Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 205: Tám mươi tám sủng quân của nữ đế (2)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nói xong, gương mặt của hắn chờ mong nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín. Hắn rất tự tin về dung mạo của mình, hắn thấy mình chỉ kém cái tên Đế Quân Diệu kia một chút xíu mà thôi.
Nhưng mà, chỉ cần nữ hoàng bệ hạ chịu cho hắn một cơ hội, hắn cam đoan sẽ khiến cho nữ hoàng bệ hạ vui vẻ đến mức không muốn xuống giường.
Kim Đản Đản: “Trẫm là người ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?”
Giọng nói của nàng rất lười biếng nhưng ẩn giấu uy nghiêm của bậc đế vương: “Quý quân, trẫm thấy ngươi quỳ lâu đã mệt rồi. Mau đỡ Quý quân về nghỉ ngơi đi!”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Quý quân kia xuất hiện chút hoảng hốt. Hắn ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ nên mới dám nói như vậy, không nghĩ nữ hoàng bệ hạ lại chẳng thèm để vào trong mắt. Đây là cách làm khác để giam lỏng hắn ư?
Quý quân bị người dẫn đi, những tên khác trong nhóm hầu quân cũng càng thêm sợ hãi. Nhưng nghĩ lại thì nữ hoàng bệ hạ cũng không trách bọn họ, vậy chắc hẳn nữ hoàng bệ hạ không làm thế với bọn họ đâu đúng không?
Chẳng qua là không có ai dám nói tiếp điều gì, cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống thấp.
Đợi một lát, Đế Quân Diệu mặc một thân áo bào màu đen đi đến, trên ống tay và cổ tay áo đều là hoa văn màu vàng làm cho hắn càng thêm cao quý xa hoa.
Hắn vừa xuất hiện, dung nhan tuyệt sắc tinh tế ấy đã khiến cho đám hầu quân ở đây nổi lên ghen ghét. Từng ánh mắt như những con dao nhìn về phía hắn, hận không thể cắn mấy nhát lên người hắn.
Mà Đế Quân Diệu tùy tiện liếc nhìn bọn họ một cái, trong ánh mắt không hề dao động, giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng.
Nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra cằm của hắn hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên sự đắc ý.
Trong con ngươi của hắn hình như có sóng nước đang chuyển động, hắn nhìn cung điện đang đóng chặt thì cất tiếng nói trầm ấm mang theo một chút dịu dàng: “Nữ hoàng bệ hạ, có chuyện gì, sao người lại triệu kiến Quân Diệu đến đây?”
Kim Đản Đản đang ngồi trong điện đánh giá: Giọng nói không tệ, rất thuần, chẳng trách nguyên chủ lại mê mẩn không dứt.
Chẳng qua là nàng cần phải kiểm tra thân phận của hắn một lượt, xem hắn có phải là tiểu Mạch Tử của mình không đã.
Giọng điệu của nàng vô cùng lười biếng: “Lâu rồi không gặp, trẫm rất nhớ ngươi, lại đây để trẫm nhìn một cái nào!”
Đế Quân Diệu không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên. Nhưng khi nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt nhóm hầu quân kia thì khóe miệng của hắn nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, trên mặt không hề thấy dáng vẻ được sủng mà kiêu, hắn đẩy cửa đi vào.
Lọt vào tầm mắt của hắn chính là chiếc giường rộng hai mét, màn giường màu vàng che khuất hình ảnh bên trong.
Đế Quân Diệu nhỏ giọng kêu lên: “Nữ hoàng bệ hạ!”
“Lại đây!” Kim Đản Đản ngồi dậy, cách tấm màn giường nhìn nam nhân như ẩn như hiện đứng ở bên ngoài.
Mặc dù dáng vẻ rất mờ ảo nhưng từ dáng đi và khí thế của hắn là có thể đoán được đây là một mỹ nam.
Đế Quân Diệu dừng lại cách giường một thước, để mặc cho người bên trong đánh giá hắn.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu là trước kia thì bệ hạ đã mở màn ra từ lâu, không kịp chờ đợi mà nhìn hắn rồi. Chẳng lẽ gần đây người mới học được công pháp mới sao?
Một bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi ra, mở một khe nhỏ xuyên qua màn giường, nàng tiếp tục nói: “Lại gần đây một chút!”
Trong mắt Đế Quân Diệu mang theo vẻ thâm tình, nhưng trong lòng lại hơi đề phòng. Không phải nữ hoàng bệ hạ muốn hắn thật đấy chứ?
Nhưng mà hắn cũng không dám trái lời nàng, đành phải bước lại gần nửa bước, mùi Long Diên Hương trên người hắn truyền đến giường.
Kim Đản Đản nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, dáng vẻ quả thật rất tuấn tú, khuôn mặt đẹp như vẽ.
Thế nhưng lại không giống tiểu Mạch Tử mấy đời trước, khí chất của bọn họ đến từ linh hồn còn Phượng hậu đứng trước mặt nàng đây, khí chất của hắn quá nửa là do mỗi ngày giả vờ tạo nên.
Trên người hắn không có mùi thơm như cỏ trúc, Kim Đản Đản hơi thất vọng, xem ra người này không phải là tiểu Mạch Tử của nàng rồi. Không biết lần này tiểu Mạch Tử có thân phận gì, đang ở chỗ nào chịu khổ nữa đây?
Nàng khép màn giường lại, giọng nói có hơi trống vắng: “Đi ra bên ngoài chờ trẫm!”
*
Thượng tiên: (づ ̄3 ̄)づ~
Người ta không có ý cầu bỏ phiếu đâu ~ Tui không nói… Tui không nói cái gì cả…
Nhưng mà, chỉ cần nữ hoàng bệ hạ chịu cho hắn một cơ hội, hắn cam đoan sẽ khiến cho nữ hoàng bệ hạ vui vẻ đến mức không muốn xuống giường.
Kim Đản Đản: “Trẫm là người ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?”
Giọng nói của nàng rất lười biếng nhưng ẩn giấu uy nghiêm của bậc đế vương: “Quý quân, trẫm thấy ngươi quỳ lâu đã mệt rồi. Mau đỡ Quý quân về nghỉ ngơi đi!”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Quý quân kia xuất hiện chút hoảng hốt. Hắn ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ nên mới dám nói như vậy, không nghĩ nữ hoàng bệ hạ lại chẳng thèm để vào trong mắt. Đây là cách làm khác để giam lỏng hắn ư?
Quý quân bị người dẫn đi, những tên khác trong nhóm hầu quân cũng càng thêm sợ hãi. Nhưng nghĩ lại thì nữ hoàng bệ hạ cũng không trách bọn họ, vậy chắc hẳn nữ hoàng bệ hạ không làm thế với bọn họ đâu đúng không?
Chẳng qua là không có ai dám nói tiếp điều gì, cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống thấp.
Đợi một lát, Đế Quân Diệu mặc một thân áo bào màu đen đi đến, trên ống tay và cổ tay áo đều là hoa văn màu vàng làm cho hắn càng thêm cao quý xa hoa.
Hắn vừa xuất hiện, dung nhan tuyệt sắc tinh tế ấy đã khiến cho đám hầu quân ở đây nổi lên ghen ghét. Từng ánh mắt như những con dao nhìn về phía hắn, hận không thể cắn mấy nhát lên người hắn.
Mà Đế Quân Diệu tùy tiện liếc nhìn bọn họ một cái, trong ánh mắt không hề dao động, giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng.
Nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra cằm của hắn hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên sự đắc ý.
Trong con ngươi của hắn hình như có sóng nước đang chuyển động, hắn nhìn cung điện đang đóng chặt thì cất tiếng nói trầm ấm mang theo một chút dịu dàng: “Nữ hoàng bệ hạ, có chuyện gì, sao người lại triệu kiến Quân Diệu đến đây?”
Kim Đản Đản đang ngồi trong điện đánh giá: Giọng nói không tệ, rất thuần, chẳng trách nguyên chủ lại mê mẩn không dứt.
Chẳng qua là nàng cần phải kiểm tra thân phận của hắn một lượt, xem hắn có phải là tiểu Mạch Tử của mình không đã.
Giọng điệu của nàng vô cùng lười biếng: “Lâu rồi không gặp, trẫm rất nhớ ngươi, lại đây để trẫm nhìn một cái nào!”
Đế Quân Diệu không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên. Nhưng khi nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt nhóm hầu quân kia thì khóe miệng của hắn nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, trên mặt không hề thấy dáng vẻ được sủng mà kiêu, hắn đẩy cửa đi vào.
Lọt vào tầm mắt của hắn chính là chiếc giường rộng hai mét, màn giường màu vàng che khuất hình ảnh bên trong.
Đế Quân Diệu nhỏ giọng kêu lên: “Nữ hoàng bệ hạ!”
“Lại đây!” Kim Đản Đản ngồi dậy, cách tấm màn giường nhìn nam nhân như ẩn như hiện đứng ở bên ngoài.
Mặc dù dáng vẻ rất mờ ảo nhưng từ dáng đi và khí thế của hắn là có thể đoán được đây là một mỹ nam.
Đế Quân Diệu dừng lại cách giường một thước, để mặc cho người bên trong đánh giá hắn.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu là trước kia thì bệ hạ đã mở màn ra từ lâu, không kịp chờ đợi mà nhìn hắn rồi. Chẳng lẽ gần đây người mới học được công pháp mới sao?
Một bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi ra, mở một khe nhỏ xuyên qua màn giường, nàng tiếp tục nói: “Lại gần đây một chút!”
Trong mắt Đế Quân Diệu mang theo vẻ thâm tình, nhưng trong lòng lại hơi đề phòng. Không phải nữ hoàng bệ hạ muốn hắn thật đấy chứ?
Nhưng mà hắn cũng không dám trái lời nàng, đành phải bước lại gần nửa bước, mùi Long Diên Hương trên người hắn truyền đến giường.
Kim Đản Đản nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, dáng vẻ quả thật rất tuấn tú, khuôn mặt đẹp như vẽ.
Thế nhưng lại không giống tiểu Mạch Tử mấy đời trước, khí chất của bọn họ đến từ linh hồn còn Phượng hậu đứng trước mặt nàng đây, khí chất của hắn quá nửa là do mỗi ngày giả vờ tạo nên.
Trên người hắn không có mùi thơm như cỏ trúc, Kim Đản Đản hơi thất vọng, xem ra người này không phải là tiểu Mạch Tử của nàng rồi. Không biết lần này tiểu Mạch Tử có thân phận gì, đang ở chỗ nào chịu khổ nữa đây?
Nàng khép màn giường lại, giọng nói có hơi trống vắng: “Đi ra bên ngoài chờ trẫm!”
*
Thượng tiên: (づ ̄3 ̄)づ~
Người ta không có ý cầu bỏ phiếu đâu ~ Tui không nói… Tui không nói cái gì cả…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.