Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 321: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (28)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Một ngày nọ, trong lúc hai người đang nghiên cứu sách tranh.
Cuộc chiến đấu hôm nay vô cùng kịch liệt, đang lúc sắp bay về phía chân trời thì đột nhiên —— vòng Kim Cô của Ngộ Không bị rớt xuống.
Hắn biến thành một con khỉ tung tăng nhảy nhót, bay lên nhảy xuống, leo lên nóc nhà, trèo lên xà nhà!
Hắn vẫn không mặc quần áo, hình ảnh này thật sự quá đẹp, quả thực không nỡ nhìn thẳng!
Kim Đản Đản nắm chặt nắm tay: “Ông trời ơi, cái giả thiết quái quỷ gì thế này, muốn chơi hòa thượng ta đúng không!”
Nàng ngoắc ngoắc tay với Ngộ Không: “Con khỉ kia, con lại đây, ta có một vật hay lắm muốn cho con xem!”
Ngộ Không vừa thấy cái vòng tỏa sáng lấp lánh trên tay nàng thì tung tăng nhảy nhót chạy lại.
Kim Đản Đản lộ ra nụ cười điềm mỹ của bà ngoại sói: Không Không, chỉ cần con đeo nó lên, ta sẽ niệm chú để nó không rơi xuống được!
Nhưng Ngộ Không nhìn thấy vòng Kim Cô thì cảm thấy khá thích thú, hắn cầm lấy rồi vứt lên không trung.
Sau đó lại vui vẻ nhảy nhót tung lên rồi lại đỡ lấy, lặp đi lặp lại, giống như một chú chó con đang chơi nhặt bóng.
Sắc mặt Kim Đản Đản giăng đầy mây đen, giống như khi trời sắp mưa.
Trên khuôn mặt nàng vẫn cười nhưng giọng nói lại nghiến răng nghiến lợi: “Hầu Tử, ngươi có dám đeo chiếc vòng đó lên đầu không?”
Ngộ Không lè cái lưỡi phấn hồng ra, trong lòng Kim Đản Đản kêu thầm đúng là nhìn quá cay mắt.
Ngộ Không đeo vòng Kim Cô lên đầu, rồi lại gỡ xuống để khoe khoang.
Kim Đản Đản vội vàng niệm chú. Ngộ Không làm thế nào cũng không lấy xuống được nữa, hắn ôm đầu thống khổ.
Cảm thấy chắc là được rồi, Kim Đản Đản dừng lại niệm chú, đau lòng đỡ Ngộ Không nằm lên trên giường.
Nàng vuốt đầu của hắn, trấn an: “Không Không ngoan, vi sư làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con!”
Ngộ Không ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Sư phụ, con xin lỗi, con làm ngài lo lắng!”
Hắn liếc mắt một cái nhìn Kim Đản Đản: “Sư phụ, ngài mặc quần áo vào đi, hôm nay tập luyện đến đây thôi!”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản ửng đỏ: Mẹ nó, làm mới có một nửa thì dừng lại sao?
Ngộ Không nhìn thấy sắc mặt của nàng không quá đẹp, giải thích: “Con không muốn làm sư phụ mệt, sư phụ nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Kim Đản Đản: “Vi sư không mệt, lần này chỉ cần con vận động là được!”
Vì sinh khỉ con lấy tích phân, cần gì thể diện, thể diện cũng đâu thể ăn được!
Trải qua hai người chăm chỉ, khổ luyện, cuối cùng bụng của Kim Đản Đản cũng có dấu hiệu.
Rốt cuộc càng ngày càng lớn, nàng không thể không mang một cái bụng to.
Bi thảm là có yêu tinh tìm tới cửa.
May mắn là yêu tinh nhìn thấy cái bụng bia của Kim Đản Đản thì chướng mắt nàng.
Nhưng càng bi thảm hơn là: Yêu tinh muốn ăn thịt nàng.
Vì thế Kim Đản Đản quá thảm, đã mang cái bụng to còn phải đánh nhau với yêu tinh.
Càng bi thảm hơn là, ngay lúc này thai động, khỉ con trong bụng nàng lấy chân đạp.
Nàng đau đến nỗi ngã trên mặt đất kêu to: “A ~ đau quá ~ sắp sinh rồi!”
Một đám yêu tinh li miêu đứng đối diện với vẻ mặt ngơ ngác, các nàng nhìn về phía lão đại. Lão đại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần: “Lão đại, nam nhân cũng có thể mang thai sao?”
Lão đại nhíu mày suy tư: “Mặc kệ nàng là nam hay nữ, lên hết cho ta. Giết chết Đường Tăng, có thịt ngon ăn!”
Thuộc hạ do dự nói: “Lão đại, nhưng trong bụng nàng có bé con, làm như vậy hình như không tốt lắm!”
Lão đại li miêu tưởng tượng ra một bé con đáng yêu, cả trái tim li miêu mềm nhũn.
“Vậy thì chờ nàng sinh xong con rồi tới ăn sau!” Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của nàng ta.
Thuộc hạ li miêu: “Nhưng bé con không có nương thì sẽ không có sữa ăn sẽ bị chết đói!”
Lão đại li miêu đánh thuộc hạ: “Ngu ngốc, vậy thì ngươi làm nương của nó!”
Vẻ mặt thuộc hạ giống như đưa đám: “Nhưng ta là nam nhân mà!”
Cuộc chiến đấu hôm nay vô cùng kịch liệt, đang lúc sắp bay về phía chân trời thì đột nhiên —— vòng Kim Cô của Ngộ Không bị rớt xuống.
Hắn biến thành một con khỉ tung tăng nhảy nhót, bay lên nhảy xuống, leo lên nóc nhà, trèo lên xà nhà!
Hắn vẫn không mặc quần áo, hình ảnh này thật sự quá đẹp, quả thực không nỡ nhìn thẳng!
Kim Đản Đản nắm chặt nắm tay: “Ông trời ơi, cái giả thiết quái quỷ gì thế này, muốn chơi hòa thượng ta đúng không!”
Nàng ngoắc ngoắc tay với Ngộ Không: “Con khỉ kia, con lại đây, ta có một vật hay lắm muốn cho con xem!”
Ngộ Không vừa thấy cái vòng tỏa sáng lấp lánh trên tay nàng thì tung tăng nhảy nhót chạy lại.
Kim Đản Đản lộ ra nụ cười điềm mỹ của bà ngoại sói: Không Không, chỉ cần con đeo nó lên, ta sẽ niệm chú để nó không rơi xuống được!
Nhưng Ngộ Không nhìn thấy vòng Kim Cô thì cảm thấy khá thích thú, hắn cầm lấy rồi vứt lên không trung.
Sau đó lại vui vẻ nhảy nhót tung lên rồi lại đỡ lấy, lặp đi lặp lại, giống như một chú chó con đang chơi nhặt bóng.
Sắc mặt Kim Đản Đản giăng đầy mây đen, giống như khi trời sắp mưa.
Trên khuôn mặt nàng vẫn cười nhưng giọng nói lại nghiến răng nghiến lợi: “Hầu Tử, ngươi có dám đeo chiếc vòng đó lên đầu không?”
Ngộ Không lè cái lưỡi phấn hồng ra, trong lòng Kim Đản Đản kêu thầm đúng là nhìn quá cay mắt.
Ngộ Không đeo vòng Kim Cô lên đầu, rồi lại gỡ xuống để khoe khoang.
Kim Đản Đản vội vàng niệm chú. Ngộ Không làm thế nào cũng không lấy xuống được nữa, hắn ôm đầu thống khổ.
Cảm thấy chắc là được rồi, Kim Đản Đản dừng lại niệm chú, đau lòng đỡ Ngộ Không nằm lên trên giường.
Nàng vuốt đầu của hắn, trấn an: “Không Không ngoan, vi sư làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con!”
Ngộ Không ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Sư phụ, con xin lỗi, con làm ngài lo lắng!”
Hắn liếc mắt một cái nhìn Kim Đản Đản: “Sư phụ, ngài mặc quần áo vào đi, hôm nay tập luyện đến đây thôi!”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản ửng đỏ: Mẹ nó, làm mới có một nửa thì dừng lại sao?
Ngộ Không nhìn thấy sắc mặt của nàng không quá đẹp, giải thích: “Con không muốn làm sư phụ mệt, sư phụ nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Kim Đản Đản: “Vi sư không mệt, lần này chỉ cần con vận động là được!”
Vì sinh khỉ con lấy tích phân, cần gì thể diện, thể diện cũng đâu thể ăn được!
Trải qua hai người chăm chỉ, khổ luyện, cuối cùng bụng của Kim Đản Đản cũng có dấu hiệu.
Rốt cuộc càng ngày càng lớn, nàng không thể không mang một cái bụng to.
Bi thảm là có yêu tinh tìm tới cửa.
May mắn là yêu tinh nhìn thấy cái bụng bia của Kim Đản Đản thì chướng mắt nàng.
Nhưng càng bi thảm hơn là: Yêu tinh muốn ăn thịt nàng.
Vì thế Kim Đản Đản quá thảm, đã mang cái bụng to còn phải đánh nhau với yêu tinh.
Càng bi thảm hơn là, ngay lúc này thai động, khỉ con trong bụng nàng lấy chân đạp.
Nàng đau đến nỗi ngã trên mặt đất kêu to: “A ~ đau quá ~ sắp sinh rồi!”
Một đám yêu tinh li miêu đứng đối diện với vẻ mặt ngơ ngác, các nàng nhìn về phía lão đại. Lão đại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần: “Lão đại, nam nhân cũng có thể mang thai sao?”
Lão đại nhíu mày suy tư: “Mặc kệ nàng là nam hay nữ, lên hết cho ta. Giết chết Đường Tăng, có thịt ngon ăn!”
Thuộc hạ do dự nói: “Lão đại, nhưng trong bụng nàng có bé con, làm như vậy hình như không tốt lắm!”
Lão đại li miêu tưởng tượng ra một bé con đáng yêu, cả trái tim li miêu mềm nhũn.
“Vậy thì chờ nàng sinh xong con rồi tới ăn sau!” Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của nàng ta.
Thuộc hạ li miêu: “Nhưng bé con không có nương thì sẽ không có sữa ăn sẽ bị chết đói!”
Lão đại li miêu đánh thuộc hạ: “Ngu ngốc, vậy thì ngươi làm nương của nó!”
Vẻ mặt thuộc hạ giống như đưa đám: “Nhưng ta là nam nhân mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.