Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 6: Quân thiếu ác ma đừng tới đây! (5)
Hỏa Huỳnh Nhi
27/05/2023
Nguyên chủ cũng tên là Kim Đản Đản, sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều đi làm thuê cho người ta. May là cô ấy học giỏi, được học viện quý tộc đặc cách nhận vào học.
Nhưng sau này cô ấy thường xuyên bị các bạn học chê cười vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, song vẫn có hai người bạn có gia cảnh tốt thật lòng bảo vệ cô ấy. Đó là cô bạn đáng yêu Tô Hiểu Hiểu và cô nàng mạnh mẽ Bạch Kiệt.
Họ chính là hai người vừa mới che chở phía trước Kim Đản Đản.
Vốn dĩ nguyên chủ Kim Đản Đản phải là cô bé Lọ Lem được vào làm dâu nhà giàu. Quân Mạch và cô ấy yêu nhau, nhưng gia tộc lại đính hôn cho anh và hoa khôi Ngọc Đình Đình.
Ngọc Đình Đình bại dưới tay một người thua kém mình về gia cảnh lẫn ngoại hình, bởi vậy trong lòng cô ta tràn đầy ghen ghét.
Cô ta bày mưu tính kế, bỏ thuốc Quân Mạch. Sau đó hai người lên giường, hơn nữa cô ta còn có thai.
Nguyên chủ đau khổ, đành chia tay với Quân Mạch. Thế nhưng Quân Mạch vẫn quấn lấy cô ấy.
Bạch Đình Đình bèn thuê mấy tên côn đồ làm nhục cô ấy. Không chỉ vậy, cô ta còn uy hiếp nguyên chủ là nếu cô ấy vẫn tiếp tục qua lại với Quân Mạch thì sẽ làm cho cha mẹ cô ấy thất nghiệp, hoặc là gây tai nạn xe cộ khiến họ mất mạng.
Nguyên chủ không còn trong trắng, cô ấy càng hận đám nhà giàu này thấu xương. Cô ấy lại càng sợ gặp người mình yêu, cho nên sau này cô ấy chuyển trường tới một thôn quê xa xôi hẻo lánh, cuối cùng ôm nỗi buồn bực qua đời.
Mà tâm nguyện của nguyên chủ là bảo vệ người thân thật tốt và ở bên Quân Mạch.
Hàng lông mi của Kim Đản Đản khẽ rung, Quân Mạch thấy cô sắp tỉnh thì cong môi nở một nụ cười quyến rũ. Anh dùng dao cắt rách ngón tay rồi nhỏ máu lên bàn. Sau đó, anh kéo quần áo của cô cho xộc xệch.
Mãi lâu sau Kim Đản Đản mới mở mắt ra, lúc này cô đang nằm ở trên bàn. Cô ngồi dậy, tức thì trông thấy anh chàng đẹp trai trước mặt đang chỉnh lại áo sơ mi, đồng thời nhìn mình với nụ cười khó nắm bắt.
Kim Đản Đản bị anh nhìn thấy sợ đến phát hoảng. Cô nhìn xuống trang phục của mình thì thấy quần áo hơi xốc xếch, bèn cúi đầu sửa sang. Sau đó cô mới phát hiện một ít máu đỏ tươi trên mặt bàn.
Vết máu kết hợp với trang phục xốc xếch của hai người dọa cho cô kinh hãi, lập tức giơ hai tay che ngực và lùi về sau. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng như con nai hoảng sợ: “Anh… anh đã làm gì tôi?”
Quân Mạch nhếch môi nở nụ cười như ác ma: “Như em thấy đó!”
Kim Đản Đản nhìn máu ở trên bàn, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ. Cô chỉ vào Quân Mạch, run rẩy chất vấn: “Anh làm tôi ở trên bàn rồi hả?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Em hãy làm người phụ nữ của tôi nhé!” Quân Mạch buồn cười nhìn cô. Anh liếc đầu ngón tay, bây giờ không còn chảy máu nữa.
Lúc này Kim Đản Đản muốn khóc luôn, thầm nghĩ anh chàng đẹp trai này mặt dày quá thể. Cô lườm anh với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi không thèm làm người phụ nữ của anh đâu!”
“Bây giờ em không còn trong trắng nữa, e là không lấy chồng được đâu!” Quân Mạch liếc cô và chậm rãi cất lời.
“Hu hu…” Kim Đản Đản gục đầu lên đầu gối, bật khóc vì buồn bã, bờ vai nhỏ khẽ run rẩy.
Khóe môi Quân Mạch cong lên đầy thỏa mãn: dễ lừa thật đấy!
Anh nghiêng người về phía trước ôm Kim Đản Đản, vừa vỗ lưng cô vừa dỗ dành: “Đừng khóc, tôi đã bảo là tôi sẽ chịu trách nhiệm mà!”
Kim Đản Đản ngẩng đầu lên. Quân thiếu này có gì tốt, chẳng hiểu sao nguyên chủ lại thích anh. Cô nhìn kiểu gì cũng thấy anh là một kẻ lưu manh.
Cô trợn mắt dữ dằn trừng Quân Mạch, ước gì có thể biến ánh mắt thành dao để chặt chém anh ra thành trăm mảnh.
Quân Mạch thầm buồn cười trong lòng. Anh nâng cằm Kim Đản Đản lên, cất lời trêu chọc: “Sao nào, có phải em rất cảm động không? Tôi sẽ không giống như em sờ soạng người ta rồi còn chối bỏ trách nhiệm.”
Kim Đản Đản mím môi, giận ngứa răng. Bây giờ cô chỉ muốn khóc một trận ra trò.
Cô túm lấy tay Quân Mạch rồi há miệng cắn thật mạnh. Tại sao nguyên chủ lại thích tên đàn ông đáng ghét này chứ!
Nhưng sau này cô ấy thường xuyên bị các bạn học chê cười vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, song vẫn có hai người bạn có gia cảnh tốt thật lòng bảo vệ cô ấy. Đó là cô bạn đáng yêu Tô Hiểu Hiểu và cô nàng mạnh mẽ Bạch Kiệt.
Họ chính là hai người vừa mới che chở phía trước Kim Đản Đản.
Vốn dĩ nguyên chủ Kim Đản Đản phải là cô bé Lọ Lem được vào làm dâu nhà giàu. Quân Mạch và cô ấy yêu nhau, nhưng gia tộc lại đính hôn cho anh và hoa khôi Ngọc Đình Đình.
Ngọc Đình Đình bại dưới tay một người thua kém mình về gia cảnh lẫn ngoại hình, bởi vậy trong lòng cô ta tràn đầy ghen ghét.
Cô ta bày mưu tính kế, bỏ thuốc Quân Mạch. Sau đó hai người lên giường, hơn nữa cô ta còn có thai.
Nguyên chủ đau khổ, đành chia tay với Quân Mạch. Thế nhưng Quân Mạch vẫn quấn lấy cô ấy.
Bạch Đình Đình bèn thuê mấy tên côn đồ làm nhục cô ấy. Không chỉ vậy, cô ta còn uy hiếp nguyên chủ là nếu cô ấy vẫn tiếp tục qua lại với Quân Mạch thì sẽ làm cho cha mẹ cô ấy thất nghiệp, hoặc là gây tai nạn xe cộ khiến họ mất mạng.
Nguyên chủ không còn trong trắng, cô ấy càng hận đám nhà giàu này thấu xương. Cô ấy lại càng sợ gặp người mình yêu, cho nên sau này cô ấy chuyển trường tới một thôn quê xa xôi hẻo lánh, cuối cùng ôm nỗi buồn bực qua đời.
Mà tâm nguyện của nguyên chủ là bảo vệ người thân thật tốt và ở bên Quân Mạch.
Hàng lông mi của Kim Đản Đản khẽ rung, Quân Mạch thấy cô sắp tỉnh thì cong môi nở một nụ cười quyến rũ. Anh dùng dao cắt rách ngón tay rồi nhỏ máu lên bàn. Sau đó, anh kéo quần áo của cô cho xộc xệch.
Mãi lâu sau Kim Đản Đản mới mở mắt ra, lúc này cô đang nằm ở trên bàn. Cô ngồi dậy, tức thì trông thấy anh chàng đẹp trai trước mặt đang chỉnh lại áo sơ mi, đồng thời nhìn mình với nụ cười khó nắm bắt.
Kim Đản Đản bị anh nhìn thấy sợ đến phát hoảng. Cô nhìn xuống trang phục của mình thì thấy quần áo hơi xốc xếch, bèn cúi đầu sửa sang. Sau đó cô mới phát hiện một ít máu đỏ tươi trên mặt bàn.
Vết máu kết hợp với trang phục xốc xếch của hai người dọa cho cô kinh hãi, lập tức giơ hai tay che ngực và lùi về sau. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng như con nai hoảng sợ: “Anh… anh đã làm gì tôi?”
Quân Mạch nhếch môi nở nụ cười như ác ma: “Như em thấy đó!”
Kim Đản Đản nhìn máu ở trên bàn, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ. Cô chỉ vào Quân Mạch, run rẩy chất vấn: “Anh làm tôi ở trên bàn rồi hả?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Em hãy làm người phụ nữ của tôi nhé!” Quân Mạch buồn cười nhìn cô. Anh liếc đầu ngón tay, bây giờ không còn chảy máu nữa.
Lúc này Kim Đản Đản muốn khóc luôn, thầm nghĩ anh chàng đẹp trai này mặt dày quá thể. Cô lườm anh với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi không thèm làm người phụ nữ của anh đâu!”
“Bây giờ em không còn trong trắng nữa, e là không lấy chồng được đâu!” Quân Mạch liếc cô và chậm rãi cất lời.
“Hu hu…” Kim Đản Đản gục đầu lên đầu gối, bật khóc vì buồn bã, bờ vai nhỏ khẽ run rẩy.
Khóe môi Quân Mạch cong lên đầy thỏa mãn: dễ lừa thật đấy!
Anh nghiêng người về phía trước ôm Kim Đản Đản, vừa vỗ lưng cô vừa dỗ dành: “Đừng khóc, tôi đã bảo là tôi sẽ chịu trách nhiệm mà!”
Kim Đản Đản ngẩng đầu lên. Quân thiếu này có gì tốt, chẳng hiểu sao nguyên chủ lại thích anh. Cô nhìn kiểu gì cũng thấy anh là một kẻ lưu manh.
Cô trợn mắt dữ dằn trừng Quân Mạch, ước gì có thể biến ánh mắt thành dao để chặt chém anh ra thành trăm mảnh.
Quân Mạch thầm buồn cười trong lòng. Anh nâng cằm Kim Đản Đản lên, cất lời trêu chọc: “Sao nào, có phải em rất cảm động không? Tôi sẽ không giống như em sờ soạng người ta rồi còn chối bỏ trách nhiệm.”
Kim Đản Đản mím môi, giận ngứa răng. Bây giờ cô chỉ muốn khóc một trận ra trò.
Cô túm lấy tay Quân Mạch rồi há miệng cắn thật mạnh. Tại sao nguyên chủ lại thích tên đàn ông đáng ghét này chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.