Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 146: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (28)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
div class="text-left"> Kim Đản Đản yếu ớt nở nụ cười: “Sư phụ, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại!”
“Ta chỉ muốn kiếp này, không muốn kiếp sau!” Nước mắt trong suốt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn rơi xuống, đáp ở trên mặt Kim Đản Đản.
Khóe miệng Kim Đản Đản khẽ cong lên: “Chàng là người đàn ông của ta, đời đời kiếp kiếp!”
Khuôn mặt của nàng vẫn nở nụ cười, hơi thở dần dần biến mất.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm thi thể Kim Đản Đản, nhìn lên không trung đau khổ khóc thất thanh: “A… thiên đạo bất nhân, bản tôn nhất định phải hủy diệt trời này, trả thù cho Yên Nhi!”
Y tìm một chiếc quan tài bằng pha lê băng, đặt thi thể của Kim Đản Đản vào, như vậy y có thể nhìn thấy nàng mãi mãi.
Mỗi ngày y đều tu luyện quên mình bên cạnh quan tài, hy vọng có thể sớm ngày đến Thần giới hủy diệt thần, hủy diệt thứ gọi là thiên đạo.
Hai tộc Tiên Ma đang chung sống một cách hòa thuận, không còn đánh đấu nhau nữa. Thỉnh thoảng Mặc Trạch sẽ đến Tiên tộc thăm Nguyệt Hoa Tiên Tôn, nhưng y chỉ quan tâm đến việc tu luyện, giống như một kẻ ngốc vậy.
Cuối cùng, cảnh giới của Nguyệt Hoa Tiên Tôn đã đạt đến đỉnh phong của Tiên tộc, đi đến nơi gọi là Thần giới.
Thần giới chỉ có một vị thần, hắn chính là sự tồn tại của thiên đạo.
Sắc mặt hắn giống như sương mù khiến người khác không thể nhìn rõ, chung quanh hắn có rất nhiều thị nữ hầu hạ, trong mắt chứa đầy ánh sáng vàng kim thần thánh.
Thần ngồi trên ghế cao, tỏa ra uy áp: “Ngươi rất có thành tựu trong việc tu luyện, đến Thần giới này có việc gì?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghiến răng chịu đựng uy áp, nhìn chằm chằm Thần như nhìn kẻ địch: “Báo thù cho Yên Nhi!”
Thần cười khinh thường: “Tiểu Phượng Hoàng đó đáng nhẽ không thể sống qua mười tuổi, trời xui đất khiến thế nào mà kết khế ước với ngươi mới có thể sống tạm tiếp. Bây giờ nàng chết rồi cũng là trừng phạt đúng tội!”
“Tại sao?” Nguyệt Hoa Tiên Tôn khó hiểu, người được gọi là Thần không phải luôn nghĩ cho chúng sinh khắp thiên hạ sao?
“Lúc nàng sinh ra đã chết non, mẹ nàng trộm đan dược cấp thần của ta để cứu nàng, vì vậy mà cả Phượng Hoàng tộc bị hủy diệt! Bọn họ đều là tội nhân, không nên sống trên đời.” Nói đến chuyện này, Thần rất tức giận, chuyện này làm cho hắn mất hết mặt mũi.
“Ha ha, loại người như ngươi không xứng làm Thần, đến cả Ma tộc cũng mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, nộp mạng đi!” Ba ngàn sợi tóc bạc của Nguyệt Hoa Tiên Tôn bị gió thổi tung, trên người hắn mặc đồ màu đỏ, trông y giống như một sứ giả câu hồn đến từ địa ngục.
“Không biết tự lượng sức mình, giết ngươi không khó!” Thần khinh bỉ búng ngón tay, trên không trung xuất hiện một trận cuồng phong, đánh úp về phía Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Trong phút chốc, trận cuồng phong cuốn lấy Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Thần cười khinh thường, Tiên tộc hèn mọn sao có thể làm gì được hắn, đợi trận cuồng phong tan đi, chắc hẳn xương cốt của người kia đã không còn.
Bên trong trận cuồng phong đã không còn bất kì hơi thở của sự sống nào. Thần không hề cảm thấy ngạc nhiên, không ai có thể sống sót trở ra từ trong tay của hắn.
Trận cuồng phong tan đi, chỉ thấy trong cơn cuồng phong có ánh sáng đỏ lóe lên. Tiếp đó, cơn đau truyền đến từ lồng ngực của Thần.
Thanh kiếm được tạo thành từ huyền thiết ngàn năm đâm xuyên qua lồng ngực hắn. Thần nôn ra một ngụm máu vàng, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc. Khuôn mặt của hắn lập tức biến thành khuôn mặt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn: “Không… không thể nào, Làm sao ngươi có thể giết được ta?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cau mày. Y rất ngạc nhiên về khuôn mặt của Thần, nhưng y không quan tâm, y chỉ cần vị thần trước mặt này chết là được!
Thần ngạc nhiên khi phát hiện khuôn mặt của bản thân đã thay đổi. Hắn cười điên cuồng: “Không biết đã bao nhiêu vạn năm rồi, cuối cùng cũng đợi được người có thể giết Thần xuất hiện. Từ nay ta biến mất, ngươi trở thành Thần mới!”
“Đợi sau khi ngươi chết, khuôn mặt của ngươi cũng sẽ biến thành khuôn mặt của Thần mới, có lẽ, khi con người không còn tin vào Thần thì ngươi cũng sẽ không tồn tại nữa.”
“Thần điện lớn như vậy, không chỉ có một mình ngươi, còn có những con rối từ giấy biến thành. Ngươi có được trường sinh, nhưng lại không biết sinh như thế nào sao?”
Thần cười chế giễu, hóa thành một vầng sáng màu vàng.
*
Xấu hổ…
Đầu chương này bị lặp nội dung, số lượng từ mỗi chương là hơn 1000, hôm qua tôi quên sắp xếp chương, đăng hơn 300 từ!
Em bé này không có lười biếng đâu…
“Ta chỉ muốn kiếp này, không muốn kiếp sau!” Nước mắt trong suốt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn rơi xuống, đáp ở trên mặt Kim Đản Đản.
Khóe miệng Kim Đản Đản khẽ cong lên: “Chàng là người đàn ông của ta, đời đời kiếp kiếp!”
Khuôn mặt của nàng vẫn nở nụ cười, hơi thở dần dần biến mất.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm thi thể Kim Đản Đản, nhìn lên không trung đau khổ khóc thất thanh: “A… thiên đạo bất nhân, bản tôn nhất định phải hủy diệt trời này, trả thù cho Yên Nhi!”
Y tìm một chiếc quan tài bằng pha lê băng, đặt thi thể của Kim Đản Đản vào, như vậy y có thể nhìn thấy nàng mãi mãi.
Mỗi ngày y đều tu luyện quên mình bên cạnh quan tài, hy vọng có thể sớm ngày đến Thần giới hủy diệt thần, hủy diệt thứ gọi là thiên đạo.
Hai tộc Tiên Ma đang chung sống một cách hòa thuận, không còn đánh đấu nhau nữa. Thỉnh thoảng Mặc Trạch sẽ đến Tiên tộc thăm Nguyệt Hoa Tiên Tôn, nhưng y chỉ quan tâm đến việc tu luyện, giống như một kẻ ngốc vậy.
Cuối cùng, cảnh giới của Nguyệt Hoa Tiên Tôn đã đạt đến đỉnh phong của Tiên tộc, đi đến nơi gọi là Thần giới.
Thần giới chỉ có một vị thần, hắn chính là sự tồn tại của thiên đạo.
Sắc mặt hắn giống như sương mù khiến người khác không thể nhìn rõ, chung quanh hắn có rất nhiều thị nữ hầu hạ, trong mắt chứa đầy ánh sáng vàng kim thần thánh.
Thần ngồi trên ghế cao, tỏa ra uy áp: “Ngươi rất có thành tựu trong việc tu luyện, đến Thần giới này có việc gì?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghiến răng chịu đựng uy áp, nhìn chằm chằm Thần như nhìn kẻ địch: “Báo thù cho Yên Nhi!”
Thần cười khinh thường: “Tiểu Phượng Hoàng đó đáng nhẽ không thể sống qua mười tuổi, trời xui đất khiến thế nào mà kết khế ước với ngươi mới có thể sống tạm tiếp. Bây giờ nàng chết rồi cũng là trừng phạt đúng tội!”
“Tại sao?” Nguyệt Hoa Tiên Tôn khó hiểu, người được gọi là Thần không phải luôn nghĩ cho chúng sinh khắp thiên hạ sao?
“Lúc nàng sinh ra đã chết non, mẹ nàng trộm đan dược cấp thần của ta để cứu nàng, vì vậy mà cả Phượng Hoàng tộc bị hủy diệt! Bọn họ đều là tội nhân, không nên sống trên đời.” Nói đến chuyện này, Thần rất tức giận, chuyện này làm cho hắn mất hết mặt mũi.
“Ha ha, loại người như ngươi không xứng làm Thần, đến cả Ma tộc cũng mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, nộp mạng đi!” Ba ngàn sợi tóc bạc của Nguyệt Hoa Tiên Tôn bị gió thổi tung, trên người hắn mặc đồ màu đỏ, trông y giống như một sứ giả câu hồn đến từ địa ngục.
“Không biết tự lượng sức mình, giết ngươi không khó!” Thần khinh bỉ búng ngón tay, trên không trung xuất hiện một trận cuồng phong, đánh úp về phía Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Trong phút chốc, trận cuồng phong cuốn lấy Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Thần cười khinh thường, Tiên tộc hèn mọn sao có thể làm gì được hắn, đợi trận cuồng phong tan đi, chắc hẳn xương cốt của người kia đã không còn.
Bên trong trận cuồng phong đã không còn bất kì hơi thở của sự sống nào. Thần không hề cảm thấy ngạc nhiên, không ai có thể sống sót trở ra từ trong tay của hắn.
Trận cuồng phong tan đi, chỉ thấy trong cơn cuồng phong có ánh sáng đỏ lóe lên. Tiếp đó, cơn đau truyền đến từ lồng ngực của Thần.
Thanh kiếm được tạo thành từ huyền thiết ngàn năm đâm xuyên qua lồng ngực hắn. Thần nôn ra một ngụm máu vàng, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc. Khuôn mặt của hắn lập tức biến thành khuôn mặt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn: “Không… không thể nào, Làm sao ngươi có thể giết được ta?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cau mày. Y rất ngạc nhiên về khuôn mặt của Thần, nhưng y không quan tâm, y chỉ cần vị thần trước mặt này chết là được!
Thần ngạc nhiên khi phát hiện khuôn mặt của bản thân đã thay đổi. Hắn cười điên cuồng: “Không biết đã bao nhiêu vạn năm rồi, cuối cùng cũng đợi được người có thể giết Thần xuất hiện. Từ nay ta biến mất, ngươi trở thành Thần mới!”
“Đợi sau khi ngươi chết, khuôn mặt của ngươi cũng sẽ biến thành khuôn mặt của Thần mới, có lẽ, khi con người không còn tin vào Thần thì ngươi cũng sẽ không tồn tại nữa.”
“Thần điện lớn như vậy, không chỉ có một mình ngươi, còn có những con rối từ giấy biến thành. Ngươi có được trường sinh, nhưng lại không biết sinh như thế nào sao?”
Thần cười chế giễu, hóa thành một vầng sáng màu vàng.
*
Xấu hổ…
Đầu chương này bị lặp nội dung, số lượng từ mỗi chương là hơn 1000, hôm qua tôi quên sắp xếp chương, đăng hơn 300 từ!
Em bé này không có lười biếng đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.