Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 392: Thần tôn, xin dừng bước! (24)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Búp bê SD phiên bản Đế Lạc Y lắc lư đi tới, Kim Đản Đản vuốt đầu của nó: “Thật là đáng yêu!”
Nàng ôm nó lên, bây giờ Đế Lạc Y cứ như là hài tử, dễ thương đến nỗi chạm đến trái tim thiếu nữ của nàng.
Diệp Tuyệt Vũ: “……”
Thiên Lưu Hiên: “……”
# Thích người muốn ôm nam nhân phiên bản thu nhỏ, phải làm sao đây? # Rất khẩn cấp, online chờ…
Diệp Tuyệt Vũ giành lấy Đế Lạc Y phiên bản thu nhỏ, đặt nó xuống đất.
Đế Lạc Y oa oa khóc lóc, hít hít cái mũi. Hai mỹ nam liền làm lơ nó.
Diệp Tuyệt Vũ kéo lấy tay Kim Đản Đản, đi về phía trước không ngoảnh đầu lại.
Kim Đản Đản quay đầu lại nhìn Đế Lạc Y đang oa oa khóc lớn, lắc lư đi theo phía sau. Trong lòng nàng có chút không đành lòng, trách cứ Diệp Tuyệt Vũ: “Ngươi cần gì phải so đo với hài tử chứ?”
Sắc mặt Diệp Tuyệt Vũ phẫn nộ: “Nó không phải là hài tử, mà là oán linh. Ngươi đã quên lúc trước suýt nữa ngươi chết trong tay nó sao?”
Kim Đản Đản cắn môi dưới: “Nhưng bây giờ nó thật sự chỉ là hài tử!”
Diệp Tuyệt Vũ không nói chuyện nữa, kéo nàng đi tiếp.
Chỗ ở của Đế Lạc Y rất lớn, hiện giờ gần như đã bị phá hủy hết, những con búp bê Tây Dương bằng người ở bên trong càng thê thảm hơn.
Con nào cũng thiếu tay thiếu chân, lại không biết đau đớn cứ bò ở nơi đó, nhìn qua rất kinh khủng.
Diệp Tuyệt Vũ nhắm mắt lại niệm Vãng Sinh Chú, vẻ mặt của những con búp bê Tây Dương đó vô cùng thanh thản, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Cơ thể bọn chúng hòa tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng biến thành một vũng nước, hòa vào mặt đất.
Những ngọn cỏ xanh mọc lên trên mặt đất, nở rộ ra những bông hoa rực rỡ.
Vẻ mặt Kim Đản Đản kinh ngạc nhìn, đột nhiên một cánh tay ấm áp ôm eo nàng, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Ngay sau đó, người nọ liền mang theo nàng bay lên không trung.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy cái cằm cương nghị của Diệp Tuyệt Vũ. Môi hắn căng thành một đường thẳng tắp, hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm.
Thiên Lưu Hiên cách đó không xa tức giận mắng: “Diệp Tuyệt Vũ, ngươi luôn lợi dụng Tiểu Nhiễm Nhiễm, ngươi có ý gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tuyệt Vũ truyền đến: “Không liên quan đến ngươi!”
Hắn tăng tốc bay nhanh hơn. Thiên Lưu Hiên ở phía sau nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, hắn sợ chậm một bước thì Tiểu Nhiễm Nhiễm sẽ bị ăn sạch sẽ.
Kim Đản Đản cũng rất bực mình, lợi dụng sức lao động của nàng sửa chữa nhà xí còn chưa tính, dựa vào cái gì còn muốn ôm nàng?
Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn cằm Diệp Tuyệt Vũ, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Buông ta ra!”
“Không buông!” Giọng nói Diệp Tuyệt Vũ khí phách lại không hề cho người ra thương lượng đường sống!
Kim Đản Đản nghe xong liền bực bội, lười tranh luận với hắn. Nàng trực tiếp há miệng cắn bờ vai của hắn, muốn khiến cho hắn đau buông ra.
Khuôn mặt băng lạnh ngàn năm của Diệp Tuyệt Vũ hơi đỏ lên, vành tai liền chuyển thành màu hồng phấn.
Giọng nói của hắn có chút kiềm chế: “Đừng cắn!”
Kim Đản Đản thầm đắc ý trong lòng: Hừ, biết đau rồi chứ gì. Giọng điệu cũng thay đổi luôn rồi, còn không mau buông ra!
Kim Đản Đản không trả lời hắn, càng cắn hắn mạnh hơn, trong miệng bỗng có mùi tanh nhạt của máu.
Nàng không cẩn thận cắn đến chảy ra máu, liền vội vàng há miệng ra. Nàng ngước mắt nhìn lên, có chút sợ Diệp Tuyệt Vũ tức giận.
Nào ngờ nàng vừa ngẩng đầu, liền có bóng người áp sát lại, hai cánh môi mềm mại chạm vào môi nàng.
Không giống lần đầu chạm vào, hắn khẽ cắn môi nàng, buộc nàng mở miệng ra.
Kim Đản Đản có chút đau. Nàng buộc phải há mồm thở dốc, hắn liền tiến vào dò xét. Động tác của hắn có chút trúc trắc lại vô cùng khí phách, khiến nàng không có chút sức lực nào để đánh trả.
Chờ đến khi Thiên Lưu Hiên đuổi theo đến bọn họ, liền nhìn thấy hình ảnh Tiểu Nhiễm Nhiễm mảnh mai ở trong lồng ngực Diệp Tuyệt Vũ, hai người đang ôm hôn nhau.
Nàng ôm nó lên, bây giờ Đế Lạc Y cứ như là hài tử, dễ thương đến nỗi chạm đến trái tim thiếu nữ của nàng.
Diệp Tuyệt Vũ: “……”
Thiên Lưu Hiên: “……”
# Thích người muốn ôm nam nhân phiên bản thu nhỏ, phải làm sao đây? # Rất khẩn cấp, online chờ…
Diệp Tuyệt Vũ giành lấy Đế Lạc Y phiên bản thu nhỏ, đặt nó xuống đất.
Đế Lạc Y oa oa khóc lóc, hít hít cái mũi. Hai mỹ nam liền làm lơ nó.
Diệp Tuyệt Vũ kéo lấy tay Kim Đản Đản, đi về phía trước không ngoảnh đầu lại.
Kim Đản Đản quay đầu lại nhìn Đế Lạc Y đang oa oa khóc lớn, lắc lư đi theo phía sau. Trong lòng nàng có chút không đành lòng, trách cứ Diệp Tuyệt Vũ: “Ngươi cần gì phải so đo với hài tử chứ?”
Sắc mặt Diệp Tuyệt Vũ phẫn nộ: “Nó không phải là hài tử, mà là oán linh. Ngươi đã quên lúc trước suýt nữa ngươi chết trong tay nó sao?”
Kim Đản Đản cắn môi dưới: “Nhưng bây giờ nó thật sự chỉ là hài tử!”
Diệp Tuyệt Vũ không nói chuyện nữa, kéo nàng đi tiếp.
Chỗ ở của Đế Lạc Y rất lớn, hiện giờ gần như đã bị phá hủy hết, những con búp bê Tây Dương bằng người ở bên trong càng thê thảm hơn.
Con nào cũng thiếu tay thiếu chân, lại không biết đau đớn cứ bò ở nơi đó, nhìn qua rất kinh khủng.
Diệp Tuyệt Vũ nhắm mắt lại niệm Vãng Sinh Chú, vẻ mặt của những con búp bê Tây Dương đó vô cùng thanh thản, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Cơ thể bọn chúng hòa tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng biến thành một vũng nước, hòa vào mặt đất.
Những ngọn cỏ xanh mọc lên trên mặt đất, nở rộ ra những bông hoa rực rỡ.
Vẻ mặt Kim Đản Đản kinh ngạc nhìn, đột nhiên một cánh tay ấm áp ôm eo nàng, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Ngay sau đó, người nọ liền mang theo nàng bay lên không trung.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy cái cằm cương nghị của Diệp Tuyệt Vũ. Môi hắn căng thành một đường thẳng tắp, hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm.
Thiên Lưu Hiên cách đó không xa tức giận mắng: “Diệp Tuyệt Vũ, ngươi luôn lợi dụng Tiểu Nhiễm Nhiễm, ngươi có ý gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tuyệt Vũ truyền đến: “Không liên quan đến ngươi!”
Hắn tăng tốc bay nhanh hơn. Thiên Lưu Hiên ở phía sau nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, hắn sợ chậm một bước thì Tiểu Nhiễm Nhiễm sẽ bị ăn sạch sẽ.
Kim Đản Đản cũng rất bực mình, lợi dụng sức lao động của nàng sửa chữa nhà xí còn chưa tính, dựa vào cái gì còn muốn ôm nàng?
Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn cằm Diệp Tuyệt Vũ, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Buông ta ra!”
“Không buông!” Giọng nói Diệp Tuyệt Vũ khí phách lại không hề cho người ra thương lượng đường sống!
Kim Đản Đản nghe xong liền bực bội, lười tranh luận với hắn. Nàng trực tiếp há miệng cắn bờ vai của hắn, muốn khiến cho hắn đau buông ra.
Khuôn mặt băng lạnh ngàn năm của Diệp Tuyệt Vũ hơi đỏ lên, vành tai liền chuyển thành màu hồng phấn.
Giọng nói của hắn có chút kiềm chế: “Đừng cắn!”
Kim Đản Đản thầm đắc ý trong lòng: Hừ, biết đau rồi chứ gì. Giọng điệu cũng thay đổi luôn rồi, còn không mau buông ra!
Kim Đản Đản không trả lời hắn, càng cắn hắn mạnh hơn, trong miệng bỗng có mùi tanh nhạt của máu.
Nàng không cẩn thận cắn đến chảy ra máu, liền vội vàng há miệng ra. Nàng ngước mắt nhìn lên, có chút sợ Diệp Tuyệt Vũ tức giận.
Nào ngờ nàng vừa ngẩng đầu, liền có bóng người áp sát lại, hai cánh môi mềm mại chạm vào môi nàng.
Không giống lần đầu chạm vào, hắn khẽ cắn môi nàng, buộc nàng mở miệng ra.
Kim Đản Đản có chút đau. Nàng buộc phải há mồm thở dốc, hắn liền tiến vào dò xét. Động tác của hắn có chút trúc trắc lại vô cùng khí phách, khiến nàng không có chút sức lực nào để đánh trả.
Chờ đến khi Thiên Lưu Hiên đuổi theo đến bọn họ, liền nhìn thấy hình ảnh Tiểu Nhiễm Nhiễm mảnh mai ở trong lồng ngực Diệp Tuyệt Vũ, hai người đang ôm hôn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.