Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 139: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (21)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Chưởng phong thổi bay tóc của Kim Đản Đản. Hai tay nàng giang ra, cơ thể ngửa ra sau, sử dụng linh lực bay về phía sau.
Một khi nàng dừng lại, thứ nàng phải đối mặt rất có thể chính là cái chết. Vừa rồi nàng đã bị thương, bây giờ vừa sử dụng linh lực, lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn như bị lửa đốt. Nàng sắp không thể trụ được nữa rồi!
Nếu như nàng có một đôi cánh thì tốt rồi.
Cơ thể Kim Đản Đản phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, ánh sáng đỏ bao trùm lấy nàng, không có ai có thể lại gần nàng nửa bước nữa. Phi Tuyết Tiên Tử bị buộc phải dừng lại.
Ánh sáng màu đỏ rất chói mắt, khiến người khác không thể không hơi nheo mắt lại.
Trong ánh sáng, Kim Đản Đản cảm thấy mỗi một tấc da trên người nàng đều đau đớn, giống như có thứ gì đó muốn chui ra vậy. Nàng đau đớn đến nỗi hét lên.
Ánh sáng càng lúc càng nhạt, đợi khi nó hoàn toàn biến mất, toàn bộ vết thương trên người nàng đều đã khỏi hết. Cả người nàng tràn đầy tinh thần, nhưng tại sao nàng lại biết thành một con chim màu đỏ rực vậy chứ?
Kim Đản Đản vỗ đôi cánh: “A~ Sư phụ cứu con với. Con… con sắp rơi xuống rồi!”
Nước mắt nàng chảy ròng ròng trong lòng ┭┮﹏┭┮: Cho dù biến thành bản thể, nàng cũng không biết bay mà!
Hai tộc tiên ma đang giao chiến, dường như khóe miệng của bọn họ đều giật giật: Phượng hoàng này có uy lực thượng cổ, nhưng nàng vậy mà còn không bằng một con chim bình thường, không biết bay!
Đôi cánh của Kim Đản Đản giang ra giống như vật trang trí, hai cái chân ngắn nhỏ dẫm trên đất chạy về phía Nguyệt Hoa Tiên Tôn, trên mặt nàng là hai dòng nước mắt dài.
Hai cái cánh nhỏ của nàng ôm lấy chân Nguyệt Hoa Tiên Tôn: “Sư phụ, đồ nhi không muốn làm chim, đồ nhi muốn biến thành người!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn dở khóc dở cười một trận: Y rất muốn đá con chim này đi!
Y cúi người ôm Kim Đản Đản vào trong lòng, xoa đầu con chim: “Ngoan, không được gây rối!”
Mặt chim của Kim Đản Đản rất đen: Y giống như đang nói với thú cưng vậy, dù sao trong linh hồn nàng cũng là một con người mà!
Khóe miệng Mặc Trạch khẽ cong lên, cười nói: “Tiểu Yên Nhi, muội là con chim xinh đẹp nhất trên đời này!”
Kim Đản Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ rực trừng hắn ta: “Ngươi mới là chim, cả nhà ngươi đều là chim hết! Người chim!”
Mặc Trạch không hiểu, sờ gáy: “Tiểu Yên Nhi, có phải ca làm sai chuyện gì rồi không?”
Kim Đản Đản quay đầu chim đi, nàng không muốn nói chuyện với cái tên ngu ngốc này nữa.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn cười tà mị: “Đồ nhi của bản tôn là người, không phải là chim đâu!”
Kim Đản Đản đang ở trong lòng y khẽ nheo mắt lại, đồng ý: “Sư phụ nói rất đúng!”
Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cong lên, vươn tay vuốt ve lưng chim của Kim Đản Đản, vuốt lông cho nàng. Nàng thoải mái đến nỗi khẽ híp mắt lại, sắp chìm vào giấc ngủ rồi.
Trong lòng Mặc Trạch rất tức giận. Rõ ràng Nguyệt Hoa Tiên Tôn xem nàng thành thú cưng, nhưng ngoài miệng lại nói dễ nghe như vậy.
“Tiểu Yên Nhi, muội còn nhỏ, không biết con người sư phụ nàng xảo quyệt thế nào đâu, nàng đừng bị hắn ta lừa. Cho dù nói thế nào, ca và muội mới cùng một loại người, là người còn thân thiết hơn so với người thân ở thế giới này!” Mặc Trạch nhắc nhở.
Tất nhiên Kim Đản Đản hiểu hắn ta nói cái gì. Chỉ có bọn họ mới là người xuyên không, quả thật rất thân thiết.
Mắt nàng cong lên: “Sư phụ ta sẽ không lừa ta đâu!”
Mùi hương như cỏ trúc trên người sư phụ thơm quá, nàng rất thích!
Mặc Trạch thấy không thuyết phục được Kim Đản Đản, hắn ta hận không thể đánh chết Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Nhưng hắn ta lại sợ làm Kim Đản Đản trong lòng y bị thương, nên hắn ta chuyển hết toàn bộ cơn giận của mình lên người Phi Tuyết Tiên Tử.
“Phi Tuyết Tiên Tử, ngươi tính kế sau lưng người khác, thật sự làm xấu hổ Tiên tộc. Vậy thì để bản quân thay Tiên tộc các ngươi tiêu diệt ngươi!” Trong tay Mặc Trạch cầm ghi ta, phát ra âm công về phía Phi Tuyết Tiên Tử.
Lúc này Phi Tuyết Tiên Tử đã bị lộ rồi nên không thể che giấu được nữa. Nàng ta cầm dụng cụ hình cầu màu đồng cổ trong tay ra, ngón tay lay động trên không trung. Trên cao tỏa ra sương mù màu đỏ mỏng manh.
Một khi nàng dừng lại, thứ nàng phải đối mặt rất có thể chính là cái chết. Vừa rồi nàng đã bị thương, bây giờ vừa sử dụng linh lực, lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn như bị lửa đốt. Nàng sắp không thể trụ được nữa rồi!
Nếu như nàng có một đôi cánh thì tốt rồi.
Cơ thể Kim Đản Đản phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, ánh sáng đỏ bao trùm lấy nàng, không có ai có thể lại gần nàng nửa bước nữa. Phi Tuyết Tiên Tử bị buộc phải dừng lại.
Ánh sáng màu đỏ rất chói mắt, khiến người khác không thể không hơi nheo mắt lại.
Trong ánh sáng, Kim Đản Đản cảm thấy mỗi một tấc da trên người nàng đều đau đớn, giống như có thứ gì đó muốn chui ra vậy. Nàng đau đớn đến nỗi hét lên.
Ánh sáng càng lúc càng nhạt, đợi khi nó hoàn toàn biến mất, toàn bộ vết thương trên người nàng đều đã khỏi hết. Cả người nàng tràn đầy tinh thần, nhưng tại sao nàng lại biết thành một con chim màu đỏ rực vậy chứ?
Kim Đản Đản vỗ đôi cánh: “A~ Sư phụ cứu con với. Con… con sắp rơi xuống rồi!”
Nước mắt nàng chảy ròng ròng trong lòng ┭┮﹏┭┮: Cho dù biến thành bản thể, nàng cũng không biết bay mà!
Hai tộc tiên ma đang giao chiến, dường như khóe miệng của bọn họ đều giật giật: Phượng hoàng này có uy lực thượng cổ, nhưng nàng vậy mà còn không bằng một con chim bình thường, không biết bay!
Đôi cánh của Kim Đản Đản giang ra giống như vật trang trí, hai cái chân ngắn nhỏ dẫm trên đất chạy về phía Nguyệt Hoa Tiên Tôn, trên mặt nàng là hai dòng nước mắt dài.
Hai cái cánh nhỏ của nàng ôm lấy chân Nguyệt Hoa Tiên Tôn: “Sư phụ, đồ nhi không muốn làm chim, đồ nhi muốn biến thành người!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn dở khóc dở cười một trận: Y rất muốn đá con chim này đi!
Y cúi người ôm Kim Đản Đản vào trong lòng, xoa đầu con chim: “Ngoan, không được gây rối!”
Mặt chim của Kim Đản Đản rất đen: Y giống như đang nói với thú cưng vậy, dù sao trong linh hồn nàng cũng là một con người mà!
Khóe miệng Mặc Trạch khẽ cong lên, cười nói: “Tiểu Yên Nhi, muội là con chim xinh đẹp nhất trên đời này!”
Kim Đản Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ rực trừng hắn ta: “Ngươi mới là chim, cả nhà ngươi đều là chim hết! Người chim!”
Mặc Trạch không hiểu, sờ gáy: “Tiểu Yên Nhi, có phải ca làm sai chuyện gì rồi không?”
Kim Đản Đản quay đầu chim đi, nàng không muốn nói chuyện với cái tên ngu ngốc này nữa.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn cười tà mị: “Đồ nhi của bản tôn là người, không phải là chim đâu!”
Kim Đản Đản đang ở trong lòng y khẽ nheo mắt lại, đồng ý: “Sư phụ nói rất đúng!”
Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cong lên, vươn tay vuốt ve lưng chim của Kim Đản Đản, vuốt lông cho nàng. Nàng thoải mái đến nỗi khẽ híp mắt lại, sắp chìm vào giấc ngủ rồi.
Trong lòng Mặc Trạch rất tức giận. Rõ ràng Nguyệt Hoa Tiên Tôn xem nàng thành thú cưng, nhưng ngoài miệng lại nói dễ nghe như vậy.
“Tiểu Yên Nhi, muội còn nhỏ, không biết con người sư phụ nàng xảo quyệt thế nào đâu, nàng đừng bị hắn ta lừa. Cho dù nói thế nào, ca và muội mới cùng một loại người, là người còn thân thiết hơn so với người thân ở thế giới này!” Mặc Trạch nhắc nhở.
Tất nhiên Kim Đản Đản hiểu hắn ta nói cái gì. Chỉ có bọn họ mới là người xuyên không, quả thật rất thân thiết.
Mắt nàng cong lên: “Sư phụ ta sẽ không lừa ta đâu!”
Mùi hương như cỏ trúc trên người sư phụ thơm quá, nàng rất thích!
Mặc Trạch thấy không thuyết phục được Kim Đản Đản, hắn ta hận không thể đánh chết Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Nhưng hắn ta lại sợ làm Kim Đản Đản trong lòng y bị thương, nên hắn ta chuyển hết toàn bộ cơn giận của mình lên người Phi Tuyết Tiên Tử.
“Phi Tuyết Tiên Tử, ngươi tính kế sau lưng người khác, thật sự làm xấu hổ Tiên tộc. Vậy thì để bản quân thay Tiên tộc các ngươi tiêu diệt ngươi!” Trong tay Mặc Trạch cầm ghi ta, phát ra âm công về phía Phi Tuyết Tiên Tử.
Lúc này Phi Tuyết Tiên Tử đã bị lộ rồi nên không thể che giấu được nữa. Nàng ta cầm dụng cụ hình cầu màu đồng cổ trong tay ra, ngón tay lay động trên không trung. Trên cao tỏa ra sương mù màu đỏ mỏng manh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.