Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 373: Thần Tôn, xin dừng bước! (5)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nàng kéo cao giọng: “Dừng tay, các ngươi không sợ làm tổn hại Diệt Thiên Giới sao?”
Đám người tạm dừng lại một lát, sau đó mang theo ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng, trong tay họ vẫn tiếp tục công kích về phía nàng.
Kim Đản Đản nhìn vô số chiêu thức muôn vàn muôn vẻ công kích về phía mình, trong lòng thầm chửi thề, đám người này định đánh bà đây thành thịt vụn à!
Ngay lập tức trong tay nàng xuất hiện thanh chủy thủ ‘Nguyệt Nhận’, được bôi kịch độc. Nàng dùng chủy thủ nhanh chóng cắt đứt lưới, chạy thoát ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn lại, nơi nàng vừa đứng bây giờ đã thành một đống đổ nát, trong đống đổ nát còn có vài cái hố to.
Ai có thể nghĩ ra, đám người tự xưng là chính phái kia lại tàn ác như vậy chứ?
Ngón tay Kim Đản Đản vừa lật một cái, một quả bom nho nhỏ xuất hiện ở trong tay. Nàng ném về phía đám người kia.
“Ầm ——” một tiếng, hơn phân nửa người chết, nàng vác túi đen bỏ chạy.
Trên đỉnh đầu nàng là ánh trăng tỏa sáng bàng bạc. Nàng giống như một bóng ma chuyên hoạt động vào ban đêm, bóng dáng nhỏ bé vừa soái khí vừa thần bí.
Vẻ mặt hệ thống quân ngây ngẩn nhìn nơi vừa bị bom phá hủy, nó lập tức kiểm kê lại thương thành thì thấy không có bất kì tổn thất nào!
Vậy thì bom trong tay ký chủ lúc nãy lấy từ đâu?
【 Ký chủ, bom của cô lấy từ đâu? 】
Đản Đản rất tự hào đứng thẳng lưng, ngón tay cái chỉ vào cái mũi của mình: “Tự ta làm!”
Hệ thống quân: Ký chủ của mình ngu xuẩn như vậy, cô ấy chắc chắn không có khả năng đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kim Đản Đản: Bé ngoan tuyệt đối sẽ không nói nhiều. Nguyên chủ có trí thông minh siêu mạnh, dù là đồ vật nào chỉ cần nàng nhìn qua là nàng có thể tự nghĩ ra phương pháp chế tạo.
Nàng là thiên tài tu luyện nhưng lại chỉ thích làm thần trộm, không có ai quản, tự do hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng nàng lại bị những tên khoác danh nghĩa chính đạo nói thành nữ ma đầu.
Phần lớn những đồ vật nàng trộm đều đem đi bán, sau đó phân cho người nghèo. À quên ~ cũng có những đồ nàng thấy thích thì vẫn để lại cho bản thân!
Cũng bởi vì vậy nàng biết rất nhiều bí mật không thể đưa ra trước ánh sáng của nhân sĩ chính đạo nên mới bị người đuổi giết, cuối cùng chết ở trong tay bọn họ.
……
“Gia ~ ngài có thoải mái không?” Một thiếu niên có làn da trắng nõn, bộ dáng yêu nghiệt thoải mái nằm, bên cạnh có vài mỹ nhân hầu hạ.
Khóe môi thiếu niên cong nhẹ: “Tạm được!”
Nàng há mồm ăn quả nho mà mỹ nhân dâng đến bên miệng, đôi mắt thỏa mãn hơi híp lại.
Mỹ nhân phía sau thì đấm lưng bóp vai cho nàng, có người thì đấm cẳng chân, cách đó không xa còn có một mỹ nhân đánh đàn.
Người thiếu niên đang hưởng thụ này đúng là Kim Đản Đản nữ giả nam trang, vì trốn tránh đám người kia đuổi giết, nàng trốn đi hưởng thụ trong thanh lâu.
Nếu có người hỏi: Vì sao không tìm mỹ nam hầu hạ?
Kim Đản Đản chắc chắn sẽ vô cùng buồn rầu nói: tại ta quá ưu tú nên sợ Tiểu Mạch Tử ghen!
Lúc nào nàng làm cái gì cũng phải kiềm chế một chút, không biết lúc nào Tiểu Mạch Tử sẽ xuất hiện!
Nếu không thể nhìn mỹ nam xinh đẹp thì xem mỹ nhân cũng là một lựa chọn không tồi.
Kim Đản Đản nhàm chán ghé vào trên bàn, đột nhiên nàng rất tưởng niệm lúc cùng Đan Duy Mạc xem manga anime đen tối!
Chỉ tiếc, nơi này là tiên hiệp, không có manga anime.
Mỹ nhân thấy nàng buồn chán, ngón tay giống như mang theo dòng điện nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng: “Công tử, có phải ngài nhàm chán quá không? Không bằng để bọn tỷ muội chúng thiếp cùng chàng làm chuyện sung sướng nhé?”
Kim Đản Đản đếm đếm, thôi cho xin, một mỹ nhân đánh đàn, một người đấm lưng, một người đấm chân, riêng bưng trà rót nước đã có bốn mỹ nhân, nàng làm sao có thể tiêu hóa nổi!
Khụ khụ! Không phải, nàng cũng không có cái đó để tiêu hóa được!
Nàng tiêu sái phe phẩy cây quạt trong tay, cười tà mị: “Sở thích của gia tương đối đặc biệt, muốn nhìn…”
Nàng nói nhỏ vàp tai mỹ nhân bên cạnh, mỹ nhân lập tức hiểu ý của nàng, đi ra ngoài sắp xếp làm theo.
Đám người tạm dừng lại một lát, sau đó mang theo ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng, trong tay họ vẫn tiếp tục công kích về phía nàng.
Kim Đản Đản nhìn vô số chiêu thức muôn vàn muôn vẻ công kích về phía mình, trong lòng thầm chửi thề, đám người này định đánh bà đây thành thịt vụn à!
Ngay lập tức trong tay nàng xuất hiện thanh chủy thủ ‘Nguyệt Nhận’, được bôi kịch độc. Nàng dùng chủy thủ nhanh chóng cắt đứt lưới, chạy thoát ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn lại, nơi nàng vừa đứng bây giờ đã thành một đống đổ nát, trong đống đổ nát còn có vài cái hố to.
Ai có thể nghĩ ra, đám người tự xưng là chính phái kia lại tàn ác như vậy chứ?
Ngón tay Kim Đản Đản vừa lật một cái, một quả bom nho nhỏ xuất hiện ở trong tay. Nàng ném về phía đám người kia.
“Ầm ——” một tiếng, hơn phân nửa người chết, nàng vác túi đen bỏ chạy.
Trên đỉnh đầu nàng là ánh trăng tỏa sáng bàng bạc. Nàng giống như một bóng ma chuyên hoạt động vào ban đêm, bóng dáng nhỏ bé vừa soái khí vừa thần bí.
Vẻ mặt hệ thống quân ngây ngẩn nhìn nơi vừa bị bom phá hủy, nó lập tức kiểm kê lại thương thành thì thấy không có bất kì tổn thất nào!
Vậy thì bom trong tay ký chủ lúc nãy lấy từ đâu?
【 Ký chủ, bom của cô lấy từ đâu? 】
Đản Đản rất tự hào đứng thẳng lưng, ngón tay cái chỉ vào cái mũi của mình: “Tự ta làm!”
Hệ thống quân: Ký chủ của mình ngu xuẩn như vậy, cô ấy chắc chắn không có khả năng đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kim Đản Đản: Bé ngoan tuyệt đối sẽ không nói nhiều. Nguyên chủ có trí thông minh siêu mạnh, dù là đồ vật nào chỉ cần nàng nhìn qua là nàng có thể tự nghĩ ra phương pháp chế tạo.
Nàng là thiên tài tu luyện nhưng lại chỉ thích làm thần trộm, không có ai quản, tự do hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng nàng lại bị những tên khoác danh nghĩa chính đạo nói thành nữ ma đầu.
Phần lớn những đồ vật nàng trộm đều đem đi bán, sau đó phân cho người nghèo. À quên ~ cũng có những đồ nàng thấy thích thì vẫn để lại cho bản thân!
Cũng bởi vì vậy nàng biết rất nhiều bí mật không thể đưa ra trước ánh sáng của nhân sĩ chính đạo nên mới bị người đuổi giết, cuối cùng chết ở trong tay bọn họ.
……
“Gia ~ ngài có thoải mái không?” Một thiếu niên có làn da trắng nõn, bộ dáng yêu nghiệt thoải mái nằm, bên cạnh có vài mỹ nhân hầu hạ.
Khóe môi thiếu niên cong nhẹ: “Tạm được!”
Nàng há mồm ăn quả nho mà mỹ nhân dâng đến bên miệng, đôi mắt thỏa mãn hơi híp lại.
Mỹ nhân phía sau thì đấm lưng bóp vai cho nàng, có người thì đấm cẳng chân, cách đó không xa còn có một mỹ nhân đánh đàn.
Người thiếu niên đang hưởng thụ này đúng là Kim Đản Đản nữ giả nam trang, vì trốn tránh đám người kia đuổi giết, nàng trốn đi hưởng thụ trong thanh lâu.
Nếu có người hỏi: Vì sao không tìm mỹ nam hầu hạ?
Kim Đản Đản chắc chắn sẽ vô cùng buồn rầu nói: tại ta quá ưu tú nên sợ Tiểu Mạch Tử ghen!
Lúc nào nàng làm cái gì cũng phải kiềm chế một chút, không biết lúc nào Tiểu Mạch Tử sẽ xuất hiện!
Nếu không thể nhìn mỹ nam xinh đẹp thì xem mỹ nhân cũng là một lựa chọn không tồi.
Kim Đản Đản nhàm chán ghé vào trên bàn, đột nhiên nàng rất tưởng niệm lúc cùng Đan Duy Mạc xem manga anime đen tối!
Chỉ tiếc, nơi này là tiên hiệp, không có manga anime.
Mỹ nhân thấy nàng buồn chán, ngón tay giống như mang theo dòng điện nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng: “Công tử, có phải ngài nhàm chán quá không? Không bằng để bọn tỷ muội chúng thiếp cùng chàng làm chuyện sung sướng nhé?”
Kim Đản Đản đếm đếm, thôi cho xin, một mỹ nhân đánh đàn, một người đấm lưng, một người đấm chân, riêng bưng trà rót nước đã có bốn mỹ nhân, nàng làm sao có thể tiêu hóa nổi!
Khụ khụ! Không phải, nàng cũng không có cái đó để tiêu hóa được!
Nàng tiêu sái phe phẩy cây quạt trong tay, cười tà mị: “Sở thích của gia tương đối đặc biệt, muốn nhìn…”
Nàng nói nhỏ vàp tai mỹ nhân bên cạnh, mỹ nhân lập tức hiểu ý của nàng, đi ra ngoài sắp xếp làm theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.