Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 268: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (7)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nữ tử đó xua tay cất giọng ngọt ngào: “Các người lui hết đi!”
Hai thị nữ kính cẩn lui xuống.
Nữ tử dẫn đường cho Kim Đản Đản, nàng ta tự giới thiệu: “Cô nương, ta là Vân Nhiễm, vốn là nữ nhi được thiên đế sủng ái nhất. Nhưng một ngày nọ, Quỷ vương đã nhìn trúng sắc đẹp của ta, chiếm lấy cơ thể ta!”
Nghe vậy, thân thể Kim Đản Đản khẽ run lên, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay. Nàng cụp mắt xuống không cho người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.
Vân Nhiễm âm thầm dò xét nàng, nói tiếp: “Sau đó, Thiên Đế hứa gả ta cho hắn. Vốn dĩ ta và hắn ngày đêm bất hòa, nhưng cũng coi như là đang chiều chuộng ta!”
“Nhưng sau này, qua cảm giác tươi mới đó, hắn ta chơi chán rồi, thì giáng ta xuống làm thị nữ.”
Vân Nhiễm lấy khăn tay ra lau khóe mắt, vẻ mặt rất thương tâm. Nàng ta cầu xin: “Cô nương, ta biết ngươi biết thuật Mao Sơn, cầu xin ngươi hãy cứu ta ra khỏi biển khổ đi!”
Kim Đản Đản bất lực nói: “Ta còn không cứu được mình, vậy làm sao cứu được ngươi chứ?”
Ánh sáng trong mắt Vân Nhiễm mờ nhạt, không khỏi có chút thất vọng: “Thế cô nương phải cẩn thận khi hầu hạ hắn, nhớ không được động lòng!”
Vân Nhiễm nhìn Kim Đản Đản bước vào tẩm điện lộng lẫy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng của nàng, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay.
Đôi mắt nàng ta lóe lên một cái nhìn cay đắng, nhưng lại không biết là dành cho ai.
Ngay khi Kim Đản Đản bước vào tẩm thất, nhìn thấy Lãnh Mạc Tà đang ngồi thản nhiên ở đó, trải dưới đất là một tấm thảm lông cáo trắng tuyết.
Màu đen và màu trắng hòa làm một, còn y, thì trông giống như một con quái vật mọc ra từ khối tuyết trắng.
Chiếc áo ngủ màu đen hở ra một nửa, lộ ra ấn ký hoa bỉ ngạn trên ngực đỏ rực như lửa kia.
Y hơi nghiêng đầu, tay trái uể oải chống lên má, tay phải cầm ly rượu khẽ lắc nhẹ.
Nghe thấy động tĩnh, động tác trên tay y dừng lại. Y giương mắt nhìn đám người đang đi tới, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lãnh đạm: “Sao lại chậm như vậy?”
Nhìn thấy y yêu nghiệt như vậy, Kim Đản Đản cảm thấy trong tim nhói lên một trận.
Nàng cụp mắt xuống, che đi tất cả cảm xúc của mình, không muốn bị y nhìn thấu.
Lãnh Mạc Tà vẫy tay với nàng: “Đến đây, nếm thử mấy món ăn ở minh giới!”
Kim Đản Đản ngước mắt lên nhìn y, trong mắt không còn lộ ra chút cảm xúc nào. Nàng đi về phía y.
Trên bàn đã bày xong chén bát dành cho hai người, nàng gắp thức ăn lên ăn.
Hương vị rất ngon, chỉ là nàng không có tâm trạng để thưởng thức. Thức ăn đưa vào trong miệng liền trở nên đắng ngắt.
Lãnh Mạc Tà rót cho nàng một ly rượu, Kim Đản Đản bưng lên uống một hơi cạn sạch, khiến nàng ho sặc sụa.
Lãnh Mạc Tà ôm nàng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng nàng để giúp nàng thuận khí.
Kim Đản Đản vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được, nên cũng đành bỏ cuộc.
Cằm của nàng bị Lãnh Mạc Tà nâng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt y.
Giọng nói từ tính tà mị của y truyền vào tai nàng: “Nàng không vui sao?”
Kim Đản Đản mỉm cười, nhưng lại cảm thấy rất cô đơn: “Có vui hay không, có liên quan gì tới ngươi?”
Đôi mắt Lãnh Mạc Tà hơi nheo lại, chiếc cốc trong tay bị bóp nát. Đôi mắt y đỏ như máu, khóe miệng gợi lên nụ cười khát máu, cất lên giọng điệu bá đạo: “Nàng vui hay buồn, chỉ có thể vì ta mà thôi!”
Khoảnh khắc tiếp theo, chân của Kim Đản Đản rời khỏi mặt đất. Nàng bị Lãnh Mạc Tà chặn ngang bế lên rồi đi về phía giường.
Rèm giường trắng như tuyết phủ xuống, quần áo của nàng bị y lột sạch, lại là một đêm triền miên.
Cơ thể lạnh băng của y cũng giống như trái tim lạnh giá của nàng.
Nàng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Lãnh Mạc Tà nhìn giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt của nàng, trong mắt như có gió gợn sóng trào, nhưng một lúc sau lại hóa thành yên tĩnh.
Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, nàng lại quay về nơi ở của mình lần nữa.
Hai thị nữ kính cẩn lui xuống.
Nữ tử dẫn đường cho Kim Đản Đản, nàng ta tự giới thiệu: “Cô nương, ta là Vân Nhiễm, vốn là nữ nhi được thiên đế sủng ái nhất. Nhưng một ngày nọ, Quỷ vương đã nhìn trúng sắc đẹp của ta, chiếm lấy cơ thể ta!”
Nghe vậy, thân thể Kim Đản Đản khẽ run lên, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay. Nàng cụp mắt xuống không cho người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.
Vân Nhiễm âm thầm dò xét nàng, nói tiếp: “Sau đó, Thiên Đế hứa gả ta cho hắn. Vốn dĩ ta và hắn ngày đêm bất hòa, nhưng cũng coi như là đang chiều chuộng ta!”
“Nhưng sau này, qua cảm giác tươi mới đó, hắn ta chơi chán rồi, thì giáng ta xuống làm thị nữ.”
Vân Nhiễm lấy khăn tay ra lau khóe mắt, vẻ mặt rất thương tâm. Nàng ta cầu xin: “Cô nương, ta biết ngươi biết thuật Mao Sơn, cầu xin ngươi hãy cứu ta ra khỏi biển khổ đi!”
Kim Đản Đản bất lực nói: “Ta còn không cứu được mình, vậy làm sao cứu được ngươi chứ?”
Ánh sáng trong mắt Vân Nhiễm mờ nhạt, không khỏi có chút thất vọng: “Thế cô nương phải cẩn thận khi hầu hạ hắn, nhớ không được động lòng!”
Vân Nhiễm nhìn Kim Đản Đản bước vào tẩm điện lộng lẫy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng của nàng, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay.
Đôi mắt nàng ta lóe lên một cái nhìn cay đắng, nhưng lại không biết là dành cho ai.
Ngay khi Kim Đản Đản bước vào tẩm thất, nhìn thấy Lãnh Mạc Tà đang ngồi thản nhiên ở đó, trải dưới đất là một tấm thảm lông cáo trắng tuyết.
Màu đen và màu trắng hòa làm một, còn y, thì trông giống như một con quái vật mọc ra từ khối tuyết trắng.
Chiếc áo ngủ màu đen hở ra một nửa, lộ ra ấn ký hoa bỉ ngạn trên ngực đỏ rực như lửa kia.
Y hơi nghiêng đầu, tay trái uể oải chống lên má, tay phải cầm ly rượu khẽ lắc nhẹ.
Nghe thấy động tĩnh, động tác trên tay y dừng lại. Y giương mắt nhìn đám người đang đi tới, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lãnh đạm: “Sao lại chậm như vậy?”
Nhìn thấy y yêu nghiệt như vậy, Kim Đản Đản cảm thấy trong tim nhói lên một trận.
Nàng cụp mắt xuống, che đi tất cả cảm xúc của mình, không muốn bị y nhìn thấu.
Lãnh Mạc Tà vẫy tay với nàng: “Đến đây, nếm thử mấy món ăn ở minh giới!”
Kim Đản Đản ngước mắt lên nhìn y, trong mắt không còn lộ ra chút cảm xúc nào. Nàng đi về phía y.
Trên bàn đã bày xong chén bát dành cho hai người, nàng gắp thức ăn lên ăn.
Hương vị rất ngon, chỉ là nàng không có tâm trạng để thưởng thức. Thức ăn đưa vào trong miệng liền trở nên đắng ngắt.
Lãnh Mạc Tà rót cho nàng một ly rượu, Kim Đản Đản bưng lên uống một hơi cạn sạch, khiến nàng ho sặc sụa.
Lãnh Mạc Tà ôm nàng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng nàng để giúp nàng thuận khí.
Kim Đản Đản vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được, nên cũng đành bỏ cuộc.
Cằm của nàng bị Lãnh Mạc Tà nâng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt y.
Giọng nói từ tính tà mị của y truyền vào tai nàng: “Nàng không vui sao?”
Kim Đản Đản mỉm cười, nhưng lại cảm thấy rất cô đơn: “Có vui hay không, có liên quan gì tới ngươi?”
Đôi mắt Lãnh Mạc Tà hơi nheo lại, chiếc cốc trong tay bị bóp nát. Đôi mắt y đỏ như máu, khóe miệng gợi lên nụ cười khát máu, cất lên giọng điệu bá đạo: “Nàng vui hay buồn, chỉ có thể vì ta mà thôi!”
Khoảnh khắc tiếp theo, chân của Kim Đản Đản rời khỏi mặt đất. Nàng bị Lãnh Mạc Tà chặn ngang bế lên rồi đi về phía giường.
Rèm giường trắng như tuyết phủ xuống, quần áo của nàng bị y lột sạch, lại là một đêm triền miên.
Cơ thể lạnh băng của y cũng giống như trái tim lạnh giá của nàng.
Nàng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Lãnh Mạc Tà nhìn giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt của nàng, trong mắt như có gió gợn sóng trào, nhưng một lúc sau lại hóa thành yên tĩnh.
Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, nàng lại quay về nơi ở của mình lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.