Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 412: Nam nữ hoán đổi: Mỹ nhân, đi nào (14)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Nàng nhìn hắn một cách thản nhiên, nhưng ánh mắt này lại khiến cho da đầu Tiểu Mộc Tử tê dại.
Cho dù chỉ là một giây, cũng làm cho Tiểu Mộc Tử như hỏng mất.
Ngay khi Tiểu Mộc Tử sắp chịu không nổi nữa, liền nghe nàng hơi khinh thường nói: “Ngươi còn có liêm sỉ sao, nếu ngươi có liêm sỉ mà còn đi bán những thứ này sao?”
Tiểu Mộc Tử chảy nước mắt nói: “Vương gia, chuyện này không liên quan đến nhau mà. Lão nô cũng là vì kế sinh nhai. Lão nô chỉ bán đồ vật, không bán thân thể của mình!”
Kim Đản Đản nhìn dáng vẻ này của hắn cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa, nàng vẫy vẫy bàn tay to: “Được rồi được rồi, đừng gào nữa. Ngày mai mang thêm chút sách về đi!”
Ánh mắt Tiểu Mộc Tử lại lần nữa trộm nhìn bìa sách, rồi lại chảy nước mắt chạy đi. Vương gia, ngài cong queo từ khi nào, sao lão nô lại không biết vậy?
Dứt lời, Kim Đản Đản liền tiếp tục thích thú cầm lấy cuốn sách kia xem.
Tiểu Mộc Tử rời đi với lá gan nhỏ đang run rẩy, hắn ta quyết định mang thêm cho Vương gia nhà mình một ít sách tranh nam nữ, hoặc là sách tranh một nam nhiều nữ, cần phải sửa lại tam quan của Vương gia.
Gần đây Kim Đản Đản rất yêu thích tình yêu cấm kỵ, như tình yêu huynh đệ, tình yêu tỷ muội. Nói tóm lại tất cả đều là đồng tính.
Trong đầu nàng không kìm được suy nghĩ một chút hình ảnh nàng hôn môi với Lãnh Cô Nguyệt.
Nàng cảm giác như máu huyết của mình đều sắp phun ra, lập tức cảm thấy mình còn chưa xem đủ, tiếp tục xem sách tranh.
Nhưng mà Tiểu Mộc Tử mang sách gì đến cho nàng vậy!
Một nam N nữ, N nữ nhân hầu hạ nam nhân kia. Hắn điên cuồng như vậy, cũng không sợ bị tơi thành nấm kim châm sao?
Kim Đản Đản cảm thấy cái này thực không đúng lẽ thường, liền vứt bỏ, chuyển sang một cuốn khác.
Một nữ một nam?
Nhàm chán!!!
Nàng và Tiểu Mạch Tử đã như vậy nhiều lần rồi, còn xem tranh gì nữa chứ! Vứt!
Tiếp theo là gì đây?
Hai nữ nhân?
Cái này không tồi, dáng người hai nữ nhân này thật nóng bỏng. Ừm, xoa bóp cho nhau o( ̄▽ ̄)d
Bọn họ bắt đầu cởi quần áo, lộ ra nửa thân trên gợi cảm. Quần áo bị cởi đến xuống eo, đường cong bờ mông như ẩn như hiện.
Trong đó một nữ nhân vươn ngón tay ra, vuốt ve từng tấc da thịt của một nữ nhân khác.
Nữ nhân kia hơi ngửa đầu, một bộ dáng thật hưởng thụ. Kim Đản Đản lật từng tờ một, càng xem càng cảm thấy thích thú!
Ngay cả tiếng đập cửa nàng cũng không nghe thấy, cũng không chú ý tới có tiếng bước chân đang tới gần.
“Vương gia, trà của ngài đã pha xong rồi ạ!” Lãnh Cô Nguyệt đặt trà ở bên cạnh.
Lần đầu tiên ‘nàng’ phát hiện vị Vương gia này không ăn đậu hủ của ‘nàng’, thậm chí chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ‘nàng’ một cái.
Lãnh Cô Nguyệt kinh ngạc nhìn qua, khuôn mặt nhỏ lập tức bị thiêu đốt đến đỏ bừng.
Thật quá sắc tình, hắn thế mà lại xem loại sách này, khẩu vị thật nặng!
Kim Đản Đản tiện tay bưng thứ gì đó lên uống, ánh mắt chưa từng dời khỏi trang sách dù chỉ một chút.
Nàng uống uống, liền cảm thấy thứ trong miệng rất đắng. Nàng khẽ nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn đồ vật trong tay, khuôn mặt nhỏ lập tức đen lại.
Thứ nàng lấy không phải cái gì khác, mà là mực nước, nàng thế mà lại uống mực như uống nước trà.
Lại nhìn Lãnh Cô Nguyệt đang đứng một bên, vẻ mặt của ‘nàng’ khinh thường nhìn nàng. Kim Đản Đản lập tức nổi trận lôi đình: “Lãnh mỹ nhân, nàng đây là có ý gì?”
“Vương gia, là ngài tự mình lấy sai!” Lãnh Cô Nguyệt nói.
Kim Đản Đản đen cả khuôn mặt: “Vậy tại sao nàng lại không nhắc nhở?”
Lãnh Cô Nguyệt: “Ngài cũng không kêu Cô Nguyệt nhắc nhở mà?”
Kim Đản Đản tức giận đến mức muốn nuốt mỹ nhân trước mắt vào trong bụng, thật là quá đáng giận.
Kim Đản Đảm liếc mắt nhìn sách tranh trong tay, nàng cười xấu xa vẫy vẫy tay với ‘nàng’: “Lại đây xem cùng bổn vương!”
Lãnh Cô Nguyệt hành lễ từ chối: “Vương gia, Cô Nguyệt chỉ hứng thú với tình yêu bình thường, không chút hứng thú với loại sách này!”
Cho dù chỉ là một giây, cũng làm cho Tiểu Mộc Tử như hỏng mất.
Ngay khi Tiểu Mộc Tử sắp chịu không nổi nữa, liền nghe nàng hơi khinh thường nói: “Ngươi còn có liêm sỉ sao, nếu ngươi có liêm sỉ mà còn đi bán những thứ này sao?”
Tiểu Mộc Tử chảy nước mắt nói: “Vương gia, chuyện này không liên quan đến nhau mà. Lão nô cũng là vì kế sinh nhai. Lão nô chỉ bán đồ vật, không bán thân thể của mình!”
Kim Đản Đản nhìn dáng vẻ này của hắn cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa, nàng vẫy vẫy bàn tay to: “Được rồi được rồi, đừng gào nữa. Ngày mai mang thêm chút sách về đi!”
Ánh mắt Tiểu Mộc Tử lại lần nữa trộm nhìn bìa sách, rồi lại chảy nước mắt chạy đi. Vương gia, ngài cong queo từ khi nào, sao lão nô lại không biết vậy?
Dứt lời, Kim Đản Đản liền tiếp tục thích thú cầm lấy cuốn sách kia xem.
Tiểu Mộc Tử rời đi với lá gan nhỏ đang run rẩy, hắn ta quyết định mang thêm cho Vương gia nhà mình một ít sách tranh nam nữ, hoặc là sách tranh một nam nhiều nữ, cần phải sửa lại tam quan của Vương gia.
Gần đây Kim Đản Đản rất yêu thích tình yêu cấm kỵ, như tình yêu huynh đệ, tình yêu tỷ muội. Nói tóm lại tất cả đều là đồng tính.
Trong đầu nàng không kìm được suy nghĩ một chút hình ảnh nàng hôn môi với Lãnh Cô Nguyệt.
Nàng cảm giác như máu huyết của mình đều sắp phun ra, lập tức cảm thấy mình còn chưa xem đủ, tiếp tục xem sách tranh.
Nhưng mà Tiểu Mộc Tử mang sách gì đến cho nàng vậy!
Một nam N nữ, N nữ nhân hầu hạ nam nhân kia. Hắn điên cuồng như vậy, cũng không sợ bị tơi thành nấm kim châm sao?
Kim Đản Đản cảm thấy cái này thực không đúng lẽ thường, liền vứt bỏ, chuyển sang một cuốn khác.
Một nữ một nam?
Nhàm chán!!!
Nàng và Tiểu Mạch Tử đã như vậy nhiều lần rồi, còn xem tranh gì nữa chứ! Vứt!
Tiếp theo là gì đây?
Hai nữ nhân?
Cái này không tồi, dáng người hai nữ nhân này thật nóng bỏng. Ừm, xoa bóp cho nhau o( ̄▽ ̄)d
Bọn họ bắt đầu cởi quần áo, lộ ra nửa thân trên gợi cảm. Quần áo bị cởi đến xuống eo, đường cong bờ mông như ẩn như hiện.
Trong đó một nữ nhân vươn ngón tay ra, vuốt ve từng tấc da thịt của một nữ nhân khác.
Nữ nhân kia hơi ngửa đầu, một bộ dáng thật hưởng thụ. Kim Đản Đản lật từng tờ một, càng xem càng cảm thấy thích thú!
Ngay cả tiếng đập cửa nàng cũng không nghe thấy, cũng không chú ý tới có tiếng bước chân đang tới gần.
“Vương gia, trà của ngài đã pha xong rồi ạ!” Lãnh Cô Nguyệt đặt trà ở bên cạnh.
Lần đầu tiên ‘nàng’ phát hiện vị Vương gia này không ăn đậu hủ của ‘nàng’, thậm chí chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ‘nàng’ một cái.
Lãnh Cô Nguyệt kinh ngạc nhìn qua, khuôn mặt nhỏ lập tức bị thiêu đốt đến đỏ bừng.
Thật quá sắc tình, hắn thế mà lại xem loại sách này, khẩu vị thật nặng!
Kim Đản Đản tiện tay bưng thứ gì đó lên uống, ánh mắt chưa từng dời khỏi trang sách dù chỉ một chút.
Nàng uống uống, liền cảm thấy thứ trong miệng rất đắng. Nàng khẽ nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn đồ vật trong tay, khuôn mặt nhỏ lập tức đen lại.
Thứ nàng lấy không phải cái gì khác, mà là mực nước, nàng thế mà lại uống mực như uống nước trà.
Lại nhìn Lãnh Cô Nguyệt đang đứng một bên, vẻ mặt của ‘nàng’ khinh thường nhìn nàng. Kim Đản Đản lập tức nổi trận lôi đình: “Lãnh mỹ nhân, nàng đây là có ý gì?”
“Vương gia, là ngài tự mình lấy sai!” Lãnh Cô Nguyệt nói.
Kim Đản Đản đen cả khuôn mặt: “Vậy tại sao nàng lại không nhắc nhở?”
Lãnh Cô Nguyệt: “Ngài cũng không kêu Cô Nguyệt nhắc nhở mà?”
Kim Đản Đản tức giận đến mức muốn nuốt mỹ nhân trước mắt vào trong bụng, thật là quá đáng giận.
Kim Đản Đảm liếc mắt nhìn sách tranh trong tay, nàng cười xấu xa vẫy vẫy tay với ‘nàng’: “Lại đây xem cùng bổn vương!”
Lãnh Cô Nguyệt hành lễ từ chối: “Vương gia, Cô Nguyệt chỉ hứng thú với tình yêu bình thường, không chút hứng thú với loại sách này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.