Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 131: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (13)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhíu mày, trái tim y rất đau. Y giơ tay tùy ý lau nước mắt cho nàng: “Còn khóc nữa, vi sư sẽ đóng gói ngươi
tặng cho Mặc Trạch!”
Kim Đản Đản: Người đang an ủi người khác sao?
Nhưng tính tình của người nàng yêu ở thế giới này là một tên đại biến thái, nàng không dám cứng đầu. Nàng lập tức bĩu môi, hít mũi, từ từ nín khóc.
Trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn không hề ngạc nhiên. Đứa trẻ mà mình nuôi lớn, tất nhiên y biết điểm yếu của nàng là gì, dọa một chút nàng sẽ ngoan thôi!
Ai ngờ ngay sau đó, cái đầu nhỏ của Kim Đản Đản tiến lại gần, kéo tay áo của y lau nước mắt nước mũi của nàng.
Trên người Nguyệt Hoa Tiên Tôn không ngừng tỏa ra khí lạnh, sắc mặt y đen đến cực điểm.
Kim Đản Đản: Chết rồi, mình nhất thời đắc ý mà quên mất hình tượng rồi!
Hai mắt nàng đảo một cái, lập tức giả vờ ngất xỉu, ngã về phía người Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Cơ thể Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi lùi về phía sau muốn tránh nàng. Kim Đản Đản nắm tay áo y vẫn không buông ra, ngã vào trong lòng y như ý nguyện.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bất lực, chỉ đành đỡ lấy nàng.
Mặc Trạch rất khó hiểu. Theo lý mà nói Nguyệt Hoa Tiên Tôn này không có tơ tình nên không hiểu ái tình mới đúng chứ. Tại sao y lại đỡ lấy nàng chứ?
Hắn ta chế nhạo: “Nguyệt Hoa ngươi là lão già không biết xấu hổ, đến cả đồ đệ mình tận tay nuôi lớn cũng hạ thủ được!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn lười giải thích với hắn ta. Y thấy lúc này đánh cũng được rồi, trong lòng y có chút lo lắng cho đồ đệ ngốc nên y lách mình biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mặc Trạch hét lên: “Tiểu Yên Nhi, hôm khác ca sẽ lại đến thăm muội!”
Mặc dù trong lòng Kim Đản Đản không thích hắn ta đến, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của nàng. Hắn ta tự mình đến cửa vẫn là tốt nhất.
Nàng còn chưa cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay của sư phụ tiện lợi thì nàng đã bị ném lên giường rồi. Nhất thời gương mặt nhỏ của nàng ửng hồng, tim cũng đập nhanh, không phải sư phụ tiện lợi muốn cưỡng ép nàng đấy chứ? Tha thứ cho nàng vậy mà lại không biết xấu hổ, còn có một chút mong đợi.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhíu mày, làm gì có ai khi hôn mê mà gương mặt nhỏ còn ửng hồng, lông mi không ngừng run rẩy, con ngươi dưới mí mắt còn xoay tròn chứ.
“Còn chưa tỉnh lại đi. Người muốn giả vờ đến khi nào nữa?” Giọng nói của Nguyệt Hoa Tiên Tôn có một tia tức giận.
Kim Đản Đản từ trên giường bắn một cái ngồi dậy, giơ móng sói ra ôm lấy Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Cơ thể nhỏ bé của nàng giả vờ khẽ run rẩy: “Hu hu hu ~ Sư phụ, vừa rồi dọa chết con rồi. Đều trách đồ nhi lớn lên quá xinh đẹp, khiến Ma Quân đó nhìn trúng ~”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi ngẩn ra, đã rất lâu rồi đồ nhi không dính lấy y như vậy, có lẽ nàng thật sự bị dọa sợ rồi. Y đưa tay ra vỗ cái đầu nhỏ của nàng an ủi: “Đừng sợ, vi sư ở đây rồi!”
“Đồ nhi vẫn sợ lắm, nhỡ đâu đồ nhi vừa ngủ đã bị người Ma tộc đến bắt đi thì sao? Sư phụ phải bảo vệ đồ nhi không rời nửa bước, phải ngủ cùng giường với đồ nhi. Nếu không đồ nhi thật sự không dám ngủ đâu!” Kim Đản Đản sờ mó lung tung trên cơ thể Nguyệt Hoa Tiên Tôn, cơ thể nhỏ bé ‘sợ hãi’ run rẩy.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bị nàng sờ vào cảm thấy cơ thể có chút không đúng, nơi nàng chạm vào giống như mang theo dòng điện vậy. Sắc mặt y đen lại, cuối cùng y cũng biết đồ nhi đang muốn làm gì!
Y nâng cằm nàng lên, đôi mắt đỏ tươi như máu của y khẽ nheo lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: “Yên Nhi, ngươi đang đánh chủ ý lên người vi sư sao?”
Cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy một chút, từ nhỏ nàng đã bị sư phụ tiện lợi dọa dẫm, nàng thật sự rất sợ y.
Nàng cười nhe răng để lộ ra hàm răng trắng nõn, nịnh nọt nói: “Sư phụ, người thật sự hiểu lầm đồ nhi rồi!”
Tay của Nguyệt Hoa Tiên Tôn nắm cằm nàng khẽ dùng sức, đôi mắt màu đỏ của y rất lạnh: “Làm nũng cũng vô dụng. Xem ra bình thường vi sư dạy dỗ ngươi quá ít rồi. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ tăng thêm độ khó tu luyện cho ngươi, sớm ngày để ngươi hóa thành bản thể trở thành vật cưỡi của vi sư!”
Kim Đản Đản: Người đang an ủi người khác sao?
Nhưng tính tình của người nàng yêu ở thế giới này là một tên đại biến thái, nàng không dám cứng đầu. Nàng lập tức bĩu môi, hít mũi, từ từ nín khóc.
Trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn không hề ngạc nhiên. Đứa trẻ mà mình nuôi lớn, tất nhiên y biết điểm yếu của nàng là gì, dọa một chút nàng sẽ ngoan thôi!
Ai ngờ ngay sau đó, cái đầu nhỏ của Kim Đản Đản tiến lại gần, kéo tay áo của y lau nước mắt nước mũi của nàng.
Trên người Nguyệt Hoa Tiên Tôn không ngừng tỏa ra khí lạnh, sắc mặt y đen đến cực điểm.
Kim Đản Đản: Chết rồi, mình nhất thời đắc ý mà quên mất hình tượng rồi!
Hai mắt nàng đảo một cái, lập tức giả vờ ngất xỉu, ngã về phía người Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Cơ thể Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi lùi về phía sau muốn tránh nàng. Kim Đản Đản nắm tay áo y vẫn không buông ra, ngã vào trong lòng y như ý nguyện.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bất lực, chỉ đành đỡ lấy nàng.
Mặc Trạch rất khó hiểu. Theo lý mà nói Nguyệt Hoa Tiên Tôn này không có tơ tình nên không hiểu ái tình mới đúng chứ. Tại sao y lại đỡ lấy nàng chứ?
Hắn ta chế nhạo: “Nguyệt Hoa ngươi là lão già không biết xấu hổ, đến cả đồ đệ mình tận tay nuôi lớn cũng hạ thủ được!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn lười giải thích với hắn ta. Y thấy lúc này đánh cũng được rồi, trong lòng y có chút lo lắng cho đồ đệ ngốc nên y lách mình biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mặc Trạch hét lên: “Tiểu Yên Nhi, hôm khác ca sẽ lại đến thăm muội!”
Mặc dù trong lòng Kim Đản Đản không thích hắn ta đến, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của nàng. Hắn ta tự mình đến cửa vẫn là tốt nhất.
Nàng còn chưa cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay của sư phụ tiện lợi thì nàng đã bị ném lên giường rồi. Nhất thời gương mặt nhỏ của nàng ửng hồng, tim cũng đập nhanh, không phải sư phụ tiện lợi muốn cưỡng ép nàng đấy chứ? Tha thứ cho nàng vậy mà lại không biết xấu hổ, còn có một chút mong đợi.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhíu mày, làm gì có ai khi hôn mê mà gương mặt nhỏ còn ửng hồng, lông mi không ngừng run rẩy, con ngươi dưới mí mắt còn xoay tròn chứ.
“Còn chưa tỉnh lại đi. Người muốn giả vờ đến khi nào nữa?” Giọng nói của Nguyệt Hoa Tiên Tôn có một tia tức giận.
Kim Đản Đản từ trên giường bắn một cái ngồi dậy, giơ móng sói ra ôm lấy Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Cơ thể nhỏ bé của nàng giả vờ khẽ run rẩy: “Hu hu hu ~ Sư phụ, vừa rồi dọa chết con rồi. Đều trách đồ nhi lớn lên quá xinh đẹp, khiến Ma Quân đó nhìn trúng ~”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi ngẩn ra, đã rất lâu rồi đồ nhi không dính lấy y như vậy, có lẽ nàng thật sự bị dọa sợ rồi. Y đưa tay ra vỗ cái đầu nhỏ của nàng an ủi: “Đừng sợ, vi sư ở đây rồi!”
“Đồ nhi vẫn sợ lắm, nhỡ đâu đồ nhi vừa ngủ đã bị người Ma tộc đến bắt đi thì sao? Sư phụ phải bảo vệ đồ nhi không rời nửa bước, phải ngủ cùng giường với đồ nhi. Nếu không đồ nhi thật sự không dám ngủ đâu!” Kim Đản Đản sờ mó lung tung trên cơ thể Nguyệt Hoa Tiên Tôn, cơ thể nhỏ bé ‘sợ hãi’ run rẩy.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bị nàng sờ vào cảm thấy cơ thể có chút không đúng, nơi nàng chạm vào giống như mang theo dòng điện vậy. Sắc mặt y đen lại, cuối cùng y cũng biết đồ nhi đang muốn làm gì!
Y nâng cằm nàng lên, đôi mắt đỏ tươi như máu của y khẽ nheo lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: “Yên Nhi, ngươi đang đánh chủ ý lên người vi sư sao?”
Cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy một chút, từ nhỏ nàng đã bị sư phụ tiện lợi dọa dẫm, nàng thật sự rất sợ y.
Nàng cười nhe răng để lộ ra hàm răng trắng nõn, nịnh nọt nói: “Sư phụ, người thật sự hiểu lầm đồ nhi rồi!”
Tay của Nguyệt Hoa Tiên Tôn nắm cằm nàng khẽ dùng sức, đôi mắt màu đỏ của y rất lạnh: “Làm nũng cũng vô dụng. Xem ra bình thường vi sư dạy dỗ ngươi quá ít rồi. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ tăng thêm độ khó tu luyện cho ngươi, sớm ngày để ngươi hóa thành bản thể trở thành vật cưỡi của vi sư!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.