Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 314: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (21)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Trước khi trời tối, mấy sư đồ tìm thấy một ngôi nhà đổ nát để qua đêm.
Kim Đản Đản bảo bọn họ dọn dẹp qua. Nàng đánh giá xung quanh, có ba phòng, một sảnh, cảm thấy nơi này khá ổn, thích hợp để hành sự.
Vì vậy, nàng phân cho Bát Giới và Sa Tăng mỗi người một gian phòng, nàng và Ngộ Không một gian phòng.
Bát Giới phản đối: “Sư phụ, để lão trư con bảo vệ người đi, ban đêm hầu ca ngủ say, có khi nằm mơ còn thích nhổ lông khỉ cơ!”
Kim Đản Đản: Đây là cái giả thiết kỳ quái gì vậy?
Mặc kệ lời con lợn này nói là thật hay là giả, dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ là nam nhân của Kim Đản Đản nàng, chắc chắn còn phải ngủ với nhau!
Nàng giơ tay lên tỏ ý phản đối, vẻ mặt vô cùng rộng lượng, dáng vẻ như thể đang nghĩ cho người khác: “Bát Giới, con không cần phải nói nữa, cho dù con khỉ… sư huynh của con khi ngủ có không ngoan đến mức nào, khụ, thì sư phụ của con cũng sẽ dạy dỗ hắn trở nên ngoan ngoãn!”
Bát Giới xúc động: Sư phụ thật vĩ đại.
Trong ánh mắt cảm động của hắn ta, Kim Đản Đản dẫn con khỉ, khụ, đại sư huynh đi vào một gian phòng!
Trên giường có chăn, nhưng đã lâu không dùng đến nên hơi ẩm.
“Hệ thống quân, mở thương thành ra để ta liếc mắt một cái!” Đây là lần đầu tiên của nàng và con khỉ kia, ít nhất trên giường cũng phải có chăn chứ!
Hệ thống quân [Mở thương thành]
Kim Đản Đản nhìn thoáng qua, đắt quá! Những 9999 điểm.
Mười cái nhiệm vụ của nàng mới có thể đổi được một cái chăn, con mẹ nó đúng là giá trên trời.
Làm chuyện đó một lần mà tốn kém đến như vậy, đúng là không nỡ.
Nàng đen mặt tắt thương thành tích điểm đi, di chuyển miếng chăn rách nát trên giường xuống đất, sau đó trải một lớp rơm lên trên.
Nàng dán phù chú cách âm lên bốn cạnh cửa, như vậy nàng có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nghe thấy tiếng động trong phòng.
Khóe miệng nàng nở một nụ cười xấu xa nhìn Ngộ Không: “Không Không, chúng ta mau đi ngủ thôi!”
Ngộ Không khẽ nhíu mày: “Sư phụ, người ngủ đi, con dựa vào cây cột đó nghỉ ngơi là được!”
Kim Đản Đản ra lệnh: “Vi sư bảo con ngủ thì con phải ngủ!”
Ngộ Không ngoan ngoãn làm theo, nằm lên trên tấm chăn trải rơm cùng Kim Đản Đản.
Lúc này bên ngoài trời đang mưa, sấm chớp đùng đùng.
Kim Đản Đản không sợ sấm sét, nhưng lúc này đúng là trời đang giúp nàng.
Nàng giả vờ sợ hãi nhào vào lòng Ngộ Không, ôm chặt hắn: “Không Không, vi sư sợ quá, con mau ôm chặt ta!”
Ngộ Không bất lực ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng an ủi, trong lòng thầm nghĩ: Lúc trước sư phụ không hề sợ sấm sét, có lẽ những chuyện gặp phải trong mấy ngày qua đã dọa người sợ!
Trong lòng Kim Đản Đản oán giận: Đã ngủ cùng nhau, ôm nhau rồi, sao tên tình nhân khỉ này còn chưa hiểu nữa, không bạch bạch thì sao sinh khỉ con cho hắn được?
Tiếng sấm lại vang lên, nàng đột nhiên lật người, nằm lên trên người Ngộ Không. Hai người nhìn nhau, trong mắt phản chiếu bóng dáng của nhau.
Kim Đản Đản nhìn chằm chằm vào đôi môi vì kinh ngạc mà hơi hé mở của Ngộ Không. Rất gợi cảm, nàng từ từ tiến đến gần…
Ngộ Không hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc, nhìn cánh môi màu hồng của sư phụ đang tiến gần, tim hắn đập nhanh.
Trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này, có thể hắn bị bệnh rồi.
Sư phụ giống như muốn ăn mình vậy, Ngộ Không lo lắng hỏi: “Sư phụ, có phải người ăn không no nên đói bụng rồi không?”
Động tác của Kim Đản Đản dừng lại, khoảng cách giữa hai làn môi chỉ có mười centimet. Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt Ngộ Không, nàng khó hiểu: “Vi sư có đói đâu, sao con lại hỏi như vậy?”
Ngộ Không khó hiểu: “Sư phụ, hình như người muốn ăn miệng của con…”
Kim Đản Đản phụt một tiếng, con khỉ này đúng là đáng yêu, ăn miệng hắn sao?
Trong lòng nàng đang cười điên cuồng, ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nhìn Ngộ Không, nghiêm túc nói: “Đúng là vi sư hơi đói, Không Không, con có cho sư phụ ăn không?”
Kim Đản Đản bảo bọn họ dọn dẹp qua. Nàng đánh giá xung quanh, có ba phòng, một sảnh, cảm thấy nơi này khá ổn, thích hợp để hành sự.
Vì vậy, nàng phân cho Bát Giới và Sa Tăng mỗi người một gian phòng, nàng và Ngộ Không một gian phòng.
Bát Giới phản đối: “Sư phụ, để lão trư con bảo vệ người đi, ban đêm hầu ca ngủ say, có khi nằm mơ còn thích nhổ lông khỉ cơ!”
Kim Đản Đản: Đây là cái giả thiết kỳ quái gì vậy?
Mặc kệ lời con lợn này nói là thật hay là giả, dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ là nam nhân của Kim Đản Đản nàng, chắc chắn còn phải ngủ với nhau!
Nàng giơ tay lên tỏ ý phản đối, vẻ mặt vô cùng rộng lượng, dáng vẻ như thể đang nghĩ cho người khác: “Bát Giới, con không cần phải nói nữa, cho dù con khỉ… sư huynh của con khi ngủ có không ngoan đến mức nào, khụ, thì sư phụ của con cũng sẽ dạy dỗ hắn trở nên ngoan ngoãn!”
Bát Giới xúc động: Sư phụ thật vĩ đại.
Trong ánh mắt cảm động của hắn ta, Kim Đản Đản dẫn con khỉ, khụ, đại sư huynh đi vào một gian phòng!
Trên giường có chăn, nhưng đã lâu không dùng đến nên hơi ẩm.
“Hệ thống quân, mở thương thành ra để ta liếc mắt một cái!” Đây là lần đầu tiên của nàng và con khỉ kia, ít nhất trên giường cũng phải có chăn chứ!
Hệ thống quân [Mở thương thành]
Kim Đản Đản nhìn thoáng qua, đắt quá! Những 9999 điểm.
Mười cái nhiệm vụ của nàng mới có thể đổi được một cái chăn, con mẹ nó đúng là giá trên trời.
Làm chuyện đó một lần mà tốn kém đến như vậy, đúng là không nỡ.
Nàng đen mặt tắt thương thành tích điểm đi, di chuyển miếng chăn rách nát trên giường xuống đất, sau đó trải một lớp rơm lên trên.
Nàng dán phù chú cách âm lên bốn cạnh cửa, như vậy nàng có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nghe thấy tiếng động trong phòng.
Khóe miệng nàng nở một nụ cười xấu xa nhìn Ngộ Không: “Không Không, chúng ta mau đi ngủ thôi!”
Ngộ Không khẽ nhíu mày: “Sư phụ, người ngủ đi, con dựa vào cây cột đó nghỉ ngơi là được!”
Kim Đản Đản ra lệnh: “Vi sư bảo con ngủ thì con phải ngủ!”
Ngộ Không ngoan ngoãn làm theo, nằm lên trên tấm chăn trải rơm cùng Kim Đản Đản.
Lúc này bên ngoài trời đang mưa, sấm chớp đùng đùng.
Kim Đản Đản không sợ sấm sét, nhưng lúc này đúng là trời đang giúp nàng.
Nàng giả vờ sợ hãi nhào vào lòng Ngộ Không, ôm chặt hắn: “Không Không, vi sư sợ quá, con mau ôm chặt ta!”
Ngộ Không bất lực ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng an ủi, trong lòng thầm nghĩ: Lúc trước sư phụ không hề sợ sấm sét, có lẽ những chuyện gặp phải trong mấy ngày qua đã dọa người sợ!
Trong lòng Kim Đản Đản oán giận: Đã ngủ cùng nhau, ôm nhau rồi, sao tên tình nhân khỉ này còn chưa hiểu nữa, không bạch bạch thì sao sinh khỉ con cho hắn được?
Tiếng sấm lại vang lên, nàng đột nhiên lật người, nằm lên trên người Ngộ Không. Hai người nhìn nhau, trong mắt phản chiếu bóng dáng của nhau.
Kim Đản Đản nhìn chằm chằm vào đôi môi vì kinh ngạc mà hơi hé mở của Ngộ Không. Rất gợi cảm, nàng từ từ tiến đến gần…
Ngộ Không hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc, nhìn cánh môi màu hồng của sư phụ đang tiến gần, tim hắn đập nhanh.
Trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này, có thể hắn bị bệnh rồi.
Sư phụ giống như muốn ăn mình vậy, Ngộ Không lo lắng hỏi: “Sư phụ, có phải người ăn không no nên đói bụng rồi không?”
Động tác của Kim Đản Đản dừng lại, khoảng cách giữa hai làn môi chỉ có mười centimet. Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt Ngộ Không, nàng khó hiểu: “Vi sư có đói đâu, sao con lại hỏi như vậy?”
Ngộ Không khó hiểu: “Sư phụ, hình như người muốn ăn miệng của con…”
Kim Đản Đản phụt một tiếng, con khỉ này đúng là đáng yêu, ăn miệng hắn sao?
Trong lòng nàng đang cười điên cuồng, ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nhìn Ngộ Không, nghiêm túc nói: “Đúng là vi sư hơi đói, Không Không, con có cho sư phụ ăn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.