Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 328: Y Tế Thiên Hạ (28)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/09/2023
Edit: Kim
Nam Chi không hiểu tại sao tiểu thúc thúc lại muốn mở tửu lầu, cô hỏi: “Tiểu thúc thúc muốn làm đầu bếp sao?”
“Tại sao chúng ta không bán đồ biển thôi?”
Đỗ Kinh Luân: “Ta muốn mọi người đều được nếm thử món gỏi trộn, thật sự rất ngon!”
Đỗ Kinh Luân không thể kiềm chế được ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực mình.
Nam Chi:???
Thật sự có sán nhỏ đó, sán sẽ chui vào thịt, chui vào đầu, rất đáng sợ.
Nam Chi thành thật nói: “Thứ mà thúc thích ăn, chưa chắc những người khác đã thích ăn.”
Đỗ Kinh Luân: “Thứ mà ta thích, sẽ luôn có người thích giống ta.”
Nam Chi lắc đầu, “Trong nhà cũng không có nhiều tiền cho thúc mở tửu lầu như vậy đâu, tiểu thúc thúc, thúc hiểu chuyện một chút đi.”
Đỗ Kinh Luân:……
Nói là mở tửu lầu nhưng cũng có nói phải mở ngay bây giờ đâu!
Chờ sau này hắn có tiền, hắn sẽ mở.
Nam Chi hoài nghi có phải tiểu thúc thúc muốn mở tửu lầu bán món mình thích ăn, là để có thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn không.
Khi cô còn sống, cô cũng muốn cha mẹ mình bán kem, như vậy cô có thể ăn kem thỏa thích.
Lão Bùi thị tránh mặt tiểu nhi tử, sợ rằng hắn sẽ lại nói đến chuyện mở tửu lầu, thật sự là tốc độ quá nhanh, căn bản không theo kịp.
Cũng may nhi tử ngốc của bà ngày nào cũng chạy ra làng chài, hàng ngày cơ bản cũng không có mấy khi gặp được.
Chỉ là thi thoảng nhìn đến, bà lại phát hiện, nhi tử trắng nõn của bà đã trở nên đen sì, đứng bên cạnh cháu trai có thể nói là giống nhau như đúc, cũng không có sự khác biệt mấy.
Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng thư sinh được nữa, sao có thể đen như vậy được.
Không riêng gì đen, còn rất tanh!
Lão Bùi thị rơi vào trầm mặc, hỏi: “Lão tam à, con có nghĩ tới việc thành gia lập thất không, con cũng nên thành gia rồi.”
Ban đầu vốn định là thi đỗ xong hẵng nói, kết quả trong nhà lại xảy ra biến cố, Đỗ Kinh Luân không còn tước vị, đời này cũng không thể thông qua việc đọc sách mà thay đổi vận mệnh được.
Nhưng nhìn thấy một thư sinh tuấn lãng lại biến thành như vậy, lão Bùi thị ít nhiều vẫn không thể tiếp thu được.
Thẩm mỹ của bà chính là quý công tử phong nhã tinh tế, Đỗ Kinh Luân bây giờ, không thể nói là phong độ nhẹ nhàng được, cũng đã đen thành than tinh rồi.
Lão Bùi thị nhịn không được nói: “Các ngươi ở trong nhà che chắn một thời gian đi, khi nào trắng trở lại hãy đi ra ngoài.”
Nam Chi: “A, nãi, cũng không phải ta cần tìm thê tử mà.”
Đỗ Kinh Luân:……
Ở bên cạnh đứa nhỏ này, cũng không biết khi nào sẽ bị đâm sau lưng.
Ngươi là thích khách sao?
Đỗ Kinh Luân nghiêm túc nói: “Mẫu thân, làng chài bên kia đang cần con bố trí, không thể bỏ dở lúc này được, bằng không những nỗ lực trước đó sẽ đều uổng phí.”
Bây giờ đã có vài tửu lâu tìm đến bọn họ, Đỗ Kinh Luân tính toán sẽ sửa lại căn nhà ở làng chài, chuyên dùng để chế biến hải sản.
Đặc biệt là sau khi món phúc thọ toàn được ra mắt, đã có nhiều người ăn hải sản hơn.
Tửu lầu kia còn muốn bán độc quyền, kêu Đỗ Kinh Luân đừng bán cho những người khác.
Đỗ Kinh Luân cười ha hả, vừa quay đầu đã đi gõ cửa tửu lầu khác.
Tửu lầu tự quản hương vị của mình đi, đừng quản đến nguyên liệu nấu ăn của ta, các ngươi đấu đá với nhau, ta mới có thể bán được nhiều.
Hiện tại đã có đơn hàng ổn định, cần phải mở rộng sản xuất, Đỗ Kinh Luân nhận được tiền, lập tức phát tiền cho nhân công, để họ đi mua thứ mình yêu cầu.
Lão Bùi thị nhìn nhi tử hỏi: “Ta cảm thấy con luôn không để ý tới tiền, nhưng lại vì tiền mà nỗ lực như vậy……”
Kiếm được tiền rồi, cũng không thấy nhi tử đi tiêu tiền, chỉ thấy cả ngày bận rộn.
Đỗ Kinh Luân im lặng nửa ngày mới nói: “Mẫu thân, người không đi qua đó cho nên không biết bọn họ nghèo thế nào đâu, áo rách quần sờn, may mà còn có hải sản có thể cho bọn họ ăn no, nhưng ngoài biển rất nguy hiểm, phải mạo hiểm tính mạng mà đồ vất vả lắm mới đánh lên được lại bán ra rất rẻ mạt.”
Lão Bùi thị nhìn nhi tử, thở dài một hơi, “Đi đi.” Muốn ngăn cản chuyện này lại cũng không dễ.
“Người đọc sách như con, biết nghĩ cho bá tánh lê dân cũng là việc nên làm.”
“Đỗ gia chúng ta trị bệnh cứu người, con lại giải quyết đời sống khó khăn cho người dân, cũng là chuyện tốt, hy vọng ông trời sẽ không hành hạ Đỗ gia chúng ta nữa.”
Lão Bùi thị lại quay về đề tài cũ, hỏi: “Cho dù con có thành thân, cũng sẽ không ảnh hưởng tới công việc của con đâu, ngược lại còn có một thê tử hiền thục giúp con việc nội trợ, không phải rất tốt sao?”
Đỗ Kinh Luân có chút đau đầu, “Mẫu thân, bây giờ con không có suy nghĩ này, hơn nữa, con cũng muốn cưới một người mà con thích, nàng ấy cũng có thể chấp nhận gia đình chúng ta.”
Lão Bùi thị muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được nói, “Đỗ Kinh Luân à…..”
Mẫu thân kéo dài gọi tên mình, khiến Đỗ Kinh Luân cảm nhận một cổ rét lạnh từ tận đáy lòng xuyên lên đỉnh đầu.
Lão Bùi thị: “Lão tam à!”
Khóe miệng Đỗ Kinh Luân giật giật: “Mẫu thân, con ở đây.”
Thấy lão Bùi thị muốn nói lại thôi, Đỗ Kinh luân không nhịn được nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Con đều có thể chấp nhận được.
Người như vậy con rất sợ!
Lão Bùi thị hỏi: “Con không muốn thành thân, không muốn đi xem mắt, có phải trong lòng đã có người khác rồi hay không?”
Đỗ Kinh Luân lắc đầu: “Không có ai cả.”
Có hay không tự bản thân hắn lại không biết hay sao?
Lão Bùi thị hít sâu một hơi, “Có phải con đang tơ tưởng đến nữ nhi Kỷ gia kia hay không?”
Đỗ Kinh Luân: “Hả?”
Lão Bùi thị nói: “Quả thực nàng ta lớn lên rất đẹp, nhưng sắc đẹp của nàng ta….”
Nam Chi: “Hả?”
Cô lập tức quay đầu, giống như chó nhỏ cảm nhận được nguy hiểm, nháy mắt đã quay đầu nhìn về phía Đỗ Kinh Luân.
Ánh mắt thẳng tắp, có chút giống với ánh mắt của Husky, vừa kinh ngạc vừa mê mang.
Đỗ Kinh Luân không nhịn được đỡ trán, “Không thể nào.” Sao mẫu thân lại có suy nghĩ táo bạo như vậy được.
Lão Bùi thị nói: “Nữ tử Kỷ gia kia quả thật rất xinh đẹp, nam nhân đều sẽ thích nữ nhân xinh đẹp, con là nam tử, tự nhiên sẽ không tránh được.”
Đỗ Kinh Luân phủ nhận, “Mẫu thân, con không phải, con không có.” Người nói bậy.
Lão Bùi thị: “Con không thích xinh đẹp, chẳng lẽ thích xấu?”
Đỗ Kinh Luân:……
Cũng không cần phải cực đoan như vậy, không thích nữ nhân Kỷ gia kia thì chính là thích xấu sao?
Nhìn thấy lão Bùi thị còn muốn nói tiếp, Đỗ Kinh Luân rút củi dưới đáy nồi: “Mẫu thân, con hoàn toàn không có suy nghĩ gì với nàng ta cả, ngược lại người cứ nói bên tai con, nói không chừng sẽ thực sự nảy mầm suy nghĩ này.”
Lão Bùi thị lập tức ngậm chặt miệng, không nói nữa.
Lão Bùi thị sợ nhi tử đã gặp nữ tử quá xinh đẹp, sẽ chướng mắt những người khác.
Thời niên thiếu gặp được người quá xinh đẹp, sẽ nhớ mãi không quên.
Lão Bùi thị rất sợ, thật sự rất sợ!
Hơn nữa nữ tử Kỷ gia kia còn là người mà hoàng đế thương nhớ, vì cái chết của nữ tử Kỷ gia, hoàng đế mới phẫn nộ như vậy.
Trên mặt bà tràn đầy ưu sầu, nhìn chằm chằm vào nhi tử nhà mình, nhìn đến mức trong lòng Đỗ Kinh Luân cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lại trừng mắt nhìn cháu trai ra hiệu.
Nam Chi:……
Mắt tiểu thúc thúc bị tật sao?
Đỗ Kinh Luân:……
Đứa nhỏ này, thời điểm không nên thông minh thì lại thông minh, thời điểm cần thông minh thì lại ngây thơ mờ mịt.
Nam Chi không hiểu được ánh mắt của tiểu thúc thúc, nhưng thấy được vẻ sầu lo của nãi nãi.
Nam Chi an ủi nói: “Nãi nãi, ngày nào thúc thúc cũng rất bận rộn, không có thời gian nghĩ đến Kỷ gia tỷ tỷ đâu.”
Nam Chi không hiểu tại sao tiểu thúc thúc lại muốn mở tửu lầu, cô hỏi: “Tiểu thúc thúc muốn làm đầu bếp sao?”
“Tại sao chúng ta không bán đồ biển thôi?”
Đỗ Kinh Luân: “Ta muốn mọi người đều được nếm thử món gỏi trộn, thật sự rất ngon!”
Đỗ Kinh Luân không thể kiềm chế được ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực mình.
Nam Chi:???
Thật sự có sán nhỏ đó, sán sẽ chui vào thịt, chui vào đầu, rất đáng sợ.
Nam Chi thành thật nói: “Thứ mà thúc thích ăn, chưa chắc những người khác đã thích ăn.”
Đỗ Kinh Luân: “Thứ mà ta thích, sẽ luôn có người thích giống ta.”
Nam Chi lắc đầu, “Trong nhà cũng không có nhiều tiền cho thúc mở tửu lầu như vậy đâu, tiểu thúc thúc, thúc hiểu chuyện một chút đi.”
Đỗ Kinh Luân:……
Nói là mở tửu lầu nhưng cũng có nói phải mở ngay bây giờ đâu!
Chờ sau này hắn có tiền, hắn sẽ mở.
Nam Chi hoài nghi có phải tiểu thúc thúc muốn mở tửu lầu bán món mình thích ăn, là để có thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn không.
Khi cô còn sống, cô cũng muốn cha mẹ mình bán kem, như vậy cô có thể ăn kem thỏa thích.
Lão Bùi thị tránh mặt tiểu nhi tử, sợ rằng hắn sẽ lại nói đến chuyện mở tửu lầu, thật sự là tốc độ quá nhanh, căn bản không theo kịp.
Cũng may nhi tử ngốc của bà ngày nào cũng chạy ra làng chài, hàng ngày cơ bản cũng không có mấy khi gặp được.
Chỉ là thi thoảng nhìn đến, bà lại phát hiện, nhi tử trắng nõn của bà đã trở nên đen sì, đứng bên cạnh cháu trai có thể nói là giống nhau như đúc, cũng không có sự khác biệt mấy.
Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng thư sinh được nữa, sao có thể đen như vậy được.
Không riêng gì đen, còn rất tanh!
Lão Bùi thị rơi vào trầm mặc, hỏi: “Lão tam à, con có nghĩ tới việc thành gia lập thất không, con cũng nên thành gia rồi.”
Ban đầu vốn định là thi đỗ xong hẵng nói, kết quả trong nhà lại xảy ra biến cố, Đỗ Kinh Luân không còn tước vị, đời này cũng không thể thông qua việc đọc sách mà thay đổi vận mệnh được.
Nhưng nhìn thấy một thư sinh tuấn lãng lại biến thành như vậy, lão Bùi thị ít nhiều vẫn không thể tiếp thu được.
Thẩm mỹ của bà chính là quý công tử phong nhã tinh tế, Đỗ Kinh Luân bây giờ, không thể nói là phong độ nhẹ nhàng được, cũng đã đen thành than tinh rồi.
Lão Bùi thị nhịn không được nói: “Các ngươi ở trong nhà che chắn một thời gian đi, khi nào trắng trở lại hãy đi ra ngoài.”
Nam Chi: “A, nãi, cũng không phải ta cần tìm thê tử mà.”
Đỗ Kinh Luân:……
Ở bên cạnh đứa nhỏ này, cũng không biết khi nào sẽ bị đâm sau lưng.
Ngươi là thích khách sao?
Đỗ Kinh Luân nghiêm túc nói: “Mẫu thân, làng chài bên kia đang cần con bố trí, không thể bỏ dở lúc này được, bằng không những nỗ lực trước đó sẽ đều uổng phí.”
Bây giờ đã có vài tửu lâu tìm đến bọn họ, Đỗ Kinh Luân tính toán sẽ sửa lại căn nhà ở làng chài, chuyên dùng để chế biến hải sản.
Đặc biệt là sau khi món phúc thọ toàn được ra mắt, đã có nhiều người ăn hải sản hơn.
Tửu lầu kia còn muốn bán độc quyền, kêu Đỗ Kinh Luân đừng bán cho những người khác.
Đỗ Kinh Luân cười ha hả, vừa quay đầu đã đi gõ cửa tửu lầu khác.
Tửu lầu tự quản hương vị của mình đi, đừng quản đến nguyên liệu nấu ăn của ta, các ngươi đấu đá với nhau, ta mới có thể bán được nhiều.
Hiện tại đã có đơn hàng ổn định, cần phải mở rộng sản xuất, Đỗ Kinh Luân nhận được tiền, lập tức phát tiền cho nhân công, để họ đi mua thứ mình yêu cầu.
Lão Bùi thị nhìn nhi tử hỏi: “Ta cảm thấy con luôn không để ý tới tiền, nhưng lại vì tiền mà nỗ lực như vậy……”
Kiếm được tiền rồi, cũng không thấy nhi tử đi tiêu tiền, chỉ thấy cả ngày bận rộn.
Đỗ Kinh Luân im lặng nửa ngày mới nói: “Mẫu thân, người không đi qua đó cho nên không biết bọn họ nghèo thế nào đâu, áo rách quần sờn, may mà còn có hải sản có thể cho bọn họ ăn no, nhưng ngoài biển rất nguy hiểm, phải mạo hiểm tính mạng mà đồ vất vả lắm mới đánh lên được lại bán ra rất rẻ mạt.”
Lão Bùi thị nhìn nhi tử, thở dài một hơi, “Đi đi.” Muốn ngăn cản chuyện này lại cũng không dễ.
“Người đọc sách như con, biết nghĩ cho bá tánh lê dân cũng là việc nên làm.”
“Đỗ gia chúng ta trị bệnh cứu người, con lại giải quyết đời sống khó khăn cho người dân, cũng là chuyện tốt, hy vọng ông trời sẽ không hành hạ Đỗ gia chúng ta nữa.”
Lão Bùi thị lại quay về đề tài cũ, hỏi: “Cho dù con có thành thân, cũng sẽ không ảnh hưởng tới công việc của con đâu, ngược lại còn có một thê tử hiền thục giúp con việc nội trợ, không phải rất tốt sao?”
Đỗ Kinh Luân có chút đau đầu, “Mẫu thân, bây giờ con không có suy nghĩ này, hơn nữa, con cũng muốn cưới một người mà con thích, nàng ấy cũng có thể chấp nhận gia đình chúng ta.”
Lão Bùi thị muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được nói, “Đỗ Kinh Luân à…..”
Mẫu thân kéo dài gọi tên mình, khiến Đỗ Kinh Luân cảm nhận một cổ rét lạnh từ tận đáy lòng xuyên lên đỉnh đầu.
Lão Bùi thị: “Lão tam à!”
Khóe miệng Đỗ Kinh Luân giật giật: “Mẫu thân, con ở đây.”
Thấy lão Bùi thị muốn nói lại thôi, Đỗ Kinh luân không nhịn được nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Con đều có thể chấp nhận được.
Người như vậy con rất sợ!
Lão Bùi thị hỏi: “Con không muốn thành thân, không muốn đi xem mắt, có phải trong lòng đã có người khác rồi hay không?”
Đỗ Kinh Luân lắc đầu: “Không có ai cả.”
Có hay không tự bản thân hắn lại không biết hay sao?
Lão Bùi thị hít sâu một hơi, “Có phải con đang tơ tưởng đến nữ nhi Kỷ gia kia hay không?”
Đỗ Kinh Luân: “Hả?”
Lão Bùi thị nói: “Quả thực nàng ta lớn lên rất đẹp, nhưng sắc đẹp của nàng ta….”
Nam Chi: “Hả?”
Cô lập tức quay đầu, giống như chó nhỏ cảm nhận được nguy hiểm, nháy mắt đã quay đầu nhìn về phía Đỗ Kinh Luân.
Ánh mắt thẳng tắp, có chút giống với ánh mắt của Husky, vừa kinh ngạc vừa mê mang.
Đỗ Kinh Luân không nhịn được đỡ trán, “Không thể nào.” Sao mẫu thân lại có suy nghĩ táo bạo như vậy được.
Lão Bùi thị nói: “Nữ tử Kỷ gia kia quả thật rất xinh đẹp, nam nhân đều sẽ thích nữ nhân xinh đẹp, con là nam tử, tự nhiên sẽ không tránh được.”
Đỗ Kinh Luân phủ nhận, “Mẫu thân, con không phải, con không có.” Người nói bậy.
Lão Bùi thị: “Con không thích xinh đẹp, chẳng lẽ thích xấu?”
Đỗ Kinh Luân:……
Cũng không cần phải cực đoan như vậy, không thích nữ nhân Kỷ gia kia thì chính là thích xấu sao?
Nhìn thấy lão Bùi thị còn muốn nói tiếp, Đỗ Kinh Luân rút củi dưới đáy nồi: “Mẫu thân, con hoàn toàn không có suy nghĩ gì với nàng ta cả, ngược lại người cứ nói bên tai con, nói không chừng sẽ thực sự nảy mầm suy nghĩ này.”
Lão Bùi thị lập tức ngậm chặt miệng, không nói nữa.
Lão Bùi thị sợ nhi tử đã gặp nữ tử quá xinh đẹp, sẽ chướng mắt những người khác.
Thời niên thiếu gặp được người quá xinh đẹp, sẽ nhớ mãi không quên.
Lão Bùi thị rất sợ, thật sự rất sợ!
Hơn nữa nữ tử Kỷ gia kia còn là người mà hoàng đế thương nhớ, vì cái chết của nữ tử Kỷ gia, hoàng đế mới phẫn nộ như vậy.
Trên mặt bà tràn đầy ưu sầu, nhìn chằm chằm vào nhi tử nhà mình, nhìn đến mức trong lòng Đỗ Kinh Luân cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lại trừng mắt nhìn cháu trai ra hiệu.
Nam Chi:……
Mắt tiểu thúc thúc bị tật sao?
Đỗ Kinh Luân:……
Đứa nhỏ này, thời điểm không nên thông minh thì lại thông minh, thời điểm cần thông minh thì lại ngây thơ mờ mịt.
Nam Chi không hiểu được ánh mắt của tiểu thúc thúc, nhưng thấy được vẻ sầu lo của nãi nãi.
Nam Chi an ủi nói: “Nãi nãi, ngày nào thúc thúc cũng rất bận rộn, không có thời gian nghĩ đến Kỷ gia tỷ tỷ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.