Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 181: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (2)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Mẹ nuôi Mộc Cầm trông thấy người vào là Kim Đản Đản thì bà lập tức vẫy tay với cô và nói: “Nhanh, Hoàng ơi, con mau lại đây, bên ngoài có nhiều quái vật lắm.”
Kim Đản Đản bước đến và an ủi cha mẹ: “Không sao đâu, bọn chúng đi hết rồi, chỗ này không an toàn, nhà mình chuyển đi nơi khác đi!”
Cha nuôi Mặc Thần Sơn và Mộc Cầm thấy cô bình tĩnh như vậy thì trong lòng rất phấn khởi: “Hoàng ơi, con trưởng thành rồi!”
Hai người bọn họ nghe theo lời Kim Đản Đản và đi đến một nơi an toàn, đó là một ngôi biệt thự nhỏ khá kín đáo.
Kim Đản Đản cho mấy con tang thi âm thầm theo bảo vệ bọn họ, còn bản thân cô dẫn theo hàng trăm hàng nghìn con tang thi đi về phía khu căn cứ.
Khu căn cứ kia là các pháo đài đã bị chiếm đóng để đề phòng tang thi tấn công.
Tuy bề ngoài, bọn họ hợp tác cùng đánh đuổi tang thi nhưng nội bộ bên trong lại âm thầm đấu đá với nhau hòng tranh giành quyền quản lý.
Trước đây, lũ tang thi này không có người chỉ huy, bọn chúng chỉ tấn công con người theo bản năng. Mặc dù số lượng nhiều nhưng những người trong căn cứ vẫn có thể kiểm soát được chúng.
Trời vừa hửng sáng, Kim Đản Đản mặc một bộ đồ màu đen ở phía bên ngoài khu căn cứ, à… là Mặc Bắc Hoàng đang cưỡi trên một con ngựa tang thi trắng như tuyết, phía sau cô là hàng trăm hàng nghìn con tang thi khác.
Khí thế dũng mãnh khiến cho người trong khu căn cứ run lên bần bật.
“Báo, thưa thiếu tướng, ở bên ngoài có mấy trăm nghìn con tang thi đang tụ tập còn… tang… tang thi, người cầm đầu bọn chúng… hình như là Mặc Bắc Hoàng, học sinh của trường A!” Người nọ run rẩy bẩm báo. Hai chân anh ta run lên bần bật, còn đũng quần thì đã ướt sũng, ‘tí tách’ rơi xuống mặt đất, tỏa ra một mùi hương cực kỳ khó ngửi.
Người đàn ông chỉ huy là Hoàng Thiên Vũ. Anh mặc một chiếc chiến bào đen, vóc dáng thon dài, gương mặt đẹp trai lộ ra biểu cảm nghiêm nghị. Anh phất tay ý bảo người nọ có thể đi xuống được rồi.
Nhưng hai chân người nọ như nhũn ra khiến anh ta rời đi rất chậm.
Sở Dương, cậu thiếu niên như ánh mặt trời vốn đang đứng bên cạnh Hoàng Thiên Vũ trông thấy người kia tè ra quần thì đáy mắt che dấu một tia chế giễu nhưng trên mặt lại tỏ vẻ quan tâm và gọi hai người khác đến: “Hai cậu mau đỡ anh ta đi nghỉ ngơi đi!”
Người nọ cảm kích nhìn anh ta và để cho hai người kia dìu xuống.
Mặt đất rung lên mạnh mẽ cho thấy số lượng lớn tang thi kia đang ngày một đến gần.
Đôi mắt của Hoàng Thiên Vũ lóe lên một tia lạnh như băng và đầy sát khí, anh hô: “Tập hợp, những ai có dị năng ba sao trở lên sẽ ra ngoài nghênh chiến với tôi.”
Ngay lập tức, hơn một nghìn người đã tập trung lại trong căn cứ. Người nào người nấy đều mang theo ý chí không sợ chết, vì bảo vệ người nhà mà kiên quyết chiến đấu đến cùng.
“Được, các anh đều là những người ưu tú của nước S, người thân của các anh sẽ rất tự hào về các anh. Xuất phát!”
Hoàng Thiên Vũ dẫn đầu đi ra ngoài, Sở Dương đi đằng sau rồi tiếp đến là hơn một nghìn người dị năng.
Lúc này, Mặc Bắc Hoàng đang đứng ở bên ngoài, cách căn cứ khoảng trăm mét, khứu giác nhạy bén của cô đã ngửi được mùi hương tựa như cỏ trúc. Cô nhìn người đàn ông dẫn đầu và nở một nụ cười: Tiểu Mạch Tử ơi, thật không ngờ kiếp này của chúng ta lại ở hai phe đối lập đấy!
Hoàng Thiên Vũ nhìn người con gái cầm đầu, cô ấy sở hữu một gương mặt sắc sảo trông rất giống con người bình thường. Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen, cả người tỏa ra sát khí, còn thứ khí chất cao quý tỏa ra từ trên người cô ấy lại khiến người ta cam tâm tình nguyện phục tùng cô ấy.
Nhưng Hoàng Thiên Vũ anh sẽ không phục tùng bất cứ ai cả.
Sở Dương vừa nhìn thấy, đây đúng là Mặc Bắc Hoàng, người đã theo đuổi anh hơn hai năm liền.
Bây giờ trông cô ta rất khác. Từ lúc anh nhìn thấy, ngoại trừ vẻ bề ngoài vẫn xinh đẹp ra thì trong lòng Sở Dương còn có cảm giác tự hào. Cô ta là thi hoàng thì đã sao, chẳng phải cô ta cũng không thể khống chế trái tim mà yêu anh đến vậy sao.
Sở Dương đè nén sự đắc ý trong lòng lại và nhíu mày nói: “Mặc Bắc Hoàng, anh không ngờ em là loại phụ nữ này đó. Sở Dương anh đã nói với em bao nhiêu lần rằng anh không thích em rồi, em đâu cần phải tỏ ra đau khổ mãi như thế. Em mau mau dẫn thuộc hạ của em đi đi, chúng ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
*
Tiên Tôn: Ơ… Chết mất, kêu Kim Đản Đản không đủ khí phách.
Gọi Mặc Bắc Hoàng cũng không quen, còn Kim Đản Đản cứ nhào ra!
Đều tại tôi… Đáng ra tôi nên chọn một cái tên phù hợp với ‘truyện cổ đại, truyện hiện đại, truyện hài hước hay truyện giả tưởng’, đúng không. Nếu có, tôi phải lưu lại trước mới được! ╮( ̄▽ ̄ “)╭
[Bình luận của người qua đường rất sinh động… rất phổ biến!] khiến cho nhiều thiên thần nhỏ có thể xem cuốn sách này…
Kim Đản Đản bước đến và an ủi cha mẹ: “Không sao đâu, bọn chúng đi hết rồi, chỗ này không an toàn, nhà mình chuyển đi nơi khác đi!”
Cha nuôi Mặc Thần Sơn và Mộc Cầm thấy cô bình tĩnh như vậy thì trong lòng rất phấn khởi: “Hoàng ơi, con trưởng thành rồi!”
Hai người bọn họ nghe theo lời Kim Đản Đản và đi đến một nơi an toàn, đó là một ngôi biệt thự nhỏ khá kín đáo.
Kim Đản Đản cho mấy con tang thi âm thầm theo bảo vệ bọn họ, còn bản thân cô dẫn theo hàng trăm hàng nghìn con tang thi đi về phía khu căn cứ.
Khu căn cứ kia là các pháo đài đã bị chiếm đóng để đề phòng tang thi tấn công.
Tuy bề ngoài, bọn họ hợp tác cùng đánh đuổi tang thi nhưng nội bộ bên trong lại âm thầm đấu đá với nhau hòng tranh giành quyền quản lý.
Trước đây, lũ tang thi này không có người chỉ huy, bọn chúng chỉ tấn công con người theo bản năng. Mặc dù số lượng nhiều nhưng những người trong căn cứ vẫn có thể kiểm soát được chúng.
Trời vừa hửng sáng, Kim Đản Đản mặc một bộ đồ màu đen ở phía bên ngoài khu căn cứ, à… là Mặc Bắc Hoàng đang cưỡi trên một con ngựa tang thi trắng như tuyết, phía sau cô là hàng trăm hàng nghìn con tang thi khác.
Khí thế dũng mãnh khiến cho người trong khu căn cứ run lên bần bật.
“Báo, thưa thiếu tướng, ở bên ngoài có mấy trăm nghìn con tang thi đang tụ tập còn… tang… tang thi, người cầm đầu bọn chúng… hình như là Mặc Bắc Hoàng, học sinh của trường A!” Người nọ run rẩy bẩm báo. Hai chân anh ta run lên bần bật, còn đũng quần thì đã ướt sũng, ‘tí tách’ rơi xuống mặt đất, tỏa ra một mùi hương cực kỳ khó ngửi.
Người đàn ông chỉ huy là Hoàng Thiên Vũ. Anh mặc một chiếc chiến bào đen, vóc dáng thon dài, gương mặt đẹp trai lộ ra biểu cảm nghiêm nghị. Anh phất tay ý bảo người nọ có thể đi xuống được rồi.
Nhưng hai chân người nọ như nhũn ra khiến anh ta rời đi rất chậm.
Sở Dương, cậu thiếu niên như ánh mặt trời vốn đang đứng bên cạnh Hoàng Thiên Vũ trông thấy người kia tè ra quần thì đáy mắt che dấu một tia chế giễu nhưng trên mặt lại tỏ vẻ quan tâm và gọi hai người khác đến: “Hai cậu mau đỡ anh ta đi nghỉ ngơi đi!”
Người nọ cảm kích nhìn anh ta và để cho hai người kia dìu xuống.
Mặt đất rung lên mạnh mẽ cho thấy số lượng lớn tang thi kia đang ngày một đến gần.
Đôi mắt của Hoàng Thiên Vũ lóe lên một tia lạnh như băng và đầy sát khí, anh hô: “Tập hợp, những ai có dị năng ba sao trở lên sẽ ra ngoài nghênh chiến với tôi.”
Ngay lập tức, hơn một nghìn người đã tập trung lại trong căn cứ. Người nào người nấy đều mang theo ý chí không sợ chết, vì bảo vệ người nhà mà kiên quyết chiến đấu đến cùng.
“Được, các anh đều là những người ưu tú của nước S, người thân của các anh sẽ rất tự hào về các anh. Xuất phát!”
Hoàng Thiên Vũ dẫn đầu đi ra ngoài, Sở Dương đi đằng sau rồi tiếp đến là hơn một nghìn người dị năng.
Lúc này, Mặc Bắc Hoàng đang đứng ở bên ngoài, cách căn cứ khoảng trăm mét, khứu giác nhạy bén của cô đã ngửi được mùi hương tựa như cỏ trúc. Cô nhìn người đàn ông dẫn đầu và nở một nụ cười: Tiểu Mạch Tử ơi, thật không ngờ kiếp này của chúng ta lại ở hai phe đối lập đấy!
Hoàng Thiên Vũ nhìn người con gái cầm đầu, cô ấy sở hữu một gương mặt sắc sảo trông rất giống con người bình thường. Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen, cả người tỏa ra sát khí, còn thứ khí chất cao quý tỏa ra từ trên người cô ấy lại khiến người ta cam tâm tình nguyện phục tùng cô ấy.
Nhưng Hoàng Thiên Vũ anh sẽ không phục tùng bất cứ ai cả.
Sở Dương vừa nhìn thấy, đây đúng là Mặc Bắc Hoàng, người đã theo đuổi anh hơn hai năm liền.
Bây giờ trông cô ta rất khác. Từ lúc anh nhìn thấy, ngoại trừ vẻ bề ngoài vẫn xinh đẹp ra thì trong lòng Sở Dương còn có cảm giác tự hào. Cô ta là thi hoàng thì đã sao, chẳng phải cô ta cũng không thể khống chế trái tim mà yêu anh đến vậy sao.
Sở Dương đè nén sự đắc ý trong lòng lại và nhíu mày nói: “Mặc Bắc Hoàng, anh không ngờ em là loại phụ nữ này đó. Sở Dương anh đã nói với em bao nhiêu lần rằng anh không thích em rồi, em đâu cần phải tỏ ra đau khổ mãi như thế. Em mau mau dẫn thuộc hạ của em đi đi, chúng ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
*
Tiên Tôn: Ơ… Chết mất, kêu Kim Đản Đản không đủ khí phách.
Gọi Mặc Bắc Hoàng cũng không quen, còn Kim Đản Đản cứ nhào ra!
Đều tại tôi… Đáng ra tôi nên chọn một cái tên phù hợp với ‘truyện cổ đại, truyện hiện đại, truyện hài hước hay truyện giả tưởng’, đúng không. Nếu có, tôi phải lưu lại trước mới được! ╮( ̄▽ ̄ “)╭
[Bình luận của người qua đường rất sinh động… rất phổ biến!] khiến cho nhiều thiên thần nhỏ có thể xem cuốn sách này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.