Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 227: Tám mươi tám sủng quân của nữ đế (24)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản sai người tìm một cái chậu tới. Nàng lấy một chậu nước, rồi đổ những giọt máu kia vào.
Nàng nhìn hơn trăm tên nam tử kia nói: “Từng người tới cắt đứt ngón tay, giọt máu vào trong nước, để máu của các ngươi dung hợp với máu của bệ hạ!” (Không có căn cứ khoa học nào cả, cốt truyện yêu cầu, xin đừng xem trọng! )
Mọi người không đoán ra rốt cuộc nữ đế này muốn làm cái gì, máu dung hợp không phải đều là có quan hệ huyết thống thân nhân sao?
Chẳng lẽ là muốn giết chết hết người của hoàng tộc sao? Thế nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ này kia, sao có thể có quan hệ với hoàng tộc được chứ.
Ai nấy đều không thẹn với lương tâm làm theo.
Có máu không dung hợp.
Có máu dung hợp, khiến cho sắc mặc của nam nhân kia sợ tới mức vừa mừng vừa lo!
Vui mừng chính là vì hắn có lẽ là huyết mạch hoàng gia thất lạc bên ngoài, lo là do quốc gia đã không còn, là huyết mạch hoàng gia còn không bằng không phải.
Những người có máu dung hợp kia nơm nớp lo sợ đứng một bên, trong chốc lát sợ lại trong chốc lát vui.
Trong số hơn trăm người, có hai mươi sáu người có máu có thể dung hợp.
Kim Đản Đản sai người chuẩn bị một loại thực vật không độc, bỏ đi phần ruột bên trong, chỉ để lại vỏ ngoài. Dùng làm ống truyền máu sẽ chữa khỏi.
Kim tiêm là do nàng mặt dày mày dạn trao đổi với Hệ thống quân, nhưng nàng không cách nào đổi được ống truyền máu, quá đắt.
Mãi đến khi máu Vân Dật Trần chảy ra thành màu đỏ tươi, không còn chút độc tố nào, Kim Đản Đản lập tức truyền máu cho hắn.
Hai mươi sáu người, mỗi người cống hiến một chút, cũng đủ một lượng cho Vân Dật Trần sử dụng.
Sau khi giải phẫu xong, Kim Đản Đản tự mình cẩn thận dùng cồn sát trùng cho hắn để tránh nhiễm trùng.
Ánh mắt Vân Dật Trần phức tạp nhìn nàng. Hắn nên chán ghét nữ nhân này mới phải, thế nhưng tại sao trong lòng hắn lại có một chút cảm động chứ.
Hắn nhắm mắt lại không nhìn nàng, loại chuyện này có thể cứu được hắn sao?
Thật buồn cười!
Kim Đản Đản như thể biết được suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn nói: “Nếu như trẫm có thể cứu sống chàng, tâm của chàng có thể trở về bên trẫm được không?”
Vân Dật Trần vẫn không mở mắt ra, nhưng lông mi lại khẽ rung động. Hắn cũng không trả lời, cho dù có thành công hay không, đó là chuyện không thể.
Ban đêm, hắn sốt cao không ngừng.
Kim Đản Đản tựa vào mép giường canh hắn cả một đêm.
Mà những thứ tốt nhất của Nam Vân Quốc đều bị Trục Phong Quốc đưa đi.
Hoàng đế của Trục Phong Quốc trời sinh tính đa nghi. Hắn nhìn Vương triều nữ tôn bên này buông lỏng như vậy, vẫn luôn cảm thấy có âm mưu gì đó, thật cẩn thận quan sát không dám hành động.
Lại nói đến các chiến sĩ mới vừa đánh một trận, cũng đã đến lúc thân thể mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Khi Vân Dật Trần tỉnh lại, hắn nhìn người đang tựa vào mép giường ngủ say. Nàng ngủ trông rất đẹp, như thể thiên sứ lạc vào thế gian.
Hắn hơi cử động, liền đánh thức nàng.
Kim Đản Đản mở mắt ra, nhìn thấy hắn đang đánh giá mình, nàng tự luyến nói: “Sao nào? Có phải trẫm rất khí phách hay không, Vân mỹ nhân chàng chơi ở đây cũng đủ rồi, theo trẫm trở về đi!”
“Giang sơn Vân gia của ta đã bị người của ngươi huỷ hoại!” Giọng nói của Vân Dật Trần bình thản, không thấy chút ưu sầu hay hận ý nào.
“Huỷ thì huỷ thôi! Nhìn xem thân thể không tốt chút nào của chàng đi, còn muốn quản nhiều như vậy, mệt quá!” Nàng đỡ hắn ngồi dậy, đặt gối đầu ở sau lưng cho hắn dựa vào.
“Vương triều nữ tôn của ngươi là một nữ đa phu, ta đây lại là một nam đa thê, phong tục của chúng ta bất đồng. Lại nói phu quân của ngươi nhiều thêm ta cũng chẳng nhiều thêm là bao, thiếu đi ta cũng chẳng ít đi là bao!”
Vân Dật Trần cũng không biết mình bị làm sao. Sau khi nàng trêu đùa hắn lại tuyên người khác vào thị tẩm, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, có chút hít thở không thông.
Kim Đản Đản nâng cằm hắn lên, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nếu chàng không thích, ta liền hưu bọn họ, chỉ cưới một mình chàng!”
Nàng nhìn hơn trăm tên nam tử kia nói: “Từng người tới cắt đứt ngón tay, giọt máu vào trong nước, để máu của các ngươi dung hợp với máu của bệ hạ!” (Không có căn cứ khoa học nào cả, cốt truyện yêu cầu, xin đừng xem trọng! )
Mọi người không đoán ra rốt cuộc nữ đế này muốn làm cái gì, máu dung hợp không phải đều là có quan hệ huyết thống thân nhân sao?
Chẳng lẽ là muốn giết chết hết người của hoàng tộc sao? Thế nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ này kia, sao có thể có quan hệ với hoàng tộc được chứ.
Ai nấy đều không thẹn với lương tâm làm theo.
Có máu không dung hợp.
Có máu dung hợp, khiến cho sắc mặc của nam nhân kia sợ tới mức vừa mừng vừa lo!
Vui mừng chính là vì hắn có lẽ là huyết mạch hoàng gia thất lạc bên ngoài, lo là do quốc gia đã không còn, là huyết mạch hoàng gia còn không bằng không phải.
Những người có máu dung hợp kia nơm nớp lo sợ đứng một bên, trong chốc lát sợ lại trong chốc lát vui.
Trong số hơn trăm người, có hai mươi sáu người có máu có thể dung hợp.
Kim Đản Đản sai người chuẩn bị một loại thực vật không độc, bỏ đi phần ruột bên trong, chỉ để lại vỏ ngoài. Dùng làm ống truyền máu sẽ chữa khỏi.
Kim tiêm là do nàng mặt dày mày dạn trao đổi với Hệ thống quân, nhưng nàng không cách nào đổi được ống truyền máu, quá đắt.
Mãi đến khi máu Vân Dật Trần chảy ra thành màu đỏ tươi, không còn chút độc tố nào, Kim Đản Đản lập tức truyền máu cho hắn.
Hai mươi sáu người, mỗi người cống hiến một chút, cũng đủ một lượng cho Vân Dật Trần sử dụng.
Sau khi giải phẫu xong, Kim Đản Đản tự mình cẩn thận dùng cồn sát trùng cho hắn để tránh nhiễm trùng.
Ánh mắt Vân Dật Trần phức tạp nhìn nàng. Hắn nên chán ghét nữ nhân này mới phải, thế nhưng tại sao trong lòng hắn lại có một chút cảm động chứ.
Hắn nhắm mắt lại không nhìn nàng, loại chuyện này có thể cứu được hắn sao?
Thật buồn cười!
Kim Đản Đản như thể biết được suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn nói: “Nếu như trẫm có thể cứu sống chàng, tâm của chàng có thể trở về bên trẫm được không?”
Vân Dật Trần vẫn không mở mắt ra, nhưng lông mi lại khẽ rung động. Hắn cũng không trả lời, cho dù có thành công hay không, đó là chuyện không thể.
Ban đêm, hắn sốt cao không ngừng.
Kim Đản Đản tựa vào mép giường canh hắn cả một đêm.
Mà những thứ tốt nhất của Nam Vân Quốc đều bị Trục Phong Quốc đưa đi.
Hoàng đế của Trục Phong Quốc trời sinh tính đa nghi. Hắn nhìn Vương triều nữ tôn bên này buông lỏng như vậy, vẫn luôn cảm thấy có âm mưu gì đó, thật cẩn thận quan sát không dám hành động.
Lại nói đến các chiến sĩ mới vừa đánh một trận, cũng đã đến lúc thân thể mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Khi Vân Dật Trần tỉnh lại, hắn nhìn người đang tựa vào mép giường ngủ say. Nàng ngủ trông rất đẹp, như thể thiên sứ lạc vào thế gian.
Hắn hơi cử động, liền đánh thức nàng.
Kim Đản Đản mở mắt ra, nhìn thấy hắn đang đánh giá mình, nàng tự luyến nói: “Sao nào? Có phải trẫm rất khí phách hay không, Vân mỹ nhân chàng chơi ở đây cũng đủ rồi, theo trẫm trở về đi!”
“Giang sơn Vân gia của ta đã bị người của ngươi huỷ hoại!” Giọng nói của Vân Dật Trần bình thản, không thấy chút ưu sầu hay hận ý nào.
“Huỷ thì huỷ thôi! Nhìn xem thân thể không tốt chút nào của chàng đi, còn muốn quản nhiều như vậy, mệt quá!” Nàng đỡ hắn ngồi dậy, đặt gối đầu ở sau lưng cho hắn dựa vào.
“Vương triều nữ tôn của ngươi là một nữ đa phu, ta đây lại là một nam đa thê, phong tục của chúng ta bất đồng. Lại nói phu quân của ngươi nhiều thêm ta cũng chẳng nhiều thêm là bao, thiếu đi ta cũng chẳng ít đi là bao!”
Vân Dật Trần cũng không biết mình bị làm sao. Sau khi nàng trêu đùa hắn lại tuyên người khác vào thị tẩm, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, có chút hít thở không thông.
Kim Đản Đản nâng cằm hắn lên, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nếu chàng không thích, ta liền hưu bọn họ, chỉ cưới một mình chàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.