Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 229: Phiên ngoại: Vân Dật Trần
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Khi ta mười bảy tuổi sắp thành niên, mẫu hậu nhận được tin có người muốn đưa ta vào chỗ chết.
Bà ấy nói ra nguyên nhân khiến ta mắt tím tóc bạc. Hoá ra độc của ta là do bà tự tay hạ. Bà ấy vì không muốn ta động tình, khi mang thai ta bà đã hạ độc, mà chính bản thân bà cũng trúng độc.
Bà nói: “Trần Nhi, không thể động tình, tuyệt tình độc này nếu động tình, con sẽ cảm thấy tâm can đau đớn. Mẫu hậu không muốn con đi lại con đường năm đó của ta, đau dài không bằng đau ngắn, con không nên trách mẫu hậu.
Mấy ngày nữa phụ hoàng của con chắc chắn sẽ đưa con đến nước láng giềng làm con tin. Mong con rời xa hoàng gia, sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, kiếp này đừng bao giờ bước vào hoàng cung nữa.”
Vì thế bà ấy lừa gạt phụ hoàng rằng ta không phải là cốt nhục của ông ta, trong cơn giận dữ phụ hoàng liền nhốt bà vào địa lao. Những phi tử ghen ghét bà dời đi lực chú ý của ông ta, ở trong phòng giam hại chết bà.
Phụ hoàng vô cùng hối hận. Bởi vì diện mạo của ta có vài phần giống mẫu hậu, phụ hoàng không đành lòng giết ta. Nhưng ông ta lại không muốn thấy ta, liền đưa ta đến Vương triều nữ tôn làm con tin.
Bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của ta, ta không có bạn chơi cùng. Bọn họ sợ ta, kính ta, thầm khinh thường ta.
Mà những huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ kia của ta ai nấy cũng đều ức hiếp ta, cười nhạo ta.
Ta sẽ không khóc, sẽ không nháo. Mặc bọn họ đánh mặc bọn họ mắng, mặc bọn họ ức hiếp ta, cũng không đau bằng mẫu hậu đánh ta.
Cho đến nay, ta vẫn không biết bà hận ta, hay là yêu ta!
Đến Vương triều nữ tôn không bao lâu, bởi vì dung nhan của ta, ta đã bị nữ đế nhìn trúng nạp vào hậu cung.
Qua hai năm, nàng chưa từng chạm vào ta.
Ta vốn tưởng rằng sẽ bình yên vượt qua cả đời, nhưng lại không ngờ ngày đó nàng đột nhiên kéo cổ áo của ta, tuyên ta đi thị tẩm.
Ta đã nhẫn nại nhiều năm như vậy rồi, không thể để nàng biết được kế hoạch của mình được, vì thế ta đành phải đi.
Một ngày kia, nàng hôn môi ta.
Cánh môi của nàng vô cùng mềm mại thơm ngọt, ngọt hơn nhiều so với cả dược hương, dường như ta cũng không có chán ghét nàng như vậy.
Đêm hôm đó, chúng ta ngủ cùng nhau.
Bởi vì thân thể ta không tốt, ta chưa từng được ngủ ngon như hôm đó.
Thế nhưng nàng lại cường ta, hôn ta. Đây là một sự sỉ nhục đối với ta, ta cần phải trừng phạt nàng.
Về sau nàng lại tuyên ta thị tẩm. Ta cảm thấy lần này mình phải tra tấn nàng thật tốt, nàng mới sợ, nếu không kế hoạch của ta sẽ bởi vì nàng mà chấm dứt.
Ta nhỏ sáp nóng trên người nàng. Nghe được tiếng thét chói tai của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng nhăn lại. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy có chút hưng phấn, nàng như vậy trông thật đẹp!
Tim ta truyền tới một trận đau nhói, cứ như thể bị côn trùng gặm cắn, ta ngừng trêu đùa nàng.
Kể từ đó, ta không muốn gặp lại nàng nữa.
Ta lạnh nhạt với nàng, hù dọa nàng, chỉ vì muốn nàng rời xa ta. Bởi vì nhìn thấy nàng, tim ta sẽ vô cùng đau.
Ta cũng không biết mình đã động tình với nàng. Nàng đi tìm người khác, một ngày đổi một người thị tẩm. Cứ như vậy nhiều ngày, ta đau lòng không biết tại sao mình lại tới đây, tại sao lại ngủ với nàng?
Chỉ có rời khỏi nàng, ta mới không đau nữa!
Ngày ấy, ta mua chuộc được ngự y, trình diễn một màn khổ nhục kế. Ta được như ý nguyện rời khỏi nơi này, rồi có được thiên hạ của Nam Vân Quốc.
Những gì ta muốn làm đó là báo thù. Ngày ấy nàng cường ta, hôn ta, vũ nhục ta nhiều năm như thế. Vân mỹ nhân, Chính bát phẩm, tám mươi tám sủng quân của nàng. Đây là một sự sỉ nhục cả đời ta.
Khi ta sinh bệnh sắp rời khỏi thế gian, nhìn thấy nàng như phát điên, hoá ra nàng thật sự để ý đến ta.
Trong lòng ta như có dòng nước ấm chảy qua. Ngay sau đó tâm can ta đau đớn, ta mới hiểu được, hoá ra không biết từ khi nào ta đã động tình với nàng.
Nàng đã cứu ta, nguyện ý vì ta hưu hết những tên sủng phi đó. Ta giải được tuyệt tình độc, khi động tình cũng không còn đau đớn tận tâm can nữa.
Bà ấy nói ra nguyên nhân khiến ta mắt tím tóc bạc. Hoá ra độc của ta là do bà tự tay hạ. Bà ấy vì không muốn ta động tình, khi mang thai ta bà đã hạ độc, mà chính bản thân bà cũng trúng độc.
Bà nói: “Trần Nhi, không thể động tình, tuyệt tình độc này nếu động tình, con sẽ cảm thấy tâm can đau đớn. Mẫu hậu không muốn con đi lại con đường năm đó của ta, đau dài không bằng đau ngắn, con không nên trách mẫu hậu.
Mấy ngày nữa phụ hoàng của con chắc chắn sẽ đưa con đến nước láng giềng làm con tin. Mong con rời xa hoàng gia, sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, kiếp này đừng bao giờ bước vào hoàng cung nữa.”
Vì thế bà ấy lừa gạt phụ hoàng rằng ta không phải là cốt nhục của ông ta, trong cơn giận dữ phụ hoàng liền nhốt bà vào địa lao. Những phi tử ghen ghét bà dời đi lực chú ý của ông ta, ở trong phòng giam hại chết bà.
Phụ hoàng vô cùng hối hận. Bởi vì diện mạo của ta có vài phần giống mẫu hậu, phụ hoàng không đành lòng giết ta. Nhưng ông ta lại không muốn thấy ta, liền đưa ta đến Vương triều nữ tôn làm con tin.
Bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của ta, ta không có bạn chơi cùng. Bọn họ sợ ta, kính ta, thầm khinh thường ta.
Mà những huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ kia của ta ai nấy cũng đều ức hiếp ta, cười nhạo ta.
Ta sẽ không khóc, sẽ không nháo. Mặc bọn họ đánh mặc bọn họ mắng, mặc bọn họ ức hiếp ta, cũng không đau bằng mẫu hậu đánh ta.
Cho đến nay, ta vẫn không biết bà hận ta, hay là yêu ta!
Đến Vương triều nữ tôn không bao lâu, bởi vì dung nhan của ta, ta đã bị nữ đế nhìn trúng nạp vào hậu cung.
Qua hai năm, nàng chưa từng chạm vào ta.
Ta vốn tưởng rằng sẽ bình yên vượt qua cả đời, nhưng lại không ngờ ngày đó nàng đột nhiên kéo cổ áo của ta, tuyên ta đi thị tẩm.
Ta đã nhẫn nại nhiều năm như vậy rồi, không thể để nàng biết được kế hoạch của mình được, vì thế ta đành phải đi.
Một ngày kia, nàng hôn môi ta.
Cánh môi của nàng vô cùng mềm mại thơm ngọt, ngọt hơn nhiều so với cả dược hương, dường như ta cũng không có chán ghét nàng như vậy.
Đêm hôm đó, chúng ta ngủ cùng nhau.
Bởi vì thân thể ta không tốt, ta chưa từng được ngủ ngon như hôm đó.
Thế nhưng nàng lại cường ta, hôn ta. Đây là một sự sỉ nhục đối với ta, ta cần phải trừng phạt nàng.
Về sau nàng lại tuyên ta thị tẩm. Ta cảm thấy lần này mình phải tra tấn nàng thật tốt, nàng mới sợ, nếu không kế hoạch của ta sẽ bởi vì nàng mà chấm dứt.
Ta nhỏ sáp nóng trên người nàng. Nghe được tiếng thét chói tai của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng nhăn lại. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy có chút hưng phấn, nàng như vậy trông thật đẹp!
Tim ta truyền tới một trận đau nhói, cứ như thể bị côn trùng gặm cắn, ta ngừng trêu đùa nàng.
Kể từ đó, ta không muốn gặp lại nàng nữa.
Ta lạnh nhạt với nàng, hù dọa nàng, chỉ vì muốn nàng rời xa ta. Bởi vì nhìn thấy nàng, tim ta sẽ vô cùng đau.
Ta cũng không biết mình đã động tình với nàng. Nàng đi tìm người khác, một ngày đổi một người thị tẩm. Cứ như vậy nhiều ngày, ta đau lòng không biết tại sao mình lại tới đây, tại sao lại ngủ với nàng?
Chỉ có rời khỏi nàng, ta mới không đau nữa!
Ngày ấy, ta mua chuộc được ngự y, trình diễn một màn khổ nhục kế. Ta được như ý nguyện rời khỏi nơi này, rồi có được thiên hạ của Nam Vân Quốc.
Những gì ta muốn làm đó là báo thù. Ngày ấy nàng cường ta, hôn ta, vũ nhục ta nhiều năm như thế. Vân mỹ nhân, Chính bát phẩm, tám mươi tám sủng quân của nàng. Đây là một sự sỉ nhục cả đời ta.
Khi ta sinh bệnh sắp rời khỏi thế gian, nhìn thấy nàng như phát điên, hoá ra nàng thật sự để ý đến ta.
Trong lòng ta như có dòng nước ấm chảy qua. Ngay sau đó tâm can ta đau đớn, ta mới hiểu được, hoá ra không biết từ khi nào ta đã động tình với nàng.
Nàng đã cứu ta, nguyện ý vì ta hưu hết những tên sủng phi đó. Ta giải được tuyệt tình độc, khi động tình cũng không còn đau đớn tận tâm can nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.