Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 369: Thần Tôn, xin dừng bước! (1)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Khóe miệng hắn trào ra dòng máu đỏ tươi nhưng ánh mắt vẫn đong đầy yêu thương, dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Kim Đản Đản trợn to mắt nhìn hắn, giờ đây trong tầm mắt nàng chỉ có một khoảng nhuộm đẫm màu máu kia, nàng gần như quên cả hít thở.
Nàng nhìn hai tay của mình dính máu rồi lại nhìn hắn đang suy yếu.
Nàng sợ đến nỗi lùi về phía sau, tựa như không thể chấp nhận hiện thực này.
“Đây chẳng phải là kết quả mà nàng muốn ư? Sao nào, nàng không nỡ à?” Viêm Nghị vươn tay ôn nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng cắn lên cánh môi nàng.
“Hãy nói yêu ta đi! Cho dù là lừa ta, nàng chỉ cần nói một lần thôi cũng được!” Hắn cao ngạo là thế, vậy mà giọng nói lại ẩn giấu thái độ cầu xin hèn mọn.
Kim Đản Đản cắn môi, vẫn không lên tiếng.
Bởi vì ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc mình có yêu hắn không.
Hình như nàng không yêu Viêm Nghị, dường như nàng chẳng yêu ai hết.
Viêm Nghị mất quá nhiều máu nên sắc mặt hắn càng lúc càng nhợt nhạt, thế nhưng đến tận lúc chết hắn vẫn không nghe thấy nữ nhân hắn yêu nói một tiếng yêu hắn.
Hắn mang theo niềm nuối tiếc nhắm mắt mãi mãi.
…
Sau khi Viêm Nghị chết, không lâu sau Viêm Dục đăng cơ làm vua, còn Kim Đản Đản thì không rõ tung tích.
Từ khi Viêm Nghị lìa đời, nàng cũng mất tích luôn.
Chỉ để lại một mình Viêm Dục chăm sóc con của bọn họ, bởi vì đây là mộng tưởng duy nhất của hắn ta.
Kim Đản Đản về đến không gian khoa học viễn tưởng kia, toàn bộ ký ức ùa vào trong đầu nàng.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cõi lòng tràn đầy cảm xúc đau khổ.
Ở vị diện này nàng làm người mình yêu nhất bị tổn thương, che chở cho người khác hết lần này đến lần khác ở ngay trước mặt hắn.
Thậm chí nàng không yêu hắn trong thế giới đó, nàng không biết tại sao hắn lại đối xử với nàng như thế. Hắn cố chấp, ngang ngược, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nàng hận hắn vô cùng. Khi ấy nàng thích Viêm Dục, mặc dù không thích như trong trí nhớ.
Khi bị Viêm Nghị chiếm hữu một cách không thương tiếc, sao nàng có thể không hận hắn đây?
Kim Đản Đản nhìn hệ thống quân đáng yêu bên cạnh và cất tiếng hỏi trong tâm trạng suy sụp: “Tại sao nhiệm vụ của chị lại là giết anh ấy?”
Hệ thống quân trả lời đúng sự thật: “Nếu dựa theo kịch bản gốc thì chị không sống quá hai mươi tuổi. Sau khi chị chết, Viêm Nghị sẽ trở thành bạo quân, dân chúng lầm than.”
Kim Đản Đản hiểu rồi, thì ra là thế, nhiệm vụ này đúng là bẫy nhau mà!
Lần này cô rút được phần thưởng [Y phục của thần trộm]
Kim Đản Đản sửng sốt nhìn chiếc áo choàng màu đen trong tay, đây chẳng phải là đạo cụ làm màu của nhân vật phản diện ư? Tại sao cô lại có?
[Bắt đầu truyền tống!]
Trên vách núi, một nhóm người tự xưng là nhân sĩ chính đạo đang vây quanh một thiếu nữ mặc đồ đen.
Thiếu nữ bị dồn ra rìa vách núi, không còn đường lui.
Vị trụ trì dẫn đầu có gương mặt hiền hậu, bày ra dáng vẻ thế ngoại cao nhân: “A Di Đà Phật, bần tăng khuyên nữ thí chủ hãy giao Diệt Thiên Giới ra, nếu không thì chúng ta nhất định sẽ giết ngươi không chừa thi cốt.”
Thiếu nữ nhếch môi nở nụ cười cực kỳ ngông cuồng: “Ha ha! Con lừa trọc già kia, cho dù ta chết cũng không giao Diệt Thiên Giới cho tên đạo đức giả nhà ngươi!”
Nàng xoay người nhảy xuống vách núi, một đám người tự xưng là nhân sĩ chính đạo đứng bên cạnh nhìn theo với dáng vẻ lo lắng.
Đương nhiên là bọn họ lo cho Diệt Thiên Giới chứ không phải lo cho thiếu nữ nọ.
Xưa kia từng có một lời tiên đoán: Diệt Thiên Giới xuất hiện, người sở hữu nó sẽ có cả thiên hạ!
Vì vậy cả hai phe chính đạo và ma đạo đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu, cuối cùng Diệt Thiên Giới rơi vào tay một tên thần trộm chỉ vì nàng có một món pháp bảo có thể tàng hình.
Tuy pháp bảo chỉ phát huy tác dụng trong một thời gian ngắn, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Thiếu nữ áo đen rơi xuống vách núi chính là Kim Đản Đản. Nàng thấy xung quanh chỉ toàn là sương trắng tầng tầng lớp lớp, tầm mắt và thần thức chỉ nhìn thấy trong khoảng cách một mét.
Thảo nào nơi này có tên là vực Bất Chu. Không ai có thể sử dụng linh lực ở đây, mà với tốc độ rơi này, nàng không chết mới là lạ.
Kim Đản Đản trợn to mắt nhìn hắn, giờ đây trong tầm mắt nàng chỉ có một khoảng nhuộm đẫm màu máu kia, nàng gần như quên cả hít thở.
Nàng nhìn hai tay của mình dính máu rồi lại nhìn hắn đang suy yếu.
Nàng sợ đến nỗi lùi về phía sau, tựa như không thể chấp nhận hiện thực này.
“Đây chẳng phải là kết quả mà nàng muốn ư? Sao nào, nàng không nỡ à?” Viêm Nghị vươn tay ôn nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng cắn lên cánh môi nàng.
“Hãy nói yêu ta đi! Cho dù là lừa ta, nàng chỉ cần nói một lần thôi cũng được!” Hắn cao ngạo là thế, vậy mà giọng nói lại ẩn giấu thái độ cầu xin hèn mọn.
Kim Đản Đản cắn môi, vẫn không lên tiếng.
Bởi vì ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc mình có yêu hắn không.
Hình như nàng không yêu Viêm Nghị, dường như nàng chẳng yêu ai hết.
Viêm Nghị mất quá nhiều máu nên sắc mặt hắn càng lúc càng nhợt nhạt, thế nhưng đến tận lúc chết hắn vẫn không nghe thấy nữ nhân hắn yêu nói một tiếng yêu hắn.
Hắn mang theo niềm nuối tiếc nhắm mắt mãi mãi.
…
Sau khi Viêm Nghị chết, không lâu sau Viêm Dục đăng cơ làm vua, còn Kim Đản Đản thì không rõ tung tích.
Từ khi Viêm Nghị lìa đời, nàng cũng mất tích luôn.
Chỉ để lại một mình Viêm Dục chăm sóc con của bọn họ, bởi vì đây là mộng tưởng duy nhất của hắn ta.
Kim Đản Đản về đến không gian khoa học viễn tưởng kia, toàn bộ ký ức ùa vào trong đầu nàng.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cõi lòng tràn đầy cảm xúc đau khổ.
Ở vị diện này nàng làm người mình yêu nhất bị tổn thương, che chở cho người khác hết lần này đến lần khác ở ngay trước mặt hắn.
Thậm chí nàng không yêu hắn trong thế giới đó, nàng không biết tại sao hắn lại đối xử với nàng như thế. Hắn cố chấp, ngang ngược, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nàng hận hắn vô cùng. Khi ấy nàng thích Viêm Dục, mặc dù không thích như trong trí nhớ.
Khi bị Viêm Nghị chiếm hữu một cách không thương tiếc, sao nàng có thể không hận hắn đây?
Kim Đản Đản nhìn hệ thống quân đáng yêu bên cạnh và cất tiếng hỏi trong tâm trạng suy sụp: “Tại sao nhiệm vụ của chị lại là giết anh ấy?”
Hệ thống quân trả lời đúng sự thật: “Nếu dựa theo kịch bản gốc thì chị không sống quá hai mươi tuổi. Sau khi chị chết, Viêm Nghị sẽ trở thành bạo quân, dân chúng lầm than.”
Kim Đản Đản hiểu rồi, thì ra là thế, nhiệm vụ này đúng là bẫy nhau mà!
Lần này cô rút được phần thưởng [Y phục của thần trộm]
Kim Đản Đản sửng sốt nhìn chiếc áo choàng màu đen trong tay, đây chẳng phải là đạo cụ làm màu của nhân vật phản diện ư? Tại sao cô lại có?
[Bắt đầu truyền tống!]
Trên vách núi, một nhóm người tự xưng là nhân sĩ chính đạo đang vây quanh một thiếu nữ mặc đồ đen.
Thiếu nữ bị dồn ra rìa vách núi, không còn đường lui.
Vị trụ trì dẫn đầu có gương mặt hiền hậu, bày ra dáng vẻ thế ngoại cao nhân: “A Di Đà Phật, bần tăng khuyên nữ thí chủ hãy giao Diệt Thiên Giới ra, nếu không thì chúng ta nhất định sẽ giết ngươi không chừa thi cốt.”
Thiếu nữ nhếch môi nở nụ cười cực kỳ ngông cuồng: “Ha ha! Con lừa trọc già kia, cho dù ta chết cũng không giao Diệt Thiên Giới cho tên đạo đức giả nhà ngươi!”
Nàng xoay người nhảy xuống vách núi, một đám người tự xưng là nhân sĩ chính đạo đứng bên cạnh nhìn theo với dáng vẻ lo lắng.
Đương nhiên là bọn họ lo cho Diệt Thiên Giới chứ không phải lo cho thiếu nữ nọ.
Xưa kia từng có một lời tiên đoán: Diệt Thiên Giới xuất hiện, người sở hữu nó sẽ có cả thiên hạ!
Vì vậy cả hai phe chính đạo và ma đạo đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu, cuối cùng Diệt Thiên Giới rơi vào tay một tên thần trộm chỉ vì nàng có một món pháp bảo có thể tàng hình.
Tuy pháp bảo chỉ phát huy tác dụng trong một thời gian ngắn, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Thiếu nữ áo đen rơi xuống vách núi chính là Kim Đản Đản. Nàng thấy xung quanh chỉ toàn là sương trắng tầng tầng lớp lớp, tầm mắt và thần thức chỉ nhìn thấy trong khoảng cách một mét.
Thảo nào nơi này có tên là vực Bất Chu. Không ai có thể sử dụng linh lực ở đây, mà với tốc độ rơi này, nàng không chết mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.