Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 271: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (10)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Tô Ngự Phong né tránh theo bản năng, nơi mà luồn gió đen đi qua, thì cây cối đều bị phá hủy, có thể tưởng tượng được tính chất hủy diệt của nó vô cùng mãnh liệt.
Tô Ngự Phong nhìn sự thân mật giữa hai người bọn họ, cảm giác chính mình bị lừa. Đạo cô này rõ ràng rất quen thuộc với Quỷ Vương, hơn nữa có thể nhìn ra được Quỷ Vương cũng rất quan tâm nàng ta.
Lúc này hắn cũng chẳng để ý có thể làm nàng bị thương hay không mà tiến hành công kích bọn họ.
Lãnh Mạc Tà ném nữ tử trong lòng mình ra bên ngoài khu đất trống cách đó khoảng ba trăm mét.
Không có nàng ở bên cạnh làm hắn phân tâm. Hắn nhìn Tô Ngự Phong đang đứng ở đối diện, dáng dấp khí thế hiên ngang, hắn cực kỳ ghét gương mặt như vậy.
Khóe miệng của hắn gợi lên một độ cong khát máu: “Thanh Phong chân nhân, sau này ngươi sẽ trở thành chân nhân hủy dung!”
Năm ngón tay của Lãnh Mạc Tà xòe ra, bàn tay đang trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một cây quạt màu đen, khung quạt được chế tạo từ một loại kim loại đặc biệt nhìn qua rất sắc bén.
Hắn vung vẩy cây quạt, tất cả đều nhắm về phía mặt của Tô Ngự Phong.
Nhưng Tô Ngự Phong cũng không phải kẻ ăn chay. Hắn nhanh chóng trốn tránh, tránh đi nguy cơ bị thương mặt, nhưng vai hắn cũng nhận một vài vết thương. Trên bạch y của hắn xuất hiện vài vết máu.
Kim Đản Đản nhìn hai người đang giằng co ở giữa không trung. Hai người đánh nhau đến nỗi khó có thể tách rời, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa tấn công đối phương.
Bọn họ cùng phóng chưởng vào nhau.
“Ầm ——-”
Hai người đều lùi lại mấy bước, rõ ràng Tô Ngự Phong lùi lại nhiều hơn so với Lãnh Mạc Tà. Hắn ổn định lại cơ thể ở cách đó hơn trăm mét, xoa tơ máu trào ra nơi khóe miệng.
Lãnh Mạc Tà không cho hắn bất cứ cơ hội thở dốc nào, hai người lại đánh lên lần nữa. Bọn họ càng đánh càng xa, mà Tô Ngự Phong đang dần rơi vào thế yếu hơn, hiện giờ hắn chỉ có thể phòng ngự.
Kim Đản Đản đang chăm chú theo dõi, còn muốn học tập mấy chiêu, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến giọng nói của một ông lão.
“Khụ khụ, tiểu cô nương, phiền ngươi giúp ta được không!”
Kim Đản Đản nhìn qua tìm theo tiếng nhưng nàng không nhìn thấy gì, vậy thì giọng nói này truyền đến từ đâu chứ?
Nàng đang nghĩ mình gặp ảo giác thì âm thanh của ông lão kia lại truyền đến một lần nữa: “Tiểu cô nương tốt bụng, mong cô nương giúp ta. Nếu lão phu có thể rời khỏi đây thì nhất định sẽ hậu tạ!”
Kim Đản Đản nghe âm thanh rồi tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả.
Nàng đang chuẩn bị dò hỏi, thì đột nhiên dưới chân nàng thoáng qua một tia sáng, đầu nàng cảm thấy choáng váng một trận sau đó biến mất tại chỗ.
Đợi khi nàng tỉnh lại, trước mắt chỉ có một vùng tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón. Nàng có thể nghe được âm thanh tí tách của giọt nước rơi xuống. Nàng suy đoán có thể đã kích thích một trận pháp bí ẩn nào đó, nơi này chắc là một sơn động.
“Mau cứu ta…” Giọng nói của ông lão rất suy yếu.
Lúc này Kim Đản Đản cũng không nghĩ ra cách nào để có thể đi ra ngoài, nghe giọng nói có thể suy đoán ông lão này tầm trên dưới tám mươi tuổi.
Trong lòng nàng rất tức giận, không biết kẻ nào tàn nhẫn đến nỗi có thể nhốt một người già yếu vào nơi này.
Nếu nàng không đến đây thì có lẽ người này sẽ bị chết đói rồi!
Nàng lấy mồi lửa vẫn mang theo bên người, đi tới chỗ ông lão.
Khóe miệng ông lão run rẩy một chút, thế này thì cũng quá nghèo rồi, đã không có tu vi còn chưa tính, vậy mà còn nghèo đến nỗi không dùng nổi dạ minh châu.
Ánh mắt lão mong đợi nhìn Kim Đản Đản: “Tiểu cô nương, trên thế gian này có rất ít người thiện lương như cô, rất nhiều người nhìn thấy ông lão như ta, sợ ta làm bẩn quần áo của họ nên đều không muốn ra tay giúp đỡ!”
Nàng và ông lão cách nhau mười mấy mét là một đầm nước màu đỏ. Kim Đản Đản nhìn ông lão bị xích sắt nhốt lại, trên cổ tay loáng thoáng có thể thấy được xương trắng, nàng nhìn thôi cũng thấy đau.
Tô Ngự Phong nhìn sự thân mật giữa hai người bọn họ, cảm giác chính mình bị lừa. Đạo cô này rõ ràng rất quen thuộc với Quỷ Vương, hơn nữa có thể nhìn ra được Quỷ Vương cũng rất quan tâm nàng ta.
Lúc này hắn cũng chẳng để ý có thể làm nàng bị thương hay không mà tiến hành công kích bọn họ.
Lãnh Mạc Tà ném nữ tử trong lòng mình ra bên ngoài khu đất trống cách đó khoảng ba trăm mét.
Không có nàng ở bên cạnh làm hắn phân tâm. Hắn nhìn Tô Ngự Phong đang đứng ở đối diện, dáng dấp khí thế hiên ngang, hắn cực kỳ ghét gương mặt như vậy.
Khóe miệng của hắn gợi lên một độ cong khát máu: “Thanh Phong chân nhân, sau này ngươi sẽ trở thành chân nhân hủy dung!”
Năm ngón tay của Lãnh Mạc Tà xòe ra, bàn tay đang trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một cây quạt màu đen, khung quạt được chế tạo từ một loại kim loại đặc biệt nhìn qua rất sắc bén.
Hắn vung vẩy cây quạt, tất cả đều nhắm về phía mặt của Tô Ngự Phong.
Nhưng Tô Ngự Phong cũng không phải kẻ ăn chay. Hắn nhanh chóng trốn tránh, tránh đi nguy cơ bị thương mặt, nhưng vai hắn cũng nhận một vài vết thương. Trên bạch y của hắn xuất hiện vài vết máu.
Kim Đản Đản nhìn hai người đang giằng co ở giữa không trung. Hai người đánh nhau đến nỗi khó có thể tách rời, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa tấn công đối phương.
Bọn họ cùng phóng chưởng vào nhau.
“Ầm ——-”
Hai người đều lùi lại mấy bước, rõ ràng Tô Ngự Phong lùi lại nhiều hơn so với Lãnh Mạc Tà. Hắn ổn định lại cơ thể ở cách đó hơn trăm mét, xoa tơ máu trào ra nơi khóe miệng.
Lãnh Mạc Tà không cho hắn bất cứ cơ hội thở dốc nào, hai người lại đánh lên lần nữa. Bọn họ càng đánh càng xa, mà Tô Ngự Phong đang dần rơi vào thế yếu hơn, hiện giờ hắn chỉ có thể phòng ngự.
Kim Đản Đản đang chăm chú theo dõi, còn muốn học tập mấy chiêu, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến giọng nói của một ông lão.
“Khụ khụ, tiểu cô nương, phiền ngươi giúp ta được không!”
Kim Đản Đản nhìn qua tìm theo tiếng nhưng nàng không nhìn thấy gì, vậy thì giọng nói này truyền đến từ đâu chứ?
Nàng đang nghĩ mình gặp ảo giác thì âm thanh của ông lão kia lại truyền đến một lần nữa: “Tiểu cô nương tốt bụng, mong cô nương giúp ta. Nếu lão phu có thể rời khỏi đây thì nhất định sẽ hậu tạ!”
Kim Đản Đản nghe âm thanh rồi tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả.
Nàng đang chuẩn bị dò hỏi, thì đột nhiên dưới chân nàng thoáng qua một tia sáng, đầu nàng cảm thấy choáng váng một trận sau đó biến mất tại chỗ.
Đợi khi nàng tỉnh lại, trước mắt chỉ có một vùng tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón. Nàng có thể nghe được âm thanh tí tách của giọt nước rơi xuống. Nàng suy đoán có thể đã kích thích một trận pháp bí ẩn nào đó, nơi này chắc là một sơn động.
“Mau cứu ta…” Giọng nói của ông lão rất suy yếu.
Lúc này Kim Đản Đản cũng không nghĩ ra cách nào để có thể đi ra ngoài, nghe giọng nói có thể suy đoán ông lão này tầm trên dưới tám mươi tuổi.
Trong lòng nàng rất tức giận, không biết kẻ nào tàn nhẫn đến nỗi có thể nhốt một người già yếu vào nơi này.
Nếu nàng không đến đây thì có lẽ người này sẽ bị chết đói rồi!
Nàng lấy mồi lửa vẫn mang theo bên người, đi tới chỗ ông lão.
Khóe miệng ông lão run rẩy một chút, thế này thì cũng quá nghèo rồi, đã không có tu vi còn chưa tính, vậy mà còn nghèo đến nỗi không dùng nổi dạ minh châu.
Ánh mắt lão mong đợi nhìn Kim Đản Đản: “Tiểu cô nương, trên thế gian này có rất ít người thiện lương như cô, rất nhiều người nhìn thấy ông lão như ta, sợ ta làm bẩn quần áo của họ nên đều không muốn ra tay giúp đỡ!”
Nàng và ông lão cách nhau mười mấy mét là một đầm nước màu đỏ. Kim Đản Đản nhìn ông lão bị xích sắt nhốt lại, trên cổ tay loáng thoáng có thể thấy được xương trắng, nàng nhìn thôi cũng thấy đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.