Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 212: Tám mươi tám sủng quân của Nữ Đế (9)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Lúc này Kim Đản Đản đang ở trong điện Long Đằng, nhàn nhã thưởng trà, ăn chút điểm tâm.
Trước đây chỉ cần có đại thần nhắc đến chuyện này, nguyên chủ đều sẽ tức giận đến dở sống dở chết, nổi trận lôi đình đập phá đồ đạc.
Nàng sợ người khác nghi ngờ, cũng chỉ đành đập phá tượng trưng một chút.
Nhìn thấy những món đồ cổ này, Kim Đản Đản rất đau lòng. Nàng không nỡ đập những thứ quý giá này, để Thải Điệp tìm đồ rẻ tới, tùy ý đập một chút.
Thải Điệp không hiểu Nữ Đế bị làm sao, còn chọn đồ để đập nữa. Những mà nàng ấy cũng không dám hỏi.
Buổi tối, Kim Đản Đản lại truyền Vân Dật Trần thị tẩm.
Điện Lạc Trần.
Sắc mặt Vân Dật Trần tái nhợt, trên tay hắn đang nghịch một chén trà. Hắn thật sự không biết rốt cuộc Nữ Đế này muốn làm gì?
Vốn dĩ hắn cho rằng hôm nay nàng sẽ đổi người khác, sao lại là hắn vậy?
Vừa ngẩng đầu, hắn đã nhìn thấy hai thuộc hạ đang quỳ trước mặt. Sắc mặt bọn họ rối rắm nhìn hắn, giống như có lời khó nói vậy.
Đôi môi tái nhợt của hắn khẽ mở: “Có lời gì thì nói đi!”
Giọng nói khẽ run của một tên thuộc hạ vang lên: “Công… công tử, đêm qua ngài…” Có thất thân không?
Nhắc tới chuyện đêm qua, trong mắt Vân Dật Trần xẹt qua một tia lạnh lùng, hắn nắm chặt tay lại: Phượng Hề Nguyệt, chuyện hôm qua, sau này ta nhất định sẽ đòi lại!
Vân Dật Trần vẫn ngồi như vậy, trông hắn vẫn là dáng vẻ yếu ớt như vậy, gió thổi một cái là ngã. Nhưng mà lúc này trên người hắn không ngừng tỏa ra áp suất thấp, khiến thân thể hai tên thuộc hạ có chút run rẩy.
Thuộc hạ vừa hỏi càng hận không thể tát vào miệng mình, cho ngươi miệng tiện này!
Vân Dật Trần nhìn về phía bọn họ, đôi mắt màu tím đã bình tĩnh lại, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì: “Lui ra đi!”
Hai thuộc hạ: Xong rồi xong rồi, bọn họ sẽ âm thầm đốt nến thay cho Nữ Đế, mong nàng không chết thảm lắm.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng trong phòng rất yếu. Vân Dật Trần cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng. Khóe miệng hắn nở nụ cười khiến người khác có chút sởn tóc gáy: “Muốn để ta thị tẩm đúng không? Ngươi đừng hối hận!”
Điện Long Đằng.
Kim Đản Đản đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh. Thân thể nàng run rẩy, không biết đang sợ cái gì.
“Vân chủ tử đến!”
Nghe thấy giọng nói bên ngoài, nàng hoàn toàn không đặt cảm giác ớn lạnh vừa rồi vào trong lòng.
Cửa điện mở ra.
Vân Dật Trần một thân bạch y tựa như đạp trên mây mà đến, màn đêm đen mịt phía sau hắn. Hắn sải bước giẫm vào ánh sáng phía trước.
Đôi mắt màu tím của hắn nhìn Kim Đản Đản, giọng nói lạnh lẽo: “Nữ Hoàng bệ hạ, để người đợi lâu rồi, thần quân rất áy náy. Thần quân nguyện ý tự phạt mình một chén rượu, xin bệ hạ thứ tội!”
Công công phía sau hắn bưng rượu vào. Kim Đản Đản sai người chuẩn bị sơn hào mỹ vị.
Làm Hoàng Đế chính là sướng như vậy đấy. Thích ăn cái gì là có cái đó, còn có mỹ nam bầu bạn.
Nàng chỉ thấy Vân Dật Trần uống một chén. Còn lại Vân Dật Trần rót cho nàng từng chén từng chén, Kim Đản Đản uống hết vào trong miệng.
Hệ thống quân nói trong rượu không có độc, uống vào cũng chỉ say một chút thôi. Hơn nữa thân thể Vân Dật Trần yếu như vậy, ở đây lại là hoàng cung được canh gác nghiêm ngặt. Hắn có thể làm gì nàng chứ!
Một lúc sau.
Chén rượu trong tay Kim Đản Đản rơi xuống đất, nàng chỉ mới say chuếnh choáng. Ánh mắt mê ly của nàng nhìn thấy ý cười quái dị trong mắt Vân Dật Trần, khiến nàng sợ đến nỗi có chút sởn tóc gáy.
Nàng đột nhiên mở to mắt: “Vân mỹ nhân, tại sao chàng lại nhìn trẫm như vậy?”
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt màu tím của hắn khó hiểu nhìn nàng, nghi hoặc nói: “Nữ Hoàng bệ hạ, người uống nhiều rồi sao!”
Hừ ╭(╯^╰)╮Chàng nói trẫm say, thì trẫm say vậy, càng thuận tiện ăn đậu hũ hơn.
Cái miếng nhỏ của nàng chu ra, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng tiến lại gần: “Vân mỹ nhân, cho trẫm thơm một cái nào!”
Trước đây chỉ cần có đại thần nhắc đến chuyện này, nguyên chủ đều sẽ tức giận đến dở sống dở chết, nổi trận lôi đình đập phá đồ đạc.
Nàng sợ người khác nghi ngờ, cũng chỉ đành đập phá tượng trưng một chút.
Nhìn thấy những món đồ cổ này, Kim Đản Đản rất đau lòng. Nàng không nỡ đập những thứ quý giá này, để Thải Điệp tìm đồ rẻ tới, tùy ý đập một chút.
Thải Điệp không hiểu Nữ Đế bị làm sao, còn chọn đồ để đập nữa. Những mà nàng ấy cũng không dám hỏi.
Buổi tối, Kim Đản Đản lại truyền Vân Dật Trần thị tẩm.
Điện Lạc Trần.
Sắc mặt Vân Dật Trần tái nhợt, trên tay hắn đang nghịch một chén trà. Hắn thật sự không biết rốt cuộc Nữ Đế này muốn làm gì?
Vốn dĩ hắn cho rằng hôm nay nàng sẽ đổi người khác, sao lại là hắn vậy?
Vừa ngẩng đầu, hắn đã nhìn thấy hai thuộc hạ đang quỳ trước mặt. Sắc mặt bọn họ rối rắm nhìn hắn, giống như có lời khó nói vậy.
Đôi môi tái nhợt của hắn khẽ mở: “Có lời gì thì nói đi!”
Giọng nói khẽ run của một tên thuộc hạ vang lên: “Công… công tử, đêm qua ngài…” Có thất thân không?
Nhắc tới chuyện đêm qua, trong mắt Vân Dật Trần xẹt qua một tia lạnh lùng, hắn nắm chặt tay lại: Phượng Hề Nguyệt, chuyện hôm qua, sau này ta nhất định sẽ đòi lại!
Vân Dật Trần vẫn ngồi như vậy, trông hắn vẫn là dáng vẻ yếu ớt như vậy, gió thổi một cái là ngã. Nhưng mà lúc này trên người hắn không ngừng tỏa ra áp suất thấp, khiến thân thể hai tên thuộc hạ có chút run rẩy.
Thuộc hạ vừa hỏi càng hận không thể tát vào miệng mình, cho ngươi miệng tiện này!
Vân Dật Trần nhìn về phía bọn họ, đôi mắt màu tím đã bình tĩnh lại, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì: “Lui ra đi!”
Hai thuộc hạ: Xong rồi xong rồi, bọn họ sẽ âm thầm đốt nến thay cho Nữ Đế, mong nàng không chết thảm lắm.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng trong phòng rất yếu. Vân Dật Trần cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng. Khóe miệng hắn nở nụ cười khiến người khác có chút sởn tóc gáy: “Muốn để ta thị tẩm đúng không? Ngươi đừng hối hận!”
Điện Long Đằng.
Kim Đản Đản đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh. Thân thể nàng run rẩy, không biết đang sợ cái gì.
“Vân chủ tử đến!”
Nghe thấy giọng nói bên ngoài, nàng hoàn toàn không đặt cảm giác ớn lạnh vừa rồi vào trong lòng.
Cửa điện mở ra.
Vân Dật Trần một thân bạch y tựa như đạp trên mây mà đến, màn đêm đen mịt phía sau hắn. Hắn sải bước giẫm vào ánh sáng phía trước.
Đôi mắt màu tím của hắn nhìn Kim Đản Đản, giọng nói lạnh lẽo: “Nữ Hoàng bệ hạ, để người đợi lâu rồi, thần quân rất áy náy. Thần quân nguyện ý tự phạt mình một chén rượu, xin bệ hạ thứ tội!”
Công công phía sau hắn bưng rượu vào. Kim Đản Đản sai người chuẩn bị sơn hào mỹ vị.
Làm Hoàng Đế chính là sướng như vậy đấy. Thích ăn cái gì là có cái đó, còn có mỹ nam bầu bạn.
Nàng chỉ thấy Vân Dật Trần uống một chén. Còn lại Vân Dật Trần rót cho nàng từng chén từng chén, Kim Đản Đản uống hết vào trong miệng.
Hệ thống quân nói trong rượu không có độc, uống vào cũng chỉ say một chút thôi. Hơn nữa thân thể Vân Dật Trần yếu như vậy, ở đây lại là hoàng cung được canh gác nghiêm ngặt. Hắn có thể làm gì nàng chứ!
Một lúc sau.
Chén rượu trong tay Kim Đản Đản rơi xuống đất, nàng chỉ mới say chuếnh choáng. Ánh mắt mê ly của nàng nhìn thấy ý cười quái dị trong mắt Vân Dật Trần, khiến nàng sợ đến nỗi có chút sởn tóc gáy.
Nàng đột nhiên mở to mắt: “Vân mỹ nhân, tại sao chàng lại nhìn trẫm như vậy?”
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt màu tím của hắn khó hiểu nhìn nàng, nghi hoặc nói: “Nữ Hoàng bệ hạ, người uống nhiều rồi sao!”
Hừ ╭(╯^╰)╮Chàng nói trẫm say, thì trẫm say vậy, càng thuận tiện ăn đậu hũ hơn.
Cái miếng nhỏ của nàng chu ra, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng tiến lại gần: “Vân mỹ nhân, cho trẫm thơm một cái nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.