Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 379: Thần Tôn, xin dừng bước! (11)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Thứ ba, dù cường giả đến đây, thì họ có nguyện ý hạ mình đi làm nhà xí cho ngươi sao?
Vì vậy, Kim Đản Đản phải tự mình làm.
Nên đến bây giờ nàng đã làm không biết bao nhiêu lần, mà vẫn chưa vượt qua ải này được.
Thiên Lưu Hiên cười lớn: “Tiểu Nhiễm Nhiễm à, chuyện này thật sự không thể trách Thần Tôn được. Ngươi xây nhà xí thật sự là quá xấu rồi, nếu là ta, ta tình nguyện tìm núi hoang ruộng lớn giải quyết, cũng không vào nhà xí này của ngươi!”
Kim Đản Đản nổi giận đùng đùng đi tới, kéo tay áo của hắn, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Tốt lắm, nếu bản lĩnh của Thiên huynh tốt thế, vậy huynh giúp ta làm nhà xí đi!”
Tiếng cười của Thiên Lưu Hiên im bặt. Vừa rồi hắn nhất thời bị phong cách của cái nhà xí này chọc cười nên kìm lòng không được mà cười lớn, bây giờ đầu óc tỉnh táo lại, hắn mới không muốn tu sửa nhà xí đâu?
Nhưng mà, Tiểu Nhiễm Nhiễm vung nắm đấm nhỏ lên uy hiếp, Thiên Lưu Hiên chỉ đành không tình nguyện giúp nàng xây dựng nhà xí.
Cái gọi là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Hai người không có kinh nghiệm cộng lại, tốc độ miễn cưỡng nhanh hơn được một chút.
Sau vài lần sửa chữa, cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi.
Nhìn hai người ở đằng kia xây nhà xí mà lại có bầu không khí vui vẻ như vậy, trong lòng Diệp Tuyệt Vũ cảm thấy hơi khó chịu.
Tay áo bào của hắn như bị gió thổi lay động, căn nhà xí sắp hoàn thành kia bị một trận gió mạnh thổi đổ sập.
Kim Đản Đản: “…”
Thiên Lưu Hiên: “…”
Bọn họ cầm mớ cỏ tranh trong tay, hai mắt chớp chớp nhìn nhau, đây là sao thế?
Diệp Tuyệt Vũ đi tới, lắc đầu thở dài: “Bạch Nhiễm Nhiễm, hay là một mình ngươi làm đi. Vị công tử này thật sự là không thích hợp làm nhà xí rồi, hắn ăn mặc càng giống người ở loại địa phương nào đó trốn chạy đến đây vậy!”
Ý của hắn là Thiên Lưu Hiên ăn mặc quá mức xinh đẹp, hình như là người trong hoa lầu.
Lời này chọc cho Thiên Lưu Hiên tức giận xù lông, Kim Đản Đản ở một bên trong đôi mắt hàm chứa ý cười vui sướng khi người gặp họa nhìn bọn hắn.
Diệp Tuyệt Vũ và Thiên Lưu Hiên một lời không hợp liền động tay động chân, Kim Đản Đản rất nhức đầu, hảo bằng hữu với ông chủ nhà xí mà nàng đang xây, nên giúp ai giờ?
Cuối cùng Diệp Tuyệt Vũ cao hơn một bậc, Thiên Lưu Hiên tức giận hất tung tay áo: “Ta không làm nữa, Tiểu Nhiễm Nhiễm, một mình ngươi làm đi!”
Thế nên, chỉ còn lại một mình Kim Đản Đản đáng thương tu sửa nhà xí.
Trong lòng nàng thực sự là hận Diệp Tuyệt Vũ thấu xương.
Ban đêm, nàng một mình đứng ở trong đình bên hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của ánh trăng trên mặt nước.
Suy nghĩ không biết trôi tới nơi nào, Tiểu Mạch Tử, ngươi đang ở đâu?
Đằng sau nàng truyền đến tiếng nam tử: “Tại sao ngươi ở đây một mình thế?”
Kim Đản Đản ngạc nhiên quay đầu lại, mặt đâm sầm vào lồng ngực nam nhân.
Đập vào mắt nàng là một mảnh áo bào trắng như tuyết, đầu nàng đều sắp bị đụng hư rồi, bước chân không vững khẽ lắc lư.
Nam nhân vòng tay qua hông nàng, giúp nàng đứng vững, rồi nhẹ nhàng ấn đầu nàng, phát ra một tiếng cười khẽ: “Vẫn ngốc nghếch như vậy…”
Kim Đản Đản cảm giác đầu bị đụng váng choáng đỡ hơn chút, ngẩng đầu nhìn lại. Nàng lại thấy đôi mắt Diệp Tuyệt Vũ đang nhìn nàng, ánh sáng trong đáy mắt hắn vô cùng dịu dàng, nhưng chỉ lóe lên một lát, dường như lúc đó chỉ là nàng hoa mắt mà thôi.
Tay của hắn rời khỏi hông nàng, đầu ngón tay như còn lưu lại nhiệt độ trên người nàng, có chút ấm áp, cũng rất yếu ớt.
Hắn đưa tay lên cằm: “Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi!”
Đây là lần đầu tiên Kim Đản Đản nghe được mấy lời quan tâm từ miệng hắn phát ra, trong lòng nàng dâng lên cảm giác vui mừng khi nhân viên được ông chủ quan tâm.
Ai ngờ Diệp Tuyệt Vũ nói tiếp một câu: “Nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai mới có sức tu sửa nhà xí!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản tối sầm, chắc chắn là tiếng chó rồi!
Vì vậy, Kim Đản Đản phải tự mình làm.
Nên đến bây giờ nàng đã làm không biết bao nhiêu lần, mà vẫn chưa vượt qua ải này được.
Thiên Lưu Hiên cười lớn: “Tiểu Nhiễm Nhiễm à, chuyện này thật sự không thể trách Thần Tôn được. Ngươi xây nhà xí thật sự là quá xấu rồi, nếu là ta, ta tình nguyện tìm núi hoang ruộng lớn giải quyết, cũng không vào nhà xí này của ngươi!”
Kim Đản Đản nổi giận đùng đùng đi tới, kéo tay áo của hắn, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Tốt lắm, nếu bản lĩnh của Thiên huynh tốt thế, vậy huynh giúp ta làm nhà xí đi!”
Tiếng cười của Thiên Lưu Hiên im bặt. Vừa rồi hắn nhất thời bị phong cách của cái nhà xí này chọc cười nên kìm lòng không được mà cười lớn, bây giờ đầu óc tỉnh táo lại, hắn mới không muốn tu sửa nhà xí đâu?
Nhưng mà, Tiểu Nhiễm Nhiễm vung nắm đấm nhỏ lên uy hiếp, Thiên Lưu Hiên chỉ đành không tình nguyện giúp nàng xây dựng nhà xí.
Cái gọi là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Hai người không có kinh nghiệm cộng lại, tốc độ miễn cưỡng nhanh hơn được một chút.
Sau vài lần sửa chữa, cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi.
Nhìn hai người ở đằng kia xây nhà xí mà lại có bầu không khí vui vẻ như vậy, trong lòng Diệp Tuyệt Vũ cảm thấy hơi khó chịu.
Tay áo bào của hắn như bị gió thổi lay động, căn nhà xí sắp hoàn thành kia bị một trận gió mạnh thổi đổ sập.
Kim Đản Đản: “…”
Thiên Lưu Hiên: “…”
Bọn họ cầm mớ cỏ tranh trong tay, hai mắt chớp chớp nhìn nhau, đây là sao thế?
Diệp Tuyệt Vũ đi tới, lắc đầu thở dài: “Bạch Nhiễm Nhiễm, hay là một mình ngươi làm đi. Vị công tử này thật sự là không thích hợp làm nhà xí rồi, hắn ăn mặc càng giống người ở loại địa phương nào đó trốn chạy đến đây vậy!”
Ý của hắn là Thiên Lưu Hiên ăn mặc quá mức xinh đẹp, hình như là người trong hoa lầu.
Lời này chọc cho Thiên Lưu Hiên tức giận xù lông, Kim Đản Đản ở một bên trong đôi mắt hàm chứa ý cười vui sướng khi người gặp họa nhìn bọn hắn.
Diệp Tuyệt Vũ và Thiên Lưu Hiên một lời không hợp liền động tay động chân, Kim Đản Đản rất nhức đầu, hảo bằng hữu với ông chủ nhà xí mà nàng đang xây, nên giúp ai giờ?
Cuối cùng Diệp Tuyệt Vũ cao hơn một bậc, Thiên Lưu Hiên tức giận hất tung tay áo: “Ta không làm nữa, Tiểu Nhiễm Nhiễm, một mình ngươi làm đi!”
Thế nên, chỉ còn lại một mình Kim Đản Đản đáng thương tu sửa nhà xí.
Trong lòng nàng thực sự là hận Diệp Tuyệt Vũ thấu xương.
Ban đêm, nàng một mình đứng ở trong đình bên hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của ánh trăng trên mặt nước.
Suy nghĩ không biết trôi tới nơi nào, Tiểu Mạch Tử, ngươi đang ở đâu?
Đằng sau nàng truyền đến tiếng nam tử: “Tại sao ngươi ở đây một mình thế?”
Kim Đản Đản ngạc nhiên quay đầu lại, mặt đâm sầm vào lồng ngực nam nhân.
Đập vào mắt nàng là một mảnh áo bào trắng như tuyết, đầu nàng đều sắp bị đụng hư rồi, bước chân không vững khẽ lắc lư.
Nam nhân vòng tay qua hông nàng, giúp nàng đứng vững, rồi nhẹ nhàng ấn đầu nàng, phát ra một tiếng cười khẽ: “Vẫn ngốc nghếch như vậy…”
Kim Đản Đản cảm giác đầu bị đụng váng choáng đỡ hơn chút, ngẩng đầu nhìn lại. Nàng lại thấy đôi mắt Diệp Tuyệt Vũ đang nhìn nàng, ánh sáng trong đáy mắt hắn vô cùng dịu dàng, nhưng chỉ lóe lên một lát, dường như lúc đó chỉ là nàng hoa mắt mà thôi.
Tay của hắn rời khỏi hông nàng, đầu ngón tay như còn lưu lại nhiệt độ trên người nàng, có chút ấm áp, cũng rất yếu ớt.
Hắn đưa tay lên cằm: “Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi!”
Đây là lần đầu tiên Kim Đản Đản nghe được mấy lời quan tâm từ miệng hắn phát ra, trong lòng nàng dâng lên cảm giác vui mừng khi nhân viên được ông chủ quan tâm.
Ai ngờ Diệp Tuyệt Vũ nói tiếp một câu: “Nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai mới có sức tu sửa nhà xí!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản tối sầm, chắc chắn là tiếng chó rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.