Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 203: Cực phẩm Thi hoàng vs Thiết huyết thiếu tướng (24)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Đây là quảng cáo mà Mặc Bắc Hoàng vô tình nhìn thấy trên mạng, xem vào liền mê mẩn, sau đó… cô biến thành trạng thái linh hồn bay về không gian khoa học viễn tưởng kia.
Mặc Bắc Hoàng, không, bây giờ phải là Kim Đản Đản. (Giả vờ kết thúc, lại gọi là Kim Đản Đản)
Cô ngớ người nhìn cơ thể trong suốt của mình, đong đưa đến bên cạnh hệ thống quân gầm thét: “Nói cho chị nghe, chị đang sống rất tốt, vì sao lại đi không rõ ràng như vậy hả?” Mấu chốt là cô còn chưa xem xong phim hành động kia đâu…
Hệ thống quân ho khan: [Kí chủ, chị mau nhìn lên màn hình lớn đi.]
Kim Đản Đản nhìn lên màn hình lớn, trên đó là hình ảnh cô đang ôm máy tính ngồi xem, mặt mũi sắp dán vào máy đến nơi. Biểu cảm còn vô cùng hèn hạ, giống như một bà cô quái dị.
Cánh mũi của cô chảy máu không ngừng, rơi tí tách trên bàn phím. Cô chỉ lấy mu bàn tay lau qua rồi chẳng thèm để ý.
Kim Đản Đản hơi xấu hổ, nhưng vẫn mang dáng vẻ sống lưng thẳng tắp, lợn chết không sợ nước sôi hỏi: “Không phải chỉ có… Không phải chỉ có chảy một chút máu mũi thôi sao? Cái này chả có gì lạ cả, nhưng với thể chất Thi hoàng rất tốt như chị đây sao có thể chết như thế?”
Hệ thống quân thở dài: [Kí chủ, mong chị chú ý thời gian. Chị, đã ba ngày liên tục không ăn không uống, chỉ vùi đầu vào xem phim hoạt hình kích tình, hưng phấn khác thường. Máu chảy ba ngày, có thể không ra đi sao?]
“Úi, thật sự lâu như vậy á?” Kim Đản Đản hơi chột dạ. Loại nhiệm vụ kia đúng là siêu siêu thoải mái, cô vẫn chưa hưởng thụ tốt, còn chưa sinh cho tiểu Mạch tử một đứa con, sao có thể chết như thế?
Hệ thống quân không nói lời nào, nó rất muốn trợn tròn mắt lên.
Kim Đản Đản oán giận: “Hệ thống quân, em làm gì mà không nhắc nhở chị hả, sao em có thể như vậy chứ. Tình cảm nhiều năm giữa chúng ta, chẳng lẽ em cứ trơ mắt nhìn chị chết như vậy à?”
Hệ thống quân không hề chột dạ [Bản quân chỉ thấy chị hoàn thành nhiệm vụ rồi, nghĩ là cho chị sớm đi nhận nhiệm vụ khác thôi mà!]
Kim Đản Đản dựng thẳng ngón tay giữa lên với nó: “Cái đồ không biết xấu hổ nhà em!”
Hệ thống quân dụ dỗ nói [Kí chủ, nhiệm vụ tiếp theo của chị chính là nữ hoàng đó.]
Hai mắt Kim Đản Đản chứa đầy ánh sáng, lôi kéo hệ thống quân: “Chị muốn đi! Chị muốn đi! Nhanh nhanh đưa chị đến đó!”
[Đang dịch chuyển…]
Kim Đản Đản còn chưa mở mắt đã nghe thấy âm thanh khóc lóc kể lể của vô số đàn ông.
“Hu hu, nữ hoàng bệ hạ, sao người lại chỉ độc sủng một mình Phượng hậu chứ, trước giờ người đều không tiến vào viện của mấy thần quân khác nhìn một cái vậy?”
“Nữ hoàng bệ hạ, nhóm Thần quân người nào cũng xinh đẹp như hoa, có chỗ nào kém tên hồ ly tinh Phượng hậu chứ?”
“Thần quân gả vào cung đã ba năm có thừa nhưng bệ hạ chưa từng truyền thần đến thị tẩm.”
“Phượng hậu đã phục vụ người nhiều năm như vậy nhưng lại chưa từng có dòng dõi hoàng gia, khai chi tán diệp cho hoàng gia. Nhóm Thần quân khẩn cầu nữ hoàng bệ hạ ban cho mưa móc!”
“Xin nữ hoàng bệ hạ cho được cùng hưởng mưa móc!”
“Xin nữ hoàng bệ hạ cho cùng hưởng mưa móc!”
Hơn ba mươi tiếng nói đồng loạt vang lên, Kim Đản Đản mở to mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là màn giường hoa lệ màu vàng kim.
Mặc dù cô không thấy rõ tình hình bên ngoài tẩm cung nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh này là có thể đoán ra, bên ngoài tuyệt đối có không ít người.
Kịch bản vọt vào trong đầu giống như chiếu phim, Kim Đản Đản mê mang một lúc.
Nguyên chủ là Phượng Hề Nguyệt, xuất thân là trưởng nữ của nữ hoàng nhà Đế Vương. Lúc nàng mười lăm tuổi thì Tiên Hoàng băng hà, nàng lên ngôi kế thừa hoàng vị.
Từ đấy về sau không hề kiêng dè mà càng trầm trọng thêm, trong hậu cung có càng nhiều mỹ nam hầu hạ. Bây giờ trong hậu cung tính cả Phượng hậu là tám mươi tám tên, trong mắt thế gian nàng là một Nữ đế rất háo sắc.
Còn về phía nàng, sau khi độc chiếm khoảng thời gian tươi đẹp nhất của những mỹ nam thì lại chỉ độc sủng một mình Phượng hậu. Hàng đêm đều cùng Phượng hậu tầm hoan, không hề để tâm đến cảm giác của nhóm sủng quân khác.
*
Nhắc nhở yêu thương:
[Liên quan đến tiểu kịch trường]
Chính văn đều đã vượt qua một nghìn chữ, chỉ cần số chữ không cao hơn một nghìn hai trăm thì sau này nếu có lên khung thu phí thì đều chiếu theo khung một nghìn chữ để thu phí.
Tiểu kịch trường là quà tặng miễn phí (Trong khoảng 1000 đến 1200 chữ, thu phí theo 1000 chữ)
Một ngày mấy trăm chữ, hoàn thành được một tác phẩm cũng mấy chục nghìn chữ. Nhóm tiểu thiên sứ các bạn đã đọc nhiều thật nhiều như vậy, cũng đã kiếm ăn được! ╭(╯ε╰)╮
Mặc Bắc Hoàng, không, bây giờ phải là Kim Đản Đản. (Giả vờ kết thúc, lại gọi là Kim Đản Đản)
Cô ngớ người nhìn cơ thể trong suốt của mình, đong đưa đến bên cạnh hệ thống quân gầm thét: “Nói cho chị nghe, chị đang sống rất tốt, vì sao lại đi không rõ ràng như vậy hả?” Mấu chốt là cô còn chưa xem xong phim hành động kia đâu…
Hệ thống quân ho khan: [Kí chủ, chị mau nhìn lên màn hình lớn đi.]
Kim Đản Đản nhìn lên màn hình lớn, trên đó là hình ảnh cô đang ôm máy tính ngồi xem, mặt mũi sắp dán vào máy đến nơi. Biểu cảm còn vô cùng hèn hạ, giống như một bà cô quái dị.
Cánh mũi của cô chảy máu không ngừng, rơi tí tách trên bàn phím. Cô chỉ lấy mu bàn tay lau qua rồi chẳng thèm để ý.
Kim Đản Đản hơi xấu hổ, nhưng vẫn mang dáng vẻ sống lưng thẳng tắp, lợn chết không sợ nước sôi hỏi: “Không phải chỉ có… Không phải chỉ có chảy một chút máu mũi thôi sao? Cái này chả có gì lạ cả, nhưng với thể chất Thi hoàng rất tốt như chị đây sao có thể chết như thế?”
Hệ thống quân thở dài: [Kí chủ, mong chị chú ý thời gian. Chị, đã ba ngày liên tục không ăn không uống, chỉ vùi đầu vào xem phim hoạt hình kích tình, hưng phấn khác thường. Máu chảy ba ngày, có thể không ra đi sao?]
“Úi, thật sự lâu như vậy á?” Kim Đản Đản hơi chột dạ. Loại nhiệm vụ kia đúng là siêu siêu thoải mái, cô vẫn chưa hưởng thụ tốt, còn chưa sinh cho tiểu Mạch tử một đứa con, sao có thể chết như thế?
Hệ thống quân không nói lời nào, nó rất muốn trợn tròn mắt lên.
Kim Đản Đản oán giận: “Hệ thống quân, em làm gì mà không nhắc nhở chị hả, sao em có thể như vậy chứ. Tình cảm nhiều năm giữa chúng ta, chẳng lẽ em cứ trơ mắt nhìn chị chết như vậy à?”
Hệ thống quân không hề chột dạ [Bản quân chỉ thấy chị hoàn thành nhiệm vụ rồi, nghĩ là cho chị sớm đi nhận nhiệm vụ khác thôi mà!]
Kim Đản Đản dựng thẳng ngón tay giữa lên với nó: “Cái đồ không biết xấu hổ nhà em!”
Hệ thống quân dụ dỗ nói [Kí chủ, nhiệm vụ tiếp theo của chị chính là nữ hoàng đó.]
Hai mắt Kim Đản Đản chứa đầy ánh sáng, lôi kéo hệ thống quân: “Chị muốn đi! Chị muốn đi! Nhanh nhanh đưa chị đến đó!”
[Đang dịch chuyển…]
Kim Đản Đản còn chưa mở mắt đã nghe thấy âm thanh khóc lóc kể lể của vô số đàn ông.
“Hu hu, nữ hoàng bệ hạ, sao người lại chỉ độc sủng một mình Phượng hậu chứ, trước giờ người đều không tiến vào viện của mấy thần quân khác nhìn một cái vậy?”
“Nữ hoàng bệ hạ, nhóm Thần quân người nào cũng xinh đẹp như hoa, có chỗ nào kém tên hồ ly tinh Phượng hậu chứ?”
“Thần quân gả vào cung đã ba năm có thừa nhưng bệ hạ chưa từng truyền thần đến thị tẩm.”
“Phượng hậu đã phục vụ người nhiều năm như vậy nhưng lại chưa từng có dòng dõi hoàng gia, khai chi tán diệp cho hoàng gia. Nhóm Thần quân khẩn cầu nữ hoàng bệ hạ ban cho mưa móc!”
“Xin nữ hoàng bệ hạ cho được cùng hưởng mưa móc!”
“Xin nữ hoàng bệ hạ cho cùng hưởng mưa móc!”
Hơn ba mươi tiếng nói đồng loạt vang lên, Kim Đản Đản mở to mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là màn giường hoa lệ màu vàng kim.
Mặc dù cô không thấy rõ tình hình bên ngoài tẩm cung nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh này là có thể đoán ra, bên ngoài tuyệt đối có không ít người.
Kịch bản vọt vào trong đầu giống như chiếu phim, Kim Đản Đản mê mang một lúc.
Nguyên chủ là Phượng Hề Nguyệt, xuất thân là trưởng nữ của nữ hoàng nhà Đế Vương. Lúc nàng mười lăm tuổi thì Tiên Hoàng băng hà, nàng lên ngôi kế thừa hoàng vị.
Từ đấy về sau không hề kiêng dè mà càng trầm trọng thêm, trong hậu cung có càng nhiều mỹ nam hầu hạ. Bây giờ trong hậu cung tính cả Phượng hậu là tám mươi tám tên, trong mắt thế gian nàng là một Nữ đế rất háo sắc.
Còn về phía nàng, sau khi độc chiếm khoảng thời gian tươi đẹp nhất của những mỹ nam thì lại chỉ độc sủng một mình Phượng hậu. Hàng đêm đều cùng Phượng hậu tầm hoan, không hề để tâm đến cảm giác của nhóm sủng quân khác.
*
Nhắc nhở yêu thương:
[Liên quan đến tiểu kịch trường]
Chính văn đều đã vượt qua một nghìn chữ, chỉ cần số chữ không cao hơn một nghìn hai trăm thì sau này nếu có lên khung thu phí thì đều chiếu theo khung một nghìn chữ để thu phí.
Tiểu kịch trường là quà tặng miễn phí (Trong khoảng 1000 đến 1200 chữ, thu phí theo 1000 chữ)
Một ngày mấy trăm chữ, hoàn thành được một tác phẩm cũng mấy chục nghìn chữ. Nhóm tiểu thiên sứ các bạn đã đọc nhiều thật nhiều như vậy, cũng đã kiếm ăn được! ╭(╯ε╰)╮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.