Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 285: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (24)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Sự lạnh lẽo của y chính là xúc cảm mà nàng hoài niệm bấy lâu.
Cho đến tận lúc đôi môi của y bị nàng cắn đến sưng đỏ thì nàng mới buông y ra, nhìn chằm chằm vào mắt y rồi gằn từng chữ: “Lần này để cho ta làm chủ đi!”
Màn giường rơi xuống, nàng không chế y, chủ động đoạt lấy từng tấc thân thể của y.
Hôm sau.
Lúc Lãnh Mạc Tà tỉnh lại, đầu y vô cùng đau đớn.
Hình như đêm qua y đã mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ y đã ăn nàng rất nhiều lần.
Nhìn lại dấu vết trên người mình còn có chiếc giường xốc xếch kia, vậy thì hiển nhiên tất cả những chuyện đêm qua là thật. Nàng đã quay về, mùi hương bách hợp nhàn nhạt độc nhất trên người nàng.
Đỡ lấy cái đầu đau nhức, y ngồi dậy, sắc mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Y mạnh mẽ vén chăn lên, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nữ nhân này, nàng… sao nàng lại dám làm thế với y?
Nơi nào đó của y lúc này đã nổi lên phản ứng không nên có, trên đó còn viết mấy chữ “chuyên dụng của Tiểu Đồng”.
Y dở khóc dở cười, không biết nàng đã dùng cách gì để viết mà chỗ ấy làm cách nào cũng không lau sạch được.
Không biết tâm lý lúc đó của nàng như thế nào mà lại viết tên mình lên chỗ đó.
Chẳng qua, nàng trở về là tốt rồi!
Lãnh Mạc Tà đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Khóe miệng của y mang theo ý cười: “Nữ nhân kia đâu, bây giờ người đang ở chỗ nào?”
Thị nữ quỳ xuống đất: “Thưa Tôn thượng, nàng ấy đi rồi ạ!”
Vừa nghe thấy nàng lại rời đi, Lãnh Mạc Tà nhíu mày: “Vì sao không ngăn cản hả?”
Nhóm thị nữ đều tủi thân phát khóc: “Có ngăn cản. Nhưng mà thuật pháp Mao Sơn của nàng ấy đã lợi hại hơn trước rất nhiều. Đám nô tì hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng ấy!”
Lãnh Mạc Tà bóp cái trán đau nhức: “Hôm qua còn người nào đến đó không?”
“Vân… Vân cô nương có đến!” Thị nữ lắp bắp nói.
Tròng mắt của Lãnh Mạc Tà dần dần hóa thành màu đỏ. Vốn dĩ y đã cảm thấy kỳ lạ, làm sao lại có đến hai Hoàng Tiểu Đồng chứ. Y còn tưởng trong mộng nàng đã nghe lời hơn rất nhiều, nhưng vốn dĩ không phải nàng.
Đêm qua suýt nữa thì y đã phạm phải một sai lầm lớn, nhất định phải dạy dỗ Vân Nhiễm không biết trời cao đất rộng kia thật tốt.
Khóe miệng của y nở một nụ cười khát máu, lạnh lẽo đến mức làm cho nhóm thị nữ run rẩy cả người.
Vân Nhiễm, nàng ta không thích Thích Xuân Tán mà thích nam nhân, vậy thì y sẽ đáp ứng nàng ta.
Lúc này Vân Nhiễm đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ. Nàng đã tỉnh lại, đồng thời nàng cũng hiểu rất rõ tính cách của Quỷ Vương. Bây giờ nàng rất lo lắng Quỷ Vương sẽ trả thù mình.
Nhưng nơi này là địa bàn của y, vốn dĩ nàng không có cách nào trốn thoát.
Cuối cùng, trong sự lo lắng của nàng, cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Y mặc một thân áo bào màu đen đang đứng ở bên ngoài phòng.
Đây là lần đầu tiên y chủ động đến nơi này, trái tim của nàng điên cuồng nhảy loạn lên, chất chứa cả sự lo lắng và sợ hãi.
“Tôn…”
Nàng còn chưa nói xong, Lãnh Mạc Tà đã phất tay áo, một viên thuốc màu xanh lục bắn vào trong miệng nàng.
Viên thuốc vào trong miệng liền tan, mùi vị này có chút quen thuộc, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi. Cái này giống hệt mùi vị khi nàng mới uống Thích Xuân Tán xong.
Một giây sau, bên trong cơ thể của nàng vô cùng khô nóng, hai chân không chịu được mà ma sát với nhau.
Giọng nói của nàng cũng trở nên hút hồn như hồ ly tinh: “Tôn thượng, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lãnh Mạc Tà nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng: “Đây không phải loại thuốc mà ngươi thích sao, thế thì cứ thưởng thức nhiều một chút!”
Nói xong, y vung tay áo lên, cửa phòng bị đóng lại.
Loại thuốc này không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như bị đặt vào trong lửa nóng. Còn phương pháp giải tốt nhất đó chính là kết hợp cùng với nam tử để khử nóng.
Nhưng kể ra không cần kết hợp với nam tử thì qua một canh giờ, công dụng của thuốc cũng biến mất, không cần mạng người.
“Ưm… Thật là khó chịu…”
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nói của Vân Nhiễm, giọng nói mang theo giọng mũi đặc sệt.
Nàng ta đập cửa, nhưng mà cánh cửa đã bị khóa lại, cho dù làm cách nào cũng không thể mở ra.
Một lát sau bắt đầu nghe thấy tiếng xé quần áo.
Cho đến tận lúc đôi môi của y bị nàng cắn đến sưng đỏ thì nàng mới buông y ra, nhìn chằm chằm vào mắt y rồi gằn từng chữ: “Lần này để cho ta làm chủ đi!”
Màn giường rơi xuống, nàng không chế y, chủ động đoạt lấy từng tấc thân thể của y.
Hôm sau.
Lúc Lãnh Mạc Tà tỉnh lại, đầu y vô cùng đau đớn.
Hình như đêm qua y đã mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ y đã ăn nàng rất nhiều lần.
Nhìn lại dấu vết trên người mình còn có chiếc giường xốc xếch kia, vậy thì hiển nhiên tất cả những chuyện đêm qua là thật. Nàng đã quay về, mùi hương bách hợp nhàn nhạt độc nhất trên người nàng.
Đỡ lấy cái đầu đau nhức, y ngồi dậy, sắc mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Y mạnh mẽ vén chăn lên, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nữ nhân này, nàng… sao nàng lại dám làm thế với y?
Nơi nào đó của y lúc này đã nổi lên phản ứng không nên có, trên đó còn viết mấy chữ “chuyên dụng của Tiểu Đồng”.
Y dở khóc dở cười, không biết nàng đã dùng cách gì để viết mà chỗ ấy làm cách nào cũng không lau sạch được.
Không biết tâm lý lúc đó của nàng như thế nào mà lại viết tên mình lên chỗ đó.
Chẳng qua, nàng trở về là tốt rồi!
Lãnh Mạc Tà đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Khóe miệng của y mang theo ý cười: “Nữ nhân kia đâu, bây giờ người đang ở chỗ nào?”
Thị nữ quỳ xuống đất: “Thưa Tôn thượng, nàng ấy đi rồi ạ!”
Vừa nghe thấy nàng lại rời đi, Lãnh Mạc Tà nhíu mày: “Vì sao không ngăn cản hả?”
Nhóm thị nữ đều tủi thân phát khóc: “Có ngăn cản. Nhưng mà thuật pháp Mao Sơn của nàng ấy đã lợi hại hơn trước rất nhiều. Đám nô tì hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng ấy!”
Lãnh Mạc Tà bóp cái trán đau nhức: “Hôm qua còn người nào đến đó không?”
“Vân… Vân cô nương có đến!” Thị nữ lắp bắp nói.
Tròng mắt của Lãnh Mạc Tà dần dần hóa thành màu đỏ. Vốn dĩ y đã cảm thấy kỳ lạ, làm sao lại có đến hai Hoàng Tiểu Đồng chứ. Y còn tưởng trong mộng nàng đã nghe lời hơn rất nhiều, nhưng vốn dĩ không phải nàng.
Đêm qua suýt nữa thì y đã phạm phải một sai lầm lớn, nhất định phải dạy dỗ Vân Nhiễm không biết trời cao đất rộng kia thật tốt.
Khóe miệng của y nở một nụ cười khát máu, lạnh lẽo đến mức làm cho nhóm thị nữ run rẩy cả người.
Vân Nhiễm, nàng ta không thích Thích Xuân Tán mà thích nam nhân, vậy thì y sẽ đáp ứng nàng ta.
Lúc này Vân Nhiễm đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ. Nàng đã tỉnh lại, đồng thời nàng cũng hiểu rất rõ tính cách của Quỷ Vương. Bây giờ nàng rất lo lắng Quỷ Vương sẽ trả thù mình.
Nhưng nơi này là địa bàn của y, vốn dĩ nàng không có cách nào trốn thoát.
Cuối cùng, trong sự lo lắng của nàng, cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Y mặc một thân áo bào màu đen đang đứng ở bên ngoài phòng.
Đây là lần đầu tiên y chủ động đến nơi này, trái tim của nàng điên cuồng nhảy loạn lên, chất chứa cả sự lo lắng và sợ hãi.
“Tôn…”
Nàng còn chưa nói xong, Lãnh Mạc Tà đã phất tay áo, một viên thuốc màu xanh lục bắn vào trong miệng nàng.
Viên thuốc vào trong miệng liền tan, mùi vị này có chút quen thuộc, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi. Cái này giống hệt mùi vị khi nàng mới uống Thích Xuân Tán xong.
Một giây sau, bên trong cơ thể của nàng vô cùng khô nóng, hai chân không chịu được mà ma sát với nhau.
Giọng nói của nàng cũng trở nên hút hồn như hồ ly tinh: “Tôn thượng, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lãnh Mạc Tà nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng: “Đây không phải loại thuốc mà ngươi thích sao, thế thì cứ thưởng thức nhiều một chút!”
Nói xong, y vung tay áo lên, cửa phòng bị đóng lại.
Loại thuốc này không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như bị đặt vào trong lửa nóng. Còn phương pháp giải tốt nhất đó chính là kết hợp cùng với nam tử để khử nóng.
Nhưng kể ra không cần kết hợp với nam tử thì qua một canh giờ, công dụng của thuốc cũng biến mất, không cần mạng người.
“Ưm… Thật là khó chịu…”
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nói của Vân Nhiễm, giọng nói mang theo giọng mũi đặc sệt.
Nàng ta đập cửa, nhưng mà cánh cửa đã bị khóa lại, cho dù làm cách nào cũng không thể mở ra.
Một lát sau bắt đầu nghe thấy tiếng xé quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.