Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 338: Miêu thiếu nữ tìm chồng (15)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Ngừng… Anh mà là người tốt á?
Có quỷ mới tin!
Trong đầu của anh có rất nhiều suy nghĩ bẩn thỉu, thế mà còn tốt hả?
Hai người tiếp tục xem Anime ướt át…
“Tiểu ca ca, em không muốn thứ màu đỏ kia…”
“Em gái nhỏ, anh đã nói là sẽ đo kích cỡ cho em, nếu không đi vào làm sao mà đo được?”
Quần áo của hai người rơi xuống, từng tiếng “bạch bạch bạch” vang lên.
Kim Đản Đản: *罒▽罒* Phải xem thật kỹ…
Đơn Duy Mạc vươn tay ôm Kim Đản Đản vào lòng, hà hơi lên lỗ tai mèo của cô, dụ dỗ nói: “Tinh Thuỵ La, em có thích mấy con mèo nhỏ chưa dứt sữa hay không?”
Kim Đản Đản: “Thích thích, chúng rất đáng yêu.”
“Vậy chúng ta cùng nhau sinh một đứa đi!” Đơn Duy Mạc liếm liếm lên vết trắng trên cổ của Kim Đản Đản.
Cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy, bên trong giọng nói ẩn chứa cái gì đó mơ hồ không rõ ràng: “Chủ nhân… Đừng mà…”
Câu nói này khiến cho ánh mắt của Đơn Duy Mạc càng sâu hơn: “Em vốn dĩ là con mèo do anh nuôi lớn. Không phải em thích ăn lạp xưởng sao, vậy thì anh cho em.”
Kim Đản Đản xù lông: “Meo meo meo… Đừng mà… Đừng mà…”
Kim Đản Đản đối mặt với kiểu động một tí là không không kìm lòng được mà kêu meo meo thế này, cô cảm thấy vô cùng sụp đổ!
Cho cái đầu anh ấy, có điên mới thích ăn lạp xưởng kia của anh, tên đàn ông xấu tính!
Đơn Duy Mạc nở nụ cười như ác ma, đè Kim Đản Đản xuống ghế sa lon, anh sáp người lại gần, nói: “Phụ nữ thường nói không muốn nhưng kỳ thật lại có ý muốn!”
Kim Đản Đản tức giận lần nữa: “Em là mèo!”
“Cũng là một con mèo cái!” Đơn Duy Mạc vuốt ve đầu của cô, an ủi.
Trong lòng Kim Đản Đản đã rơi lệ thành sông: Mẹ nó, lúc cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, quả nhiên không thể xem mấy loại kích tình!
Mẹ nó!!!
Trong lòng Kim Đản Đản vô cùng lo lắng mình sẽ bị ăn sạch. Cô vẫn chưa xác định được ai mới đúng là Tiểu Mạch Tử đâu nhá, tuyệt đối không thể!
Đơn Duy Mạc nhìn thấy sự thay đổi và bối rối trong mắt của cô, đôi mắt anh dường như có gió nổi mây bay, há miệng ra cắn lấy cánh môi hồng nhuận của cô.
Hơi thở của cô gần như bị anh cướp sạch, cô vươn tay nắm chặt vạt áo trước mặt anh, giống như thể làm thế mới có thể kéo dài một chút khoảng cách, khiến cho cô tìm được một chút cảm giác an toàn.
Nụ hôn càng ngày càng mạnh bạo, Đơn Duy Mạc hôn lên cổ cô, dùng sức mút một cái, xuất hiện một dấu ô mai màu hồng.
“Ưm…” Kim Đản Đản vô tình thốt lên.
“Đừng mà… Chủ nhân, không thể!” Cô không thể khống chế việc gọi anh là chủ nhân, cô cũng không biết phải làm sao.
Bây giờ tuyệt đối không thể như thế này!
Sự từ chối của cô chọc giận Đơn Duy Mạc, đôi mắt màu xanh thẳm tĩnh mịch của anh nhìn về phía cô: “Người phụ nữ này, em là của anh. Anh nuôi em lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em định đi theo Tần Hiên sao?”
Kim Đản Đản nhíu mày: “Cái quái gì vậy? Em không nói là sẽ cùng anh ta!”
“Thả lỏng, giao em cho anh!” Đơn Duy Mạc hướng dẫn…
Kim Đản Đản: Anime ướt át quá hại người, bạch bạch bạch này vẫn còn dạy!
Cô rất muốn nói tục một hơi. Lỏng cái em gái anh, em cũng chẳng phải dây thun!
Cô vung vẩy tay chân phản kháng. Đơn Duy Mạc thấy cô lúc này giống như một con mèo đang giương nanh múa vuốt.
Anh đã quên, cô vốn dĩ là một con mèo.
Anh nói tiếp: “Không phải em nói thích mấy nhóc mèo con còn hơi sữa sao. Chủ nhân anh đang phối hợp với em để chế tạo mèo con đó!”
Kim Đản Đản tức giận nhe răng trợn mắt, lộ ra hai cái răng nanh, giống như là một con hổ bị chọc giận:
“Đi ra, đi ra, meo meo đã nói không muốn là không muốn! Nếu anh mà còn bắt nạt em, em sẽ cắn chết anh!”
Đơn Duy Mạc vuốt tóc cô an ủi: “Bảo bối ngoan, đừng tức giận!”
Kim Đản Đản nhìn anh chằm chằm, cả người đề phòng.
Trong lòng Đơn Duy Mạc có chút lạc lõng. Sự phòng bị của con mèo nhà mình dành cho mình quá nặng!
*
Đơn Duy Mạc: Làm sao mới ăn sạch được mèo nhà tôi?
Thượng Tiên: (Cười thần bí) Tạo một bầu không khí tốt nha!
Đơn Duy Mạc: Tạo như thế nào, chẳng lẽ mua cho cô ấy nhiều cá khô à?
Thượng Tiên: (Cười ranh mãnh) Nếu anh có thể làm nhóm thiên thần nhỏ bỏ phiếu, tôi sẽ nói cho anh biết!
Có quỷ mới tin!
Trong đầu của anh có rất nhiều suy nghĩ bẩn thỉu, thế mà còn tốt hả?
Hai người tiếp tục xem Anime ướt át…
“Tiểu ca ca, em không muốn thứ màu đỏ kia…”
“Em gái nhỏ, anh đã nói là sẽ đo kích cỡ cho em, nếu không đi vào làm sao mà đo được?”
Quần áo của hai người rơi xuống, từng tiếng “bạch bạch bạch” vang lên.
Kim Đản Đản: *罒▽罒* Phải xem thật kỹ…
Đơn Duy Mạc vươn tay ôm Kim Đản Đản vào lòng, hà hơi lên lỗ tai mèo của cô, dụ dỗ nói: “Tinh Thuỵ La, em có thích mấy con mèo nhỏ chưa dứt sữa hay không?”
Kim Đản Đản: “Thích thích, chúng rất đáng yêu.”
“Vậy chúng ta cùng nhau sinh một đứa đi!” Đơn Duy Mạc liếm liếm lên vết trắng trên cổ của Kim Đản Đản.
Cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy, bên trong giọng nói ẩn chứa cái gì đó mơ hồ không rõ ràng: “Chủ nhân… Đừng mà…”
Câu nói này khiến cho ánh mắt của Đơn Duy Mạc càng sâu hơn: “Em vốn dĩ là con mèo do anh nuôi lớn. Không phải em thích ăn lạp xưởng sao, vậy thì anh cho em.”
Kim Đản Đản xù lông: “Meo meo meo… Đừng mà… Đừng mà…”
Kim Đản Đản đối mặt với kiểu động một tí là không không kìm lòng được mà kêu meo meo thế này, cô cảm thấy vô cùng sụp đổ!
Cho cái đầu anh ấy, có điên mới thích ăn lạp xưởng kia của anh, tên đàn ông xấu tính!
Đơn Duy Mạc nở nụ cười như ác ma, đè Kim Đản Đản xuống ghế sa lon, anh sáp người lại gần, nói: “Phụ nữ thường nói không muốn nhưng kỳ thật lại có ý muốn!”
Kim Đản Đản tức giận lần nữa: “Em là mèo!”
“Cũng là một con mèo cái!” Đơn Duy Mạc vuốt ve đầu của cô, an ủi.
Trong lòng Kim Đản Đản đã rơi lệ thành sông: Mẹ nó, lúc cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, quả nhiên không thể xem mấy loại kích tình!
Mẹ nó!!!
Trong lòng Kim Đản Đản vô cùng lo lắng mình sẽ bị ăn sạch. Cô vẫn chưa xác định được ai mới đúng là Tiểu Mạch Tử đâu nhá, tuyệt đối không thể!
Đơn Duy Mạc nhìn thấy sự thay đổi và bối rối trong mắt của cô, đôi mắt anh dường như có gió nổi mây bay, há miệng ra cắn lấy cánh môi hồng nhuận của cô.
Hơi thở của cô gần như bị anh cướp sạch, cô vươn tay nắm chặt vạt áo trước mặt anh, giống như thể làm thế mới có thể kéo dài một chút khoảng cách, khiến cho cô tìm được một chút cảm giác an toàn.
Nụ hôn càng ngày càng mạnh bạo, Đơn Duy Mạc hôn lên cổ cô, dùng sức mút một cái, xuất hiện một dấu ô mai màu hồng.
“Ưm…” Kim Đản Đản vô tình thốt lên.
“Đừng mà… Chủ nhân, không thể!” Cô không thể khống chế việc gọi anh là chủ nhân, cô cũng không biết phải làm sao.
Bây giờ tuyệt đối không thể như thế này!
Sự từ chối của cô chọc giận Đơn Duy Mạc, đôi mắt màu xanh thẳm tĩnh mịch của anh nhìn về phía cô: “Người phụ nữ này, em là của anh. Anh nuôi em lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em định đi theo Tần Hiên sao?”
Kim Đản Đản nhíu mày: “Cái quái gì vậy? Em không nói là sẽ cùng anh ta!”
“Thả lỏng, giao em cho anh!” Đơn Duy Mạc hướng dẫn…
Kim Đản Đản: Anime ướt át quá hại người, bạch bạch bạch này vẫn còn dạy!
Cô rất muốn nói tục một hơi. Lỏng cái em gái anh, em cũng chẳng phải dây thun!
Cô vung vẩy tay chân phản kháng. Đơn Duy Mạc thấy cô lúc này giống như một con mèo đang giương nanh múa vuốt.
Anh đã quên, cô vốn dĩ là một con mèo.
Anh nói tiếp: “Không phải em nói thích mấy nhóc mèo con còn hơi sữa sao. Chủ nhân anh đang phối hợp với em để chế tạo mèo con đó!”
Kim Đản Đản tức giận nhe răng trợn mắt, lộ ra hai cái răng nanh, giống như là một con hổ bị chọc giận:
“Đi ra, đi ra, meo meo đã nói không muốn là không muốn! Nếu anh mà còn bắt nạt em, em sẽ cắn chết anh!”
Đơn Duy Mạc vuốt tóc cô an ủi: “Bảo bối ngoan, đừng tức giận!”
Kim Đản Đản nhìn anh chằm chằm, cả người đề phòng.
Trong lòng Đơn Duy Mạc có chút lạc lõng. Sự phòng bị của con mèo nhà mình dành cho mình quá nặng!
*
Đơn Duy Mạc: Làm sao mới ăn sạch được mèo nhà tôi?
Thượng Tiên: (Cười thần bí) Tạo một bầu không khí tốt nha!
Đơn Duy Mạc: Tạo như thế nào, chẳng lẽ mua cho cô ấy nhiều cá khô à?
Thượng Tiên: (Cười ranh mãnh) Nếu anh có thể làm nhóm thiên thần nhỏ bỏ phiếu, tôi sẽ nói cho anh biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.