm thế kia thì món ăn mới trông ngon mắt hơn.
Đỗ Kinh Luân ở bên cạnh ghi lại công thức món ăn, thời điểm bán hải sản, lại tặng kèm thêm thực đơn, hương vị thơm ngon, mọi người sẽ sẵn lòng mua hải sản.
Đỗ Kinh Luân nhìn đại dương vô tận, trong đó ẩn chứa rất nhiều của cải, nhất định phải sử dụng.
“Ngươi ăn thật là giỏi.” Hải sản có mùi tanh, sẽ có người không thích, nhưng nếu ăn được, sẽ cảm thấy rất ngon.
Đỗ Kinh Luân tìm một số thanh niên trai tráng trong làng chài tính xuống biển đi đánh cá, nhưng bọn họ chỉ có hai con thuyền đánh cá vừa nhỏ vừa nát, căn bản không thể đem đi đánh cá được.
Đỗ Kinh Luân hết cách, chỉ có thể lấy tiền của Đỗ gia đi mua một con thuyền đánh cá lớn hơn, mỗi ngày đều thuê thanh niên khỏe mạnh và ngư dân có kinh nghiệm đi đánh cá.
Người dân trong thôn rất vui vẻ, ngày nào cũng có thu nhập cố định, cá có bán được hay không cũng không liên quan tới bọn họ, lại còn phải mời một nhóm phụ nhân giúp làm hải sản khô.
Trong mắt những người trong thôn, đây chính là một kẻ ngu ngốc tiêu tiền như rác, phải làm cho hắn phá sản.
Những thứ này thật sự quá rẻ, căn bản không đáng tiền, bây giờ lại có người nhặt lấy, bọn họ cũng nhận được tiền, đôi bên cùng có lợi.
Sau một khoảng thời gian làm đồ khô, Đỗ Kinh Luân tìm người nhà đòi thêm tiền, nói muốn mua một con ngựa kéo.
Người Đỗ gia: ……..
Ngựa đấy, ngựa rất đắt, lại còn phải tốn tiền nuôi dưỡng, thật sự là phải chi ra quá nhiều.
Chưa thấy ngươi kiếm được tiền, chỉ thấy ngươi chi ra rất nhiều tiền.
Nếu không phải y quán đã đi vào quỹ đạo, thật đúng là không có tiền cho Đỗ Kinh Luân phung phí.
Người đến y quán xem bệnh không nhiều lắm, mọi người đều đến những y quán mình quen thuộc để xem bệnh, nhưng ngoài ý muốn là, nước giải nhiệt và túi nhang đuổi muỗi lại bán rất chạy.
Đặc biệt là nước giải nhiệt, Đỗ gia đã bỏ thêm thảo dược tạo vị ngọt vào trong, khiến nước giải nhiệt rất có hương vị.
Đỗ Khang Bình thất vọng đến mức hận không thể tóm lấy người kéo vào y quán, “Các người tới đây đi, y thuật của ta cũng rất tốt đó.”
Nhưng việc tới gặp đại phu cũng không thể vội được, cũng may có nước giải nhiệt và túi thơm chống đỡ.
Chuyện chính thì không kiếm được tiền, ngược lại chuyện làm thêm lại có thể kiếm được tiền, ai có thể giải thích được.
Đỗ Khang Bình những lúc rảnh rỗi, lại càng chuyên tâm nghiên cứu sâu hơn về nước giải nhiệt, loại đồ như túi thơm cũng cần được cải tiến.
Nghe thấy thúc thúc lại đòi tiền, Vi thị đang muốn lên tiếng, lại bị trượng phu kéo lại.
Lão Bùi thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão tam, theo ý ta thì cũng không nhất thiết phải mua, có thể thuê.”
Đỗ Kinh Luân nhìn người nhà một lượt, gật đầu: “Cũng đúng, là con nghĩ quá đương nhiên, chờ sau này việc kinh doanh vào guồng rồi, lại nói tiếp.”
Đỗ Kinh Luân cũng là quá nhiệt huyết, cảm thấy việc làm ăn nhất định sẽ thành công, bởi vậy thời điểm cần một con ngựa, mới có thể trực tiếp nói ra là muốn mua.
Sau này phải cẩn trọng hơn.
Vi thị nói: “Tiểu thúc, thúc có nghĩ đến việc tiếp tục đọc sách không, bây giờ nhà chúng ta cũng không còn là tội phạm lưu đày nữa.”
Đỗ Kinh Luân nói: “Không được, thân phận trên công văn là giả, chỉ cần tới nơi chứng thực công văn là sẽ bị vạch trần ngay lập tức, còn phải có người đứng ra đảm bảo, sẽ không có ai bằng lòng đảm bảo cho một người xa lạ đâu.”
Vi thị lập tức ỉu xìu, hóa ra bọn họ vẫn không thể thoát khỏi thân phận phạm nhân, muốn một lần nữa phục chức trở lại kinh thành là chuyện không thể.
“Ca ca, ca ca……” Bé gái trong lòng Vi thị vươn tay về phía Nam Chi muốn cô bế.
Có lẽ vì trên đường đi Nam Chi thường xuyên tìm trái cây cho đứa trẻ ăn, đứa nhỏ đã ỷ lại vào cô, chỉ là một đứa trẻ hai tuổi cũng không thể chạy xa được, Nam Chi không thể mang nàng ra ngoài chơi.
Nam Chi đi đến bế đứa bé ra ngoài sân viện chơi đùa, người lớn bàn chuyện trong nhà, cô chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ nhiều sẽ không thể cao lên được.
Cùng muội muội chơi trò chơi, Nam Chi cảm thấy muội muội rất đáng yêu, nhìn thấy nàng cười, trong lòng Nam Chi cũng cảm thấy vui vẻ.
Ừm, cô đã là một đứa trẻ lớn rồi.
Ngày nào Đỗ Kinh Luân cũng bận đến mức không thấy bóng người, Nam Chi cũng không đi vào trong núi mà chạy theo Đỗ Kinh Luân.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Đỗ Kinh Luân dẫn theo mấy thanh niên trai tráng ở làng chài cùng với Nam Chi lên đường.
Đỗ Kinh Luân không có ý định bán những thứ này ở nơi họ định cư mà muốn đi xa một chút, ít nhất cũng phải là huyện bên cạnh.
Mục tiêu của Đỗ Kinh Luân rất rõ ràng, đó là đi tới tửu lầu, chỉ cần tửu lâu chịu nhập hàng, những thứ này có thể xâm nhập vào thị trường, các gia đình giàu có, người dân bình thường đều có thể được nếm thử.
Nghe thấy là tới bán đồ, chưởng quầy cũng không vội đuổi người đi, mà nói: “Chỗ chúng ta không thiếu đồ.” Lịch sự đuổi người đi.
Đỗ Kinh Luân nói: “Chưởng quầy có thể thêm vào thực đơn hai món ăn, chúng ta có thể làm thử một ít cho ngài nếm thử.”
Chưởng quầy nhìn mấy món hải sản khô này, trực tiếp lắc đầu: “Đồ ăn của chỗ chúng ta đều phải còn tươi.”
Tôm cá mới đánh bắt xong thì càng tốt, có tươi hay không chỉ cần nếm thử một chút sẽ nhận ra ngay.
Đỗ Kinh Luân nói: “Tươi mới có hương vị của tươi mới, hàng khô có hương vị của hàng khô, chưởng quầy, bây giờ cũng không phải giờ bán cơm, ta có thể làm một ít cho ngài nếm thử.”
“Nếu ăn rồi mà ngài cảm thấy không ngon, chúng ta cũng không khăng khăng chào hàng nữa.”
Chưởng quầy do dự một lúc, cuối cùng vẫn dẫn Đỗ Kinh Luân đi ra sau bếp, chưởng quầy thấy Đỗ Kinh Luân vén tay áo lên, hỏi: “Là ngươi làm?”
Đỗ Kinh Luân: “Ta làm.”
Người ngón tay không dính dương xuân thủy* của Đỗ Kinh Luân, trong khoảng thời gian này đã phải làm rất nhiều loại đồ ăn, đều để cho Nam Chi chấm điểm, nếu Nam Chi nói ăn không ngon, hắn sẽ làm lại một lần nữa.
(*Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Lại không phải đụng vào bao giờ, ý chỉ gia đình có điều kiện tốt)
Đỗ Kinh Luân lấy sò điệp khô và tảo bào ngư khô ra ngâm, lại mở một chiếc bình khác ra, một mùi hôi thối lập tức bốc lên.
Chưởng quầy vội vàng che cái mũi lại: “Đây là cái gì?”
Đỗ Kinh Luân: “Mắm cá, ngài đừng thấy nó thối, thật ra mùi vị của nó rất ngon.”
Chưởng quầy: “Y!”
Thật là hối hận, lại để phòng bếp nhiễm thứ mùi hôi thối này.
Đỗ Kinh Luân cũng không thèm để ý, loại đồ bốc mùi này thật sự không dễ để người ta đón nhận.
Vẫn còn có nước mắm, chưởng quầy thấy hắn lại lấy ra thứ gì đó, bịt mũi nhìn sang, nhìn thấy một chất lỏng màu hổ phách, liền hỏi: “Đây lại là cái gì?”
Đỗ Kinh Luân: “Nước mắm.” Cũng không nói gì thêm.
Nước mắm được làm từ cá và tôm nhỏ, sau khi được ướp đem đi ngâm lên men, sau đó ép ra thứ chất lỏng có hương vị vô cùng tươi ngon.
Nước mắm có màu hổ phách, có vị mặn tươi mới.
Một chút như vậy, thực sự tốn rất nhiều công sức.
“Ta có thể nếm thử một chút được không?” Chưởng quầy hỏi Đỗ Kinh Luân, so với mắm cá nặng mùi, nước mắm nhìn qua có vẻ dễ tiếp thu hơn.
Đỗ Kinh Luân đổ một ít nước mắm vào trong bát đưa cho chưởng quầy, chưởng quầy dùng ngón tay chấm vào một chút, cẩn thận nếm thử, lông mày nhướng lên, cũng đưa cho các đầu bếp khác nếm thử.
Nhóm đầu bếp cẩn thận nếm thử, còn chấm thêm rất nhiều lần.
Bọn họ nhìn nhau.
Chưởng quầy cười ha hả hỏi: “Loại nước mắm này tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng lại có hương vị đậm đà hơn nước tương một chút.”
Nam Chi và tiểu thúc thúc ăn thử rất nhiều loại hải sản, đây là đều đồ khô do tiểu thúc thúc và ngư dân làm.
Những món ăn này đều có hương vị độc đáo của hải sản.
Nam Chi nhìn hình ảnh đồ ăn do hệ thống đăng lên, phải làm thế này, phải làm thế kia thì món ăn mới trông ngon mắt hơn.
Đỗ Kinh Luân ở bên cạnh ghi lại công thức món ăn, thời điểm bán hải sản, lại tặng kèm thêm thực đơn, hương vị thơm ngon, mọi người sẽ sẵn lòng mua hải sản.
Đỗ Kinh Luân nhìn đại dương vô tận, trong đó ẩn chứa rất nhiều của cải, nhất định phải sử dụng.
“Ngươi ăn thật là giỏi.” Hải sản có mùi tanh, sẽ có người không thích, nhưng nếu ăn được, sẽ cảm thấy rất ngon.
Đỗ Kinh Luân tìm một số thanh niên trai tráng trong làng chài tính xuống biển đi đánh cá, nhưng bọn họ chỉ có hai con thuyền đánh cá vừa nhỏ vừa nát, căn bản không thể đem đi đánh cá được.
Đỗ Kinh Luân hết cách, chỉ có thể lấy tiền của Đỗ gia đi mua một con thuyền đánh cá lớn hơn, mỗi ngày đều thuê thanh niên khỏe mạnh và ngư dân có kinh nghiệm đi đánh cá.
Người dân trong thôn rất vui vẻ, ngày nào cũng có thu nhập cố định, cá có bán được hay không cũng không liên quan tới bọn họ, lại còn phải mời một nhóm phụ nhân giúp làm hải sản khô.
Trong mắt những người trong thôn, đây chính là một kẻ ngu ngốc tiêu tiền như rác, phải làm cho hắn phá sản.
Những thứ này thật sự quá rẻ, căn bản không đáng tiền, bây giờ lại có người nhặt lấy, bọn họ cũng nhận được tiền, đôi bên cùng có lợi.
Sau một khoảng thời gian làm đồ khô, Đỗ Kinh Luân tìm người nhà đòi thêm tiền, nói muốn mua một con ngựa kéo.
Người Đỗ gia: ……..
Ngựa đấy, ngựa rất đắt, lại còn phải tốn tiền nuôi dưỡng, thật sự là phải chi ra quá nhiều.
Chưa thấy ngươi kiếm được tiền, chỉ thấy ngươi chi ra rất nhiều tiền.
Nếu không phải y quán đã đi vào quỹ đạo, thật đúng là không có tiền cho Đỗ Kinh Luân phung phí.
Người đến y quán xem bệnh không nhiều lắm, mọi người đều đến những y quán mình quen thuộc để xem bệnh, nhưng ngoài ý muốn là, nước giải nhiệt và túi nhang đuổi muỗi lại bán rất chạy.
Đặc biệt là nước giải nhiệt, Đỗ gia đã bỏ thêm thảo dược tạo vị ngọt vào trong, khiến nước giải nhiệt rất có hương vị.
Đỗ Khang Bình thất vọng đến mức hận không thể tóm lấy người kéo vào y quán, “Các người tới đây đi, y thuật của ta cũng rất tốt đó.”
Nhưng việc tới gặp đại phu cũng không thể vội được, cũng may có nước giải nhiệt và túi thơm chống đỡ.
Chuyện chính thì không kiếm được tiền, ngược lại chuyện làm thêm lại có thể kiếm được tiền, ai có thể giải thích được.
Đỗ Khang Bình những lúc rảnh rỗi, lại càng chuyên tâm nghiên cứu sâu hơn về nước giải nhiệt, loại đồ như túi thơm cũng cần được cải tiến.
Nghe thấy thúc thúc lại đòi tiền, Vi thị đang muốn lên tiếng, lại bị trượng phu kéo lại.
Lão Bùi thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão tam, theo ý ta thì cũng không nhất thiết phải mua, có thể thuê.”
Đỗ Kinh Luân nhìn người nhà một lượt, gật đầu: “Cũng đúng, là con nghĩ quá đương nhiên, chờ sau này việc kinh doanh vào guồng rồi, lại nói tiếp.”
Đỗ Kinh Luân cũng là quá nhiệt huyết, cảm thấy việc làm ăn nhất định sẽ thành công, bởi vậy thời điểm cần một con ngựa, mới có thể trực tiếp nói ra là muốn mua.
Sau này phải cẩn trọng hơn.
Vi thị nói: “Tiểu thúc, thúc có nghĩ đến việc tiếp tục đọc sách không, bây giờ nhà chúng ta cũng không còn là tội phạm lưu đày nữa.”
Đỗ Kinh Luân nói: “Không được, thân phận trên công văn là giả, chỉ cần tới nơi chứng thực công văn là sẽ bị vạch trần ngay lập tức, còn phải có người đứng ra đảm bảo, sẽ không có ai bằng lòng đảm bảo cho một người xa lạ đâu.”
Vi thị lập tức ỉu xìu, hóa ra bọn họ vẫn không thể thoát khỏi thân phận phạm nhân, muốn một lần nữa phục chức trở lại kinh thành là chuyện không thể.
“Ca ca, ca ca……” Bé gái trong lòng Vi thị vươn tay về phía Nam Chi muốn cô bế.
Có lẽ vì trên đường đi Nam Chi thường xuyên tìm trái cây cho đứa trẻ ăn, đứa nhỏ đã ỷ lại vào cô, chỉ là một đứa trẻ hai tuổi cũng không thể chạy xa được, Nam Chi không thể mang nàng ra ngoài chơi.
Nam Chi đi đến bế đứa bé ra ngoài sân viện chơi đùa, người lớn bàn chuyện trong nhà, cô chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ nhiều sẽ không thể cao lên được.
Cùng muội muội chơi trò chơi, Nam Chi cảm thấy muội muội rất đáng yêu, nhìn thấy nàng cười, trong lòng Nam Chi cũng cảm thấy vui vẻ.
Ừm, cô đã là một đứa trẻ lớn rồi.
Ngày nào Đỗ Kinh Luân cũng bận đến mức không thấy bóng người, Nam Chi cũng không đi vào trong núi mà chạy theo Đỗ Kinh Luân.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Đỗ Kinh Luân dẫn theo mấy thanh niên trai tráng ở làng chài cùng với Nam Chi lên đường.
Đỗ Kinh Luân không có ý định bán những thứ này ở nơi họ định cư mà muốn đi xa một chút, ít nhất cũng phải là huyện bên cạnh.
Mục tiêu của Đỗ Kinh Luân rất rõ ràng, đó là đi tới tửu lầu, chỉ cần tửu lâu chịu nhập hàng, những thứ này có thể xâm nhập vào thị trường, các gia đình giàu có, người dân bình thường đều có thể được nếm thử.
Nghe thấy là tới bán đồ, chưởng quầy cũng không vội đuổi người đi, mà nói: “Chỗ chúng ta không thiếu đồ.” Lịch sự đuổi người đi.
Đỗ Kinh Luân nói: “Chưởng quầy có thể thêm vào thực đơn hai món ăn, chúng ta có thể làm thử một ít cho ngài nếm thử.”
Chưởng quầy nhìn mấy món hải sản khô này, trực tiếp lắc đầu: “Đồ ăn của chỗ chúng ta đều phải còn tươi.”
Tôm cá mới đánh bắt xong thì càng tốt, có tươi hay không chỉ cần nếm thử một chút sẽ nhận ra ngay.
Đỗ Kinh Luân nói: “Tươi mới có hương vị của tươi mới, hàng khô có hương vị của hàng khô, chưởng quầy, bây giờ cũng không phải giờ bán cơm, ta có thể làm một ít cho ngài nếm thử.”
“Nếu ăn rồi mà ngài cảm thấy không ngon, chúng ta cũng không khăng khăng chào hàng nữa.”
Chưởng quầy do dự một lúc, cuối cùng vẫn dẫn Đỗ Kinh Luân đi ra sau bếp, chưởng quầy thấy Đỗ Kinh Luân vén tay áo lên, hỏi: “Là ngươi làm?”
Đỗ Kinh Luân: “Ta làm.”
Người ngón tay không dính dương xuân thủy* của Đỗ Kinh Luân, trong khoảng thời gian này đã phải làm rất nhiều loại đồ ăn, đều để cho Nam Chi chấm điểm, nếu Nam Chi nói ăn không ngon, hắn sẽ làm lại một lần nữa.
(*Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Lại không phải đụng vào bao giờ, ý chỉ gia đình có điều kiện tốt)
Đỗ Kinh Luân lấy sò điệp khô và tảo bào ngư khô ra ngâm, lại mở một chiếc bình khác ra, một mùi hôi thối lập tức bốc lên.
Chưởng quầy vội vàng che cái mũi lại: “Đây là cái gì?”
Đỗ Kinh Luân: “Mắm cá, ngài đừng thấy nó thối, thật ra mùi vị của nó rất ngon.”
Chưởng quầy: “Y!”
Thật là hối hận, lại để phòng bếp nhiễm thứ mùi hôi thối này.
Đỗ Kinh Luân cũng không thèm để ý, loại đồ bốc mùi này thật sự không dễ để người ta đón nhận.
Vẫn còn có nước mắm, chưởng quầy thấy hắn lại lấy ra thứ gì đó, bịt mũi nhìn sang, nhìn thấy một chất lỏng màu hổ phách, liền hỏi: “Đây lại là cái gì?”
Đỗ Kinh Luân: “Nước mắm.” Cũng không nói gì thêm.
Nước mắm được làm từ cá và tôm nhỏ, sau khi được ướp đem đi ngâm lên men, sau đó ép ra thứ chất lỏng có hương vị vô cùng tươi ngon.
Nước mắm có màu hổ phách, có vị mặn tươi mới.
Một chút như vậy, thực sự tốn rất nhiều công sức.
“Ta có thể nếm thử một chút được không?” Chưởng quầy hỏi Đỗ Kinh Luân, so với mắm cá nặng mùi, nước mắm nhìn qua có vẻ dễ tiếp thu hơn.
Đỗ Kinh Luân đổ một ít nước mắm vào trong bát đưa cho chưởng quầy, chưởng quầy dùng ngón tay chấm vào một chút, cẩn thận nếm thử, lông mày nhướng lên, cũng đưa cho các đầu bếp khác nếm thử.
Nhóm đầu bếp cẩn thận nếm thử, còn chấm thêm rất nhiều lần.
Bọn họ nhìn nhau.
Chưởng quầy cười ha hả hỏi: “Loại nước mắm này tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng lại có hương vị đậm đà hơn nước tương một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.