Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 377: Thần Tôn, xin dừng bước! (9)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Trong mắt Đế Lạc Y xẹt qua một tia
không kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng đánh rơi cánh tay đang ở trên vai tay hắn xuống: “Thiên Lưu Hiên, đủ rồi. Chúng ta không thân, ngươi bớt tỏ
ra thân thiết lại đi!”
Thiên Lưu Hiên nhìn cánh tay bị đánh xuống của mình, không những hắn không thấy xấu hổ mà ánh mắt còn tà ác cười cười: “Đúng là tính tình vẫn xấu y hệt Diệp Tuyệt Vũ!”
Trong mắt Đế Lạc Y lại thoáng qua vẻ tàn ác: “Đừng có nhắc đến hắn với ta!”
“Làm sao, ngươi vẫn nhớ mãi không thể quên được à?” Thiên Lưu Hiên chính là như vậy, người khác không cho làm việc gì thì hắn lại càng muốn làm.
Luôn thích làm người khác khó chịu, tích cách của hắn đúng là không bị đánh thì không chịu nổi.
Không bao lâu sau, hai bóng dáng một đen một đỏ lập tức đánh tới.
Đối với việc này Kim Đản Đản đã thấy nhiều nên cũng không sợ mấy, còn với một bạn thân như Thiên Lưu Hiên mà nói, loại chuyện này xảy ra cũng như cơm bữa.
Những lúc hắn rảnh rỗi không có việc gì làm thường tìm người khác đánh lộn, không đổ máu thì toàn thân không được dễ chịu.
Hai người đánh nhau, khoảng cách chỗ máy bay trực thăng của Kim Đản Đản càng lúc càng xa.
Bên tai Kim Đản Đản vang lên tiếng của Thiên Lưu Hiên truyền tới: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, ngươi còn không mau đến đây trợ giúp, ca sắp không được nữa rồi!” Dứt lời, Thiên Lưu Hiên còn giả bộ ho khan vài tiếng.
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy, ý này là muốn nàng chạy nhanh, nhân cơ hội trốn thoát sao.
Ngón tay Kim Đản Đản di chuyển vài cái rồi cởi bỏ dải lụa trắng quấn quanh người ra.
Nàng rời khỏi máy bay trực thăng rồi bay về phía hai người đang đánh nhau.
Lúc này, hai đại BOSS đang phóng ra chiêu Tuyệt Sát.
“Bịch ——”
“Ầm ——”
Tình hình giống như bom nổ mạnh, chia năm xẻ bảy mây trắng trên không trung, hiển nhiên hai người cũng không thể phân cao thấp.
Thiên Lưu Hiên vừa thấy Kim Đản Đản tới, ánh mắt hắn sáng lên gọi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm nhìn qua đây, ta ở đây, ở đây. Tới cứu ta mau lên, ta bị đánh thảm lắm rồi này!”
Ánh mắt Kim Đản Đản ngây ra nhìn hắn, nàng đang chuẩn bị đánh lén nhưng kết quả lại bị tên đồng đội heo này làm bại lộ.
Hắn bị đánh rất thảm sao?
Nàng có thấy vậy đâu. Ngoại trừ y phục bị rách một chút và chảy tí máu bên ngoài thì những cái khác đều rất tốt mà!
Bộ dạng vui vẻ kia nữa, vậy cũng coi là rất thảm à?
Nếu nói sức chiến đấu của hai người lúc trước là 9:9, như vậy thêm Kim Đản Đản tham gia nữa thì sẽ thành 9:10, đương nhiên 10 là bên phía nàng và đồng đội heo rồi.
Đế Lạc Y không đấu lại bèn nhìn Kim Đản Đản cong môi cười: “Tiểu biểu muội, ta sẽ khiến muội trở thành con búp bê mãi mãi xinh đẹp, chờ lần sau gặp lại đi!”
Dứt lời, bóng dáng Đế Lạc Y cũng nhanh chóng bay đi.
Thiên Lưu Hiên như một con gà nhỏ đòi mẹ ôm, hắn mở cánh tay ra nhào về phía Kim Đản Đản: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, người ta rất sợ đó, thiếu chút nữa thì Hắc Bạch Song Sát chúng ta cũng chỉ còn lại Hắc Sát!”
Kim Đản Đản đẩy thứ giống như bạch tuộc bám lấy mình ra, dáng vẻ Thiên Lưu Hiên như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, thương tâm nói: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nàng thay lòng đổi dạ rồi đúng không?”
Kim Đản Đản đập một chưởng vào đầu hắn: “Ta yêu cái đầu quỷ này của ngươi mà!”
Đôi mắt Thiên Lưu Hiên lóe sáng: “Hóa ra nàng thích nhìn mặt ta, vậy mỗi ngày nàng chờ xem đi!”
Hắn dang tay muốn ôm Kim Đản Đản lần nữa.
Quả thật Kim Đản Đản muốn cắn người, phong cách của bạn gay này cũng giống chó Husky, rõ ràng là đẹp như vậy, lợi hại như vậy. Thế sao hắn còn muốn hở tí là lại dính người như vậy chứ!
Tay nàng chống lên ngực hắn, đề phòng người này lại đến gần một lần nữa.
Nàng liếc mắt nhìn y phục của hắn một cái: “Hắc Bạch Song Sát? Sao mỗi lần ngươi chiến đấu đều sẽ mặc y phục đỏ vậy?”
Thiên Lưu Hiên bất đắc dĩ dang tay ra: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nàng cởi đi, không cần thương tiếc gì hết!”
Thiên Lưu Hiên nhìn cánh tay bị đánh xuống của mình, không những hắn không thấy xấu hổ mà ánh mắt còn tà ác cười cười: “Đúng là tính tình vẫn xấu y hệt Diệp Tuyệt Vũ!”
Trong mắt Đế Lạc Y lại thoáng qua vẻ tàn ác: “Đừng có nhắc đến hắn với ta!”
“Làm sao, ngươi vẫn nhớ mãi không thể quên được à?” Thiên Lưu Hiên chính là như vậy, người khác không cho làm việc gì thì hắn lại càng muốn làm.
Luôn thích làm người khác khó chịu, tích cách của hắn đúng là không bị đánh thì không chịu nổi.
Không bao lâu sau, hai bóng dáng một đen một đỏ lập tức đánh tới.
Đối với việc này Kim Đản Đản đã thấy nhiều nên cũng không sợ mấy, còn với một bạn thân như Thiên Lưu Hiên mà nói, loại chuyện này xảy ra cũng như cơm bữa.
Những lúc hắn rảnh rỗi không có việc gì làm thường tìm người khác đánh lộn, không đổ máu thì toàn thân không được dễ chịu.
Hai người đánh nhau, khoảng cách chỗ máy bay trực thăng của Kim Đản Đản càng lúc càng xa.
Bên tai Kim Đản Đản vang lên tiếng của Thiên Lưu Hiên truyền tới: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, ngươi còn không mau đến đây trợ giúp, ca sắp không được nữa rồi!” Dứt lời, Thiên Lưu Hiên còn giả bộ ho khan vài tiếng.
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy, ý này là muốn nàng chạy nhanh, nhân cơ hội trốn thoát sao.
Ngón tay Kim Đản Đản di chuyển vài cái rồi cởi bỏ dải lụa trắng quấn quanh người ra.
Nàng rời khỏi máy bay trực thăng rồi bay về phía hai người đang đánh nhau.
Lúc này, hai đại BOSS đang phóng ra chiêu Tuyệt Sát.
“Bịch ——”
“Ầm ——”
Tình hình giống như bom nổ mạnh, chia năm xẻ bảy mây trắng trên không trung, hiển nhiên hai người cũng không thể phân cao thấp.
Thiên Lưu Hiên vừa thấy Kim Đản Đản tới, ánh mắt hắn sáng lên gọi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm nhìn qua đây, ta ở đây, ở đây. Tới cứu ta mau lên, ta bị đánh thảm lắm rồi này!”
Ánh mắt Kim Đản Đản ngây ra nhìn hắn, nàng đang chuẩn bị đánh lén nhưng kết quả lại bị tên đồng đội heo này làm bại lộ.
Hắn bị đánh rất thảm sao?
Nàng có thấy vậy đâu. Ngoại trừ y phục bị rách một chút và chảy tí máu bên ngoài thì những cái khác đều rất tốt mà!
Bộ dạng vui vẻ kia nữa, vậy cũng coi là rất thảm à?
Nếu nói sức chiến đấu của hai người lúc trước là 9:9, như vậy thêm Kim Đản Đản tham gia nữa thì sẽ thành 9:10, đương nhiên 10 là bên phía nàng và đồng đội heo rồi.
Đế Lạc Y không đấu lại bèn nhìn Kim Đản Đản cong môi cười: “Tiểu biểu muội, ta sẽ khiến muội trở thành con búp bê mãi mãi xinh đẹp, chờ lần sau gặp lại đi!”
Dứt lời, bóng dáng Đế Lạc Y cũng nhanh chóng bay đi.
Thiên Lưu Hiên như một con gà nhỏ đòi mẹ ôm, hắn mở cánh tay ra nhào về phía Kim Đản Đản: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, người ta rất sợ đó, thiếu chút nữa thì Hắc Bạch Song Sát chúng ta cũng chỉ còn lại Hắc Sát!”
Kim Đản Đản đẩy thứ giống như bạch tuộc bám lấy mình ra, dáng vẻ Thiên Lưu Hiên như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, thương tâm nói: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nàng thay lòng đổi dạ rồi đúng không?”
Kim Đản Đản đập một chưởng vào đầu hắn: “Ta yêu cái đầu quỷ này của ngươi mà!”
Đôi mắt Thiên Lưu Hiên lóe sáng: “Hóa ra nàng thích nhìn mặt ta, vậy mỗi ngày nàng chờ xem đi!”
Hắn dang tay muốn ôm Kim Đản Đản lần nữa.
Quả thật Kim Đản Đản muốn cắn người, phong cách của bạn gay này cũng giống chó Husky, rõ ràng là đẹp như vậy, lợi hại như vậy. Thế sao hắn còn muốn hở tí là lại dính người như vậy chứ!
Tay nàng chống lên ngực hắn, đề phòng người này lại đến gần một lần nữa.
Nàng liếc mắt nhìn y phục của hắn một cái: “Hắc Bạch Song Sát? Sao mỗi lần ngươi chiến đấu đều sẽ mặc y phục đỏ vậy?”
Thiên Lưu Hiên bất đắc dĩ dang tay ra: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nàng cởi đi, không cần thương tiếc gì hết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.