Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 401: Nam nữ hoán đổi: Mỹ nhân, đi nào (3)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nàng nhịn đau giao ngân phiếu hai mươi nghìn cho tú bà. Tú bà nở nụ cười vô cùng xán lạn, làm cho Kim Đản Đản
muốn đạp cho một cái.
Nàng chịu đựng nỗi đau da thịt, tiếp tục móc móc trong ngực, chết đi sống lại vẫn không tìm được một tờ ngân phiếu nhỏ, ví dụ như tờ mười lượng!
Nàng nghiêng mặt nhìn về phía công công Tiểu Mộc Tử bên cạnh: “Trên người ngươi có một lượng bạc không?”
Tiểu Mộc Tử móc móc trong tay áo, lấy từ trong đó ra mười lượng bạc, nghi ngờ trả lời: “Bẩm Nhị Vương gia, nô gia chỉ có mười lượng bạc là nhỏ nhất!”
Kim Đản Đản vươn tay nhận lấy, đưa cho tú bà kia.
Tú bà tưởng đây là tiền thưởng, cõi lòng tràn đầy vui vẻ nhận lấy: “Tạ ơn Nhị Vương gia ban thưởng, sau này nếu như có cô nương nào tốt ta nhất định sẽ báo cho ngài!”
Kim Đản Đản dùng ánh mắt sắc bén nhìn mụ ta, doạ cho cơ thể mập mạp của tú bà run rẩy, lập tức sửa lời: “Không không không, ma ma ta sẽ đưa cô nương đến ngay cho ngài, để ngài chọn trước!”
Kim Đản Đản bị mấy lời ngu ngốc của mụ chọc cười, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống. Cả đám người đều thấy kinh hồn bạt vía không dám nói lời nào, ngay cả thở mạng cũng không dám.
Kim Đản Đản đứng dậy, đánh giá Mạch mỹ nhân đứng bên cạnh một lượt.
Nàng lấy cây quạt trong tay nâng cằm nàng ấy lên, bình tĩnh thong thả nói: “Bản vương thêm mười lượng nữa, là vì chuộc thân cho nàng ấy!”
“Chuyện này…” Tú bà do dự, đêm đầu tiên của Lãnh Cô Nguyệt này có thể bán với giá hơn hai vạn lượng, vậy mà Nhị Vương gia này lại muốn lấy mười lượng rẻ bèo kia mua lại sao?
Nhưng Nhị Vương gia có quyền có thế, đừng nói là mười lượng, kể cả hắn không trả tiền thì mụ có dám làm gì hắn?
Mụ đành phải cắn răng nhịn đau bán Lãnh Cô Nguyệt này đi, chỉ mong sau này chủ tử sẽ báo thù này cho mụ ta.
Tú bà đẩy Lãnh Cô Nguyệt lên, thân thể to tròn múp míp của mụ lăn đi.
Nghe thấy Nhị vương gia muốn chuộc thân cho mỹ nhân này, trong lòng vài đại thần đã thấy khó chịu.
Nhị vương gia vẫn luôn không gần nữ sắc, hơn nữa ngài ấy còn có thể kế thừa Quân Vương trong tương lai, vậy thì sao có thể cưới một nữ tử ở thanh lâu chứ?
Ở đây chơi đùa là một chuyện, còn nếu như mang về nhà thì không ổn.
Huống chi, có vài đại thần cũng có khuê nữ xứng đôi vừa lứa trong nhà, đương nhiên là có lòng muốn gả con cho Nhị vương gia mình tận tâm phò tá.
Vậy là, đám đại thần để Tiểu Mộc Tử dẫn Lãnh Cô Nguyệt đi sang một bên xong, cho dù là vì công hay tư thì phần lớn đều nháo nhào hạ giọng khuyên nhủ:
“Nhị Vương gia, bây giờ là thời điểm mấu chốt, đợi đến khi Thái tử bị phế thì đó là cơ hội tốt nhất để thượng vị. Ngài nhất định không thể bị sắc đẹp làm chậm trễ!”
“Mặc dù các mặt của Lãnh cô nương đều không tệ, nhưng mà nàng ấy là con gái của tội thần. Bây giờ lại còn ở trong thanh lâu, thanh danh không tốt, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho ngài!”
“Bây giờ chuyện thanh danh là quan trọng nhất. Nếu như lão thần trong triều biết được ngài chuộc thân cho một cô gái thanh lâu, vậy thì chắc chắn sẽ ủng hộ Thất vương gia. Chỗ được không bù nổi chỗ mất!”
Kim Đản Đản bị mấy lời xì xà xì xào của bọn họ làm cho đau đầu, tay nàng khẽ vuốt mi tâm, hơi cau mày.
Giọng nói ẩn chứa uy áp của người bề trên truyền đến: “Bản vương chỉ muốn mua một nha hoàn mà thôi, cần gì phải hà khắc như thế?”
Cả đám người: Nha hoàn hả?
Ngài đúng là có tiền mà, người ta chỉ cần mười lượng là mua được một người, ngài đây thì lấy hẳn hai vạn mười lượng để mua một người.
Thật sự là làm cho người ta tức chết. Dáng vẻ đẹp trai lại còn có tiền, mua một nha hoàn thôi cũng thuộc dạng những nhà bình thường không thể nào mua nổi.
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng đám đại thần thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn có đại thần nhíu mày, hơi khó tin. Nhưng chuyện này ván đã đóng thành thuyền, đành phải như vậy thôi.
Trong xe ngựa có hai người dung nhan tuyệt thế đang ngồi, một người là Nhị vương gia không gần nữ sắc, người còn lại là mỹ nhân lạnh lùng Lãnh Cô Nguyệt.
Kim Đản Đản cụp mắt, không dám nhúc nhích ngồi im một chỗ như một pho tượng.
Nàng chịu đựng nỗi đau da thịt, tiếp tục móc móc trong ngực, chết đi sống lại vẫn không tìm được một tờ ngân phiếu nhỏ, ví dụ như tờ mười lượng!
Nàng nghiêng mặt nhìn về phía công công Tiểu Mộc Tử bên cạnh: “Trên người ngươi có một lượng bạc không?”
Tiểu Mộc Tử móc móc trong tay áo, lấy từ trong đó ra mười lượng bạc, nghi ngờ trả lời: “Bẩm Nhị Vương gia, nô gia chỉ có mười lượng bạc là nhỏ nhất!”
Kim Đản Đản vươn tay nhận lấy, đưa cho tú bà kia.
Tú bà tưởng đây là tiền thưởng, cõi lòng tràn đầy vui vẻ nhận lấy: “Tạ ơn Nhị Vương gia ban thưởng, sau này nếu như có cô nương nào tốt ta nhất định sẽ báo cho ngài!”
Kim Đản Đản dùng ánh mắt sắc bén nhìn mụ ta, doạ cho cơ thể mập mạp của tú bà run rẩy, lập tức sửa lời: “Không không không, ma ma ta sẽ đưa cô nương đến ngay cho ngài, để ngài chọn trước!”
Kim Đản Đản bị mấy lời ngu ngốc của mụ chọc cười, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống. Cả đám người đều thấy kinh hồn bạt vía không dám nói lời nào, ngay cả thở mạng cũng không dám.
Kim Đản Đản đứng dậy, đánh giá Mạch mỹ nhân đứng bên cạnh một lượt.
Nàng lấy cây quạt trong tay nâng cằm nàng ấy lên, bình tĩnh thong thả nói: “Bản vương thêm mười lượng nữa, là vì chuộc thân cho nàng ấy!”
“Chuyện này…” Tú bà do dự, đêm đầu tiên của Lãnh Cô Nguyệt này có thể bán với giá hơn hai vạn lượng, vậy mà Nhị Vương gia này lại muốn lấy mười lượng rẻ bèo kia mua lại sao?
Nhưng Nhị Vương gia có quyền có thế, đừng nói là mười lượng, kể cả hắn không trả tiền thì mụ có dám làm gì hắn?
Mụ đành phải cắn răng nhịn đau bán Lãnh Cô Nguyệt này đi, chỉ mong sau này chủ tử sẽ báo thù này cho mụ ta.
Tú bà đẩy Lãnh Cô Nguyệt lên, thân thể to tròn múp míp của mụ lăn đi.
Nghe thấy Nhị vương gia muốn chuộc thân cho mỹ nhân này, trong lòng vài đại thần đã thấy khó chịu.
Nhị vương gia vẫn luôn không gần nữ sắc, hơn nữa ngài ấy còn có thể kế thừa Quân Vương trong tương lai, vậy thì sao có thể cưới một nữ tử ở thanh lâu chứ?
Ở đây chơi đùa là một chuyện, còn nếu như mang về nhà thì không ổn.
Huống chi, có vài đại thần cũng có khuê nữ xứng đôi vừa lứa trong nhà, đương nhiên là có lòng muốn gả con cho Nhị vương gia mình tận tâm phò tá.
Vậy là, đám đại thần để Tiểu Mộc Tử dẫn Lãnh Cô Nguyệt đi sang một bên xong, cho dù là vì công hay tư thì phần lớn đều nháo nhào hạ giọng khuyên nhủ:
“Nhị Vương gia, bây giờ là thời điểm mấu chốt, đợi đến khi Thái tử bị phế thì đó là cơ hội tốt nhất để thượng vị. Ngài nhất định không thể bị sắc đẹp làm chậm trễ!”
“Mặc dù các mặt của Lãnh cô nương đều không tệ, nhưng mà nàng ấy là con gái của tội thần. Bây giờ lại còn ở trong thanh lâu, thanh danh không tốt, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho ngài!”
“Bây giờ chuyện thanh danh là quan trọng nhất. Nếu như lão thần trong triều biết được ngài chuộc thân cho một cô gái thanh lâu, vậy thì chắc chắn sẽ ủng hộ Thất vương gia. Chỗ được không bù nổi chỗ mất!”
Kim Đản Đản bị mấy lời xì xà xì xào của bọn họ làm cho đau đầu, tay nàng khẽ vuốt mi tâm, hơi cau mày.
Giọng nói ẩn chứa uy áp của người bề trên truyền đến: “Bản vương chỉ muốn mua một nha hoàn mà thôi, cần gì phải hà khắc như thế?”
Cả đám người: Nha hoàn hả?
Ngài đúng là có tiền mà, người ta chỉ cần mười lượng là mua được một người, ngài đây thì lấy hẳn hai vạn mười lượng để mua một người.
Thật sự là làm cho người ta tức chết. Dáng vẻ đẹp trai lại còn có tiền, mua một nha hoàn thôi cũng thuộc dạng những nhà bình thường không thể nào mua nổi.
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng đám đại thần thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn có đại thần nhíu mày, hơi khó tin. Nhưng chuyện này ván đã đóng thành thuyền, đành phải như vậy thôi.
Trong xe ngựa có hai người dung nhan tuyệt thế đang ngồi, một người là Nhị vương gia không gần nữ sắc, người còn lại là mỹ nhân lạnh lùng Lãnh Cô Nguyệt.
Kim Đản Đản cụp mắt, không dám nhúc nhích ngồi im một chỗ như một pho tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.