Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 304: Y Tế Thiên Hạ (4)
Ngận Thị Kiểu Tình
14/08/2023
Edit: Kim
Nơi ẩm thấp cạnh dòng suối tìm được một loại cỏ thấp tên là cỏ Thúy Vân, có tác dụng điều trị vết thương ngoài da, bong gân.
Điều kiện gian khổ chỉ còn cách này, Đỗ Khang Bình bôi thảo dược lên vùng eo, mông đã thâm tím của phụ thân và đại ca.
Vết thương vô cùng đáng sợ, không biết có ảnh hưởng tới xương cốt hay không, một nam nhân như Đỗ Khang Bình cũng phải cố nén không rơi lệ.
Nha dịch nhìn thấy cũng không ngăn cản, đường đi quá dài, trên đường lỡ có người đau đầu nhức óc, có đại phu cũng tốt.
Rốt cuộc Đỗ Bác Hậu cũng đang trong độ tuổi tráng niên, thời điểm đang bôi thuốc thì tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Phụ thân thế nào rồi?”
Đỗ Khang Bình lắc đầu, “Phụ thân vẫn chưa tỉnh.”
Sắc mặt Đỗ Bác Hậu càng thêm trắng bệch, xen lẫn xám xịt.
Bọn họ chính là gặp phải tai bay vạ gió, bởi vì phụ thân là viện trưởng, cho nên hoàng đế mới trút cơn giận xuống người Đỗ gia.
Thời điểm vào cung, con gái Kỷ gia đã sắp chết.
Bầu không khí tuyệt vọng bao trùm lấy người Đỗ gia, vẻ mặt thê lương, bọn họ biết, trụ cột của Đỗ gia sắp không qua khỏi.
Đỗ Khang Bình thậm chí còn không dám sờ xem phụ thân có phát sốt không, cho dù có sốt, cũng không có cách nào.
“Ăn cơm đi.” Nha dịch phát cho mỗi người một chén canh loãng, còn có mùi mốc, nhưng cũng không có ai dám không ăn.
Không ăn sẽ thật sự không còn, sẽ chịu đói bụng.
“Ta nhớ nương, nhớ nương…..” Nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Nhà mẹ đẻ Dương thị thấy Đỗ Bác Hậu bị đánh thành như vậy, lại bị lưu đày, khẳng định là không thể sống sót được.
Phải đi cùng chịu khổ, lại phải làm quả phụ, còn phải đối mặt với thổ phỉ nguy hiểm, cho nên Dương gia đã để nữ nhi nhà mình hòa li với trưởng nam Đỗ gia Đỗ Bác Hậu.
Đỗ Bác Hậu hôn mê bất tỉnh, lão Bùi thị làm chủ cho hai người hòa li.
Loại tình huống này cũng không cần phải kéo thêm một người chịu khổ, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi bớt đi một người phải chịu khổ.
Chỉ là đáng thương cho ba đứa trẻ, đã không còn mẫu thân.
Lão Bùi thị nhìn thoáng qua con dâu Vi thị đang ôm cháu gái mới chỉ hai, ba tuổi.
Nhà mẹ đẻ Vi thị không đưa nàng trở về, cho nên chỉ có thể đi theo Đỗ gia chịu khổ, dọc đường Vi thị đều là trầm mặc ít nói.
Có lẽ là đã chết tâm.
Đi sung quân nào có được một cỗ xe, đường xá xa xôi phải dựa vào chân để đi, Lĩnh Nam nhiều núi, địa hình hiểm trở, không thích hợp cho việc đi bộ. Chỉ sợ chưa tới được nơi sung quân thì người đã không còn.
Môi trường sống và khí hậu ở Lĩnh Nam rất khắc nghiệt, hoàn toàn không phải môi trường sống tốt, có chết bất đắc kỳ tử cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa đường xá xa xôi, nếu không có chuyện gì xảy ra, không có gì ngoài ý muốn, thì cả đời phải ở lại nơi đó. Hơn nữa các thế hệ sau tương lai cũng sẽ phải ở lại nơi đó.
Lão Bùi thị nói với cháu gái: “Không được oán giận nương ngươi, nếu có thể, ta còn muốn các ngươi đi theo nương ngươi, nhưng mà, lại không được.”
“Ta nhớ nương.” Đứa trẻ nhỏ giọng khóc, lại cũng không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, rõ ràng là đã nhận thức rõ hiện thực.
Không có mẫu thân, có khả năng sẽ còn không có phụ thân, trong lòng tiểu cô nương cảm thấy vô cùng đau khổ và hụt hẫng.
Nam Chi dỗ dành nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, đừng sợ.”
Nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ gắt gao mím chặt môi, nước mắt lại cuồn cuộn chảy xuống, trên gương mặt xám xịt tạo thành hai vệt nước mắt.
Nàng không dám khóc to, sợ sẽ chọc giận quan binh.
Nam Chi nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ bảo vệ tỷ, tỷ đừng sợ.”
Đỗ Lệnh Tuệ nhìn đệ đệ mới chỉ hơn 6 tuổi an ủi mình, nàng lại muốn khóc.
Nam Chi ăn xong đồ ăn có mùi mốc, nhìn thấy phụ thân còn có thể ăn chút gì đó, gia gia lại không thể ăn.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, nếu gia gia không ăn có khi nào sẽ chết đói không?”
Ban đầu còn có lúc tỉnh táo, hai ngày nay thời gian tỉnh lại ngày càng ít đi.
Hệ thống: “Có thể đổi Tích Cốc Đan, cũng có linh dịch, linh dịch có thể ổn định lại cơ thể của ông ta, hai thứ đồ này không vượt quá giới hạn của vi diện.”
Nam Chi lập tức vui vẻ nói: “Ca ca, ca ca, ta muốn mua.”
Hệ thống: “Phải tiêu tốn 10 điểm công đức, ngươi có muốn đổi không?”
“Công đức là đồng tiền mạnh nhất của mỗi thế giới, dùng công đức đổi đồ rồi đến thế giới quan trọng, lực thay đổi vận mệnh sẽ nhỏ đi một chút.” Hệ thống giải thích nói.
Nam Chi căn bản không thèm để ý, “Ca ca, ca ca, mau cho ta.”
Một đứa trẻ như Nam Chi cũng có thể nhìn ra tình huống của gia gia đang không tốt, ông vẫn không nhúc nhích.
Trong tay Nam Chi xuất hiện một viên thuốc tròn xoe.
Nam Chi hỏi: “Linh dịch đâu, ca ca, linh dịch đâu?”
Hệ thống: “Ngươi mở miệng ông ta ra, nó sẽ chảy vào miệng ông ta.”
Nam Chi đi tới bên cạnh gia gia, cậy miệng gia gia ra, nhét viên thuốc vào trong miệng ông, còn có linh dịch chảy vào miệng.
Đỗ Khang Bình đang đút cơm cho đại ca, nhìn thấy cháu trai mở miệng phụ thân, hỏi: “Thừa tự, ngươi làm gì miệng gia gia vậy?”
Nam Chi nói: “Nhị thúc, ta muốn giúp gia gia uống nước, gia gia nhất định rất khát.”
Đỗ Kinh Luân gầy yếu đặt bát xuống, nói: “Để ta cho uống.”
“Tam đệ, đệ nghỉ ngơi đi, ta tới làm.” Đỗ Khang Bình nói.
Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Đệ có thể, cơ thể của đệ có thể chống đỡ được, cưỡi ngựa bắn cung ta đều thuần thục.”
Nho sinh lục nghệ*, vừa làm tinh thần phong phú, vừa rèn luyện thân thể.
(*Nho sinh lục nghệ: khái niệm Lục nghệ thời nhà Chu, là sự kết hợp cả các môn nghệ thuật về quân sự và dân sự. Bao gồm: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.)
Đều nói thư sinh gầy yếu, kỳ thực thư sinh cũng có sức chiến đấu.
Đỗ Kinh Luân một đường khiêng đại ca, chưa từng đổi người.
Đỗ Chí Bình đã lớn tuổi, lại bị thương nặng như vậy, khó có thể chịu đựng được, phần lớn nước được cho uống đều chảy ra ngoài.
Đỗ Kinh Luân nhíu mày, lại tiếp tục kiên trì cho uống nước, mặc kệ thế nào, tóm lại vẫn có thể uống vào một ít.
Đỗ Khang Bình bắt mạch cho đại ca và phụ thân, đại ca tuổi còn trẻ còn tốt, thời điểm đến phiên phụ thân, Đỗ Khang Bình cũng không dám bắt mạch.
Đỗ Khang Bình bắt mạch, phát hiện mạch đập của phụ thân vậy mà lại tốt lên một chút.
Hắn kinh ngạc, không tự chủ được mà nở nụ cười, Đỗ Kinh Luân hỏi: “Có phải đã tốt lên rồi không?”
“Có lẽ ta xem không chuẩn, đệ thử một lần đi.” Đỗ Khang Bình bắt đầu hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, kéo đệ đệ tới xem một phen.
Đỗ Kinh Luân tuy rằng là người đọc sách, nhưng tốt xấu gì cũng sinh ra trong gia tộc, ít nhiều vẫn biết một số thứ cơ bản, vì thế hắn duỗi tay lên bắt mạch.
Lại bắt lại một lần nữa, giọng điệu của Đỗ Kinh Luân có chút cao lên, “Có tốt lên.”
“Thật tốt quá, có thể kiên trì là có thể khỏi.”
Ba huynh đệ đều vui vẻ, Đỗ Bác Hậu suy yếu nói với hai đệ đệ: “Các đệ không nên xảy ra xung với quan gia, nếu có người cảm thấy không thoải mái, hãy tới xem một chút, bọn họ có tốt, thì chúng ta đi đường cũng có thể tốt hơn một chút.”
Đỗ Bác Hậu là thái y, làm việc trong hậu cung, hậu cung là một nơi thế nào chứ.
Cho dù trong lòng có cảm thấy oan ức, cũng không thể phân cao thấp với quan binh được, sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu thêm.
Huống chi còn có cả gia đình.
Đỗ Khang Bình nói: “Đệ biết rồi, đại ca, huynh yên tâm.”
Đỗ Bác Hậu xoa đầu con trai: “Thừa Tự, con là nam tử hán, phải bảo vệ tỷ tỷ và nãi nãi.”
Nam Chi gật đầu, “Cha…… Phụ thân, con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng.”
Hai nữ nhi khụt khịt nói: “Phụ thân, phụ thân nhất định phải khỏe lại.”
Đỗ Bác Hậu nhìn ba đứa trẻ, trên khuôn mặt ảm đạm hiện lên một nụ cười, “Phụ thân không sao.”
Nơi ẩm thấp cạnh dòng suối tìm được một loại cỏ thấp tên là cỏ Thúy Vân, có tác dụng điều trị vết thương ngoài da, bong gân.
Điều kiện gian khổ chỉ còn cách này, Đỗ Khang Bình bôi thảo dược lên vùng eo, mông đã thâm tím của phụ thân và đại ca.
Vết thương vô cùng đáng sợ, không biết có ảnh hưởng tới xương cốt hay không, một nam nhân như Đỗ Khang Bình cũng phải cố nén không rơi lệ.
Nha dịch nhìn thấy cũng không ngăn cản, đường đi quá dài, trên đường lỡ có người đau đầu nhức óc, có đại phu cũng tốt.
Rốt cuộc Đỗ Bác Hậu cũng đang trong độ tuổi tráng niên, thời điểm đang bôi thuốc thì tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Phụ thân thế nào rồi?”
Đỗ Khang Bình lắc đầu, “Phụ thân vẫn chưa tỉnh.”
Sắc mặt Đỗ Bác Hậu càng thêm trắng bệch, xen lẫn xám xịt.
Bọn họ chính là gặp phải tai bay vạ gió, bởi vì phụ thân là viện trưởng, cho nên hoàng đế mới trút cơn giận xuống người Đỗ gia.
Thời điểm vào cung, con gái Kỷ gia đã sắp chết.
Bầu không khí tuyệt vọng bao trùm lấy người Đỗ gia, vẻ mặt thê lương, bọn họ biết, trụ cột của Đỗ gia sắp không qua khỏi.
Đỗ Khang Bình thậm chí còn không dám sờ xem phụ thân có phát sốt không, cho dù có sốt, cũng không có cách nào.
“Ăn cơm đi.” Nha dịch phát cho mỗi người một chén canh loãng, còn có mùi mốc, nhưng cũng không có ai dám không ăn.
Không ăn sẽ thật sự không còn, sẽ chịu đói bụng.
“Ta nhớ nương, nhớ nương…..” Nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Nhà mẹ đẻ Dương thị thấy Đỗ Bác Hậu bị đánh thành như vậy, lại bị lưu đày, khẳng định là không thể sống sót được.
Phải đi cùng chịu khổ, lại phải làm quả phụ, còn phải đối mặt với thổ phỉ nguy hiểm, cho nên Dương gia đã để nữ nhi nhà mình hòa li với trưởng nam Đỗ gia Đỗ Bác Hậu.
Đỗ Bác Hậu hôn mê bất tỉnh, lão Bùi thị làm chủ cho hai người hòa li.
Loại tình huống này cũng không cần phải kéo thêm một người chịu khổ, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi bớt đi một người phải chịu khổ.
Chỉ là đáng thương cho ba đứa trẻ, đã không còn mẫu thân.
Lão Bùi thị nhìn thoáng qua con dâu Vi thị đang ôm cháu gái mới chỉ hai, ba tuổi.
Nhà mẹ đẻ Vi thị không đưa nàng trở về, cho nên chỉ có thể đi theo Đỗ gia chịu khổ, dọc đường Vi thị đều là trầm mặc ít nói.
Có lẽ là đã chết tâm.
Đi sung quân nào có được một cỗ xe, đường xá xa xôi phải dựa vào chân để đi, Lĩnh Nam nhiều núi, địa hình hiểm trở, không thích hợp cho việc đi bộ. Chỉ sợ chưa tới được nơi sung quân thì người đã không còn.
Môi trường sống và khí hậu ở Lĩnh Nam rất khắc nghiệt, hoàn toàn không phải môi trường sống tốt, có chết bất đắc kỳ tử cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa đường xá xa xôi, nếu không có chuyện gì xảy ra, không có gì ngoài ý muốn, thì cả đời phải ở lại nơi đó. Hơn nữa các thế hệ sau tương lai cũng sẽ phải ở lại nơi đó.
Lão Bùi thị nói với cháu gái: “Không được oán giận nương ngươi, nếu có thể, ta còn muốn các ngươi đi theo nương ngươi, nhưng mà, lại không được.”
“Ta nhớ nương.” Đứa trẻ nhỏ giọng khóc, lại cũng không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, rõ ràng là đã nhận thức rõ hiện thực.
Không có mẫu thân, có khả năng sẽ còn không có phụ thân, trong lòng tiểu cô nương cảm thấy vô cùng đau khổ và hụt hẫng.
Nam Chi dỗ dành nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, đừng sợ.”
Nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ gắt gao mím chặt môi, nước mắt lại cuồn cuộn chảy xuống, trên gương mặt xám xịt tạo thành hai vệt nước mắt.
Nàng không dám khóc to, sợ sẽ chọc giận quan binh.
Nam Chi nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ bảo vệ tỷ, tỷ đừng sợ.”
Đỗ Lệnh Tuệ nhìn đệ đệ mới chỉ hơn 6 tuổi an ủi mình, nàng lại muốn khóc.
Nam Chi ăn xong đồ ăn có mùi mốc, nhìn thấy phụ thân còn có thể ăn chút gì đó, gia gia lại không thể ăn.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, nếu gia gia không ăn có khi nào sẽ chết đói không?”
Ban đầu còn có lúc tỉnh táo, hai ngày nay thời gian tỉnh lại ngày càng ít đi.
Hệ thống: “Có thể đổi Tích Cốc Đan, cũng có linh dịch, linh dịch có thể ổn định lại cơ thể của ông ta, hai thứ đồ này không vượt quá giới hạn của vi diện.”
Nam Chi lập tức vui vẻ nói: “Ca ca, ca ca, ta muốn mua.”
Hệ thống: “Phải tiêu tốn 10 điểm công đức, ngươi có muốn đổi không?”
“Công đức là đồng tiền mạnh nhất của mỗi thế giới, dùng công đức đổi đồ rồi đến thế giới quan trọng, lực thay đổi vận mệnh sẽ nhỏ đi một chút.” Hệ thống giải thích nói.
Nam Chi căn bản không thèm để ý, “Ca ca, ca ca, mau cho ta.”
Một đứa trẻ như Nam Chi cũng có thể nhìn ra tình huống của gia gia đang không tốt, ông vẫn không nhúc nhích.
Trong tay Nam Chi xuất hiện một viên thuốc tròn xoe.
Nam Chi hỏi: “Linh dịch đâu, ca ca, linh dịch đâu?”
Hệ thống: “Ngươi mở miệng ông ta ra, nó sẽ chảy vào miệng ông ta.”
Nam Chi đi tới bên cạnh gia gia, cậy miệng gia gia ra, nhét viên thuốc vào trong miệng ông, còn có linh dịch chảy vào miệng.
Đỗ Khang Bình đang đút cơm cho đại ca, nhìn thấy cháu trai mở miệng phụ thân, hỏi: “Thừa tự, ngươi làm gì miệng gia gia vậy?”
Nam Chi nói: “Nhị thúc, ta muốn giúp gia gia uống nước, gia gia nhất định rất khát.”
Đỗ Kinh Luân gầy yếu đặt bát xuống, nói: “Để ta cho uống.”
“Tam đệ, đệ nghỉ ngơi đi, ta tới làm.” Đỗ Khang Bình nói.
Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Đệ có thể, cơ thể của đệ có thể chống đỡ được, cưỡi ngựa bắn cung ta đều thuần thục.”
Nho sinh lục nghệ*, vừa làm tinh thần phong phú, vừa rèn luyện thân thể.
(*Nho sinh lục nghệ: khái niệm Lục nghệ thời nhà Chu, là sự kết hợp cả các môn nghệ thuật về quân sự và dân sự. Bao gồm: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.)
Đều nói thư sinh gầy yếu, kỳ thực thư sinh cũng có sức chiến đấu.
Đỗ Kinh Luân một đường khiêng đại ca, chưa từng đổi người.
Đỗ Chí Bình đã lớn tuổi, lại bị thương nặng như vậy, khó có thể chịu đựng được, phần lớn nước được cho uống đều chảy ra ngoài.
Đỗ Kinh Luân nhíu mày, lại tiếp tục kiên trì cho uống nước, mặc kệ thế nào, tóm lại vẫn có thể uống vào một ít.
Đỗ Khang Bình bắt mạch cho đại ca và phụ thân, đại ca tuổi còn trẻ còn tốt, thời điểm đến phiên phụ thân, Đỗ Khang Bình cũng không dám bắt mạch.
Đỗ Khang Bình bắt mạch, phát hiện mạch đập của phụ thân vậy mà lại tốt lên một chút.
Hắn kinh ngạc, không tự chủ được mà nở nụ cười, Đỗ Kinh Luân hỏi: “Có phải đã tốt lên rồi không?”
“Có lẽ ta xem không chuẩn, đệ thử một lần đi.” Đỗ Khang Bình bắt đầu hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, kéo đệ đệ tới xem một phen.
Đỗ Kinh Luân tuy rằng là người đọc sách, nhưng tốt xấu gì cũng sinh ra trong gia tộc, ít nhiều vẫn biết một số thứ cơ bản, vì thế hắn duỗi tay lên bắt mạch.
Lại bắt lại một lần nữa, giọng điệu của Đỗ Kinh Luân có chút cao lên, “Có tốt lên.”
“Thật tốt quá, có thể kiên trì là có thể khỏi.”
Ba huynh đệ đều vui vẻ, Đỗ Bác Hậu suy yếu nói với hai đệ đệ: “Các đệ không nên xảy ra xung với quan gia, nếu có người cảm thấy không thoải mái, hãy tới xem một chút, bọn họ có tốt, thì chúng ta đi đường cũng có thể tốt hơn một chút.”
Đỗ Bác Hậu là thái y, làm việc trong hậu cung, hậu cung là một nơi thế nào chứ.
Cho dù trong lòng có cảm thấy oan ức, cũng không thể phân cao thấp với quan binh được, sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu thêm.
Huống chi còn có cả gia đình.
Đỗ Khang Bình nói: “Đệ biết rồi, đại ca, huynh yên tâm.”
Đỗ Bác Hậu xoa đầu con trai: “Thừa Tự, con là nam tử hán, phải bảo vệ tỷ tỷ và nãi nãi.”
Nam Chi gật đầu, “Cha…… Phụ thân, con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng.”
Hai nữ nhi khụt khịt nói: “Phụ thân, phụ thân nhất định phải khỏe lại.”
Đỗ Bác Hậu nhìn ba đứa trẻ, trên khuôn mặt ảm đạm hiện lên một nụ cười, “Phụ thân không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.