Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 185: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (6)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Những lời nên nói thì Mặc Bắc Hoàng cũng đã nói hết rồi, cô tin một ngày nào đó anh sẽ phát hiện những thứ anh kiên trì bảo vệ bây giờ chẳng là cái thá gì.
Cô nhìn Sở Dương đang ở đối diện thì chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, thiếu tướng không ở đây thì chẳng phải Sở Dương có thể tự do tác oai tác oái sao?
Đôi mắt cô híp lại, lạnh lùng nói: “Trói Sở Dương lại rồi dẫn lại đây!”
Người dị năng của căn cứ bên kia sợ Mặc Bắc Hoàng lại thả tang thi cắn bọn họ nên lập tức ra tay trói gô Sở Dương lại.
Sở Dương bị bọn họ đẩy đi tới, anh ta cụp mắt xuống trong lòng hận những người này vô cùng. Vì sao thiếu tướng qua đó có thể ngồi trên cùng một con ngựa với Mặc Bắc Hoàng mà anh ta lại phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Anh ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang vẻ ôn hòa lễ độ. Anh ta tươi cười giống như ánh mặt trời ấm áp nhìn Mặc Bắc Hoàng: “Chúng ta đi thôi!”
Mặc Bắc Hoàng liếc mắt nhìn anh ta, làm một người sống không bằng chết quá đơn giản. Tên Sở Dương này ở nơi tràn ngập ánh mặt trời thì cũng khá đẹp trai, nhưng bên trong chính là một bạch liên hoa phiên bản nam. Cô nhìn anh ta một chút đã cảm thấy buồn nôn.
Nếu không phải nhiệm vụ là làm anh ta sống không bằng chết thì cô thật sự rất muốn sai tang thi cắn chết anh ta.
Tưởng tượng đến ngày tháng sau này có thể vui vẻ đùa giỡn người mình yêu thì tâm trạng của Mặc Bắc Hoàng rất tốt, lớn giọng nói tiếng tang thi: “Về thôi!”
Để một bộ phận tang thi tiếp tục gây hại cho các căn cứ khác còn cô thì mang theo một bộ phận tang thi khác khải hoàn trở về.
Con ngựa trắng như tuyết chậm rãi đi, trong toàn bộ hành trình thì Mặc Bắc Hoàng đều dựa vào người Hoàng Thiên Vũ để nghỉ ngơi.
Thân thể của Hoàng Thiên Vũ cứng đờ. Lúc này anh giống như một cô dâu nhỏ bị người ta đùa giỡn, vành tai hơi đỏ lên, tim cũng đập thật nhanh. Anh mất tự nhiên đưa tầm mắt nhìn đi nơi khác.
Ánh mắt thâm độc của Sở Dương nhìn hai bóng người phía trước, trong lòng có một giọng nói không ngừng nói cho anh ta: Là của tôi, tất cả những thứ này nên là của tôi, vị trí Phượng Quân kia cũng nên là của tôi. Mặc Bắc Hoàng cô dựa vào cái gì nói muốn thay lòng đổi dạ thì thay lòng đổi dạ?
Nhưng mà đám tang thi có chỉ số thông minh quá thấp nên không có chú ý tới ánh mắt ác độc của anh ta.
Hai người ở trên ngựa cũng không có chú ý tới.
Trong lúc Hoàng Thiên Vũ cho rằng Mặc Bắc Hoàng đã ngủ thì cô lại đột nhiên mở miệng, ngữ khí giống như là bạn bè thân thiết đã quen biết nhiều năm rồi, vô cùng tự nhiên: “Anh tên là gì, bây giờ có thể nói cho em biết không?”
“Hoàng Thiên Vũ!” Giọng nói của anh vẫn bình thản như cũ, nhưng mà trong lòng lại không hề bình tĩnh, dường như anh cũng không hề chán ghét cô như vậy.
Mặc Bắc Hoàng hơi mỉm cười: “Vậy thì được rồi, Hoàng Thiên Vũ, từ nay về sau anh chính là người đàn ông của em!”
Sắc mặt Hoàng Thiên Vũ vô cùng lạnh lùng nhưng vành tai lại đỏ thêm một chút: “Tôi chỉ đồng ý làm con tin, vẫn chưa nói sẽ làm Phượng Quân của cô!”
“Nhưng mà anh cũng không từ chối sự thân mật của chúng ta?” Mặc Bắc Hoàng nhắc nhở.
“Vậy tôi cự tuyệt được không?” Hoàng Thiên Vũ hỏi ngược lại.
Mặc Bắc Hoàng cười gượng: “Ha ha, không thể!”
Hai người đều im lặng không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng Mặc Bắc Hoàng vui sướng kêu lên mấy tiếng, ngẫm lại mấy đời trước cô bị anh bắt nạt thành cái gì rồi?
Mà đời này.
Cô có thiên quân vạn mã trong tay, chỉ cần không tự tìm đường chết thì chẳng phải thế giới này sẽ mặc cô chơi đùa à!
Cho dù là Hoàng Thiên Vũ thì cũng phải ngoan ngoãn làm Phượng Quân của cô!
Nghĩ đến mình có thể bắt nạt anh thì cô cảm thấy rất thoải mái.
Trong khi Mặc Bắc Hoàng đã nghĩ ra trăm ngàn cách bắt nạt Hoàng Thiên Vũ thì họ đã về đến nơi.
Rốt cuộc tới rồi, đông đảo tang thi canh giữ ở phụ cận. Mặc Bắc Hoàng mỉm cười kéo tay Hoàng Thiên Vũ dẫn anh vào biệt thự.
Cha mẹ nuôi nhìn thấy cô đã trở lại thì lo lắng trong lòng cũng tan biến. Họ nhìn người đàn ông mà cô nắm tay kia, đúng là nhân trung long phượng, kích động hỏi bọn họ làm sao quen nhau.
Cô nhìn Sở Dương đang ở đối diện thì chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, thiếu tướng không ở đây thì chẳng phải Sở Dương có thể tự do tác oai tác oái sao?
Đôi mắt cô híp lại, lạnh lùng nói: “Trói Sở Dương lại rồi dẫn lại đây!”
Người dị năng của căn cứ bên kia sợ Mặc Bắc Hoàng lại thả tang thi cắn bọn họ nên lập tức ra tay trói gô Sở Dương lại.
Sở Dương bị bọn họ đẩy đi tới, anh ta cụp mắt xuống trong lòng hận những người này vô cùng. Vì sao thiếu tướng qua đó có thể ngồi trên cùng một con ngựa với Mặc Bắc Hoàng mà anh ta lại phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Anh ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang vẻ ôn hòa lễ độ. Anh ta tươi cười giống như ánh mặt trời ấm áp nhìn Mặc Bắc Hoàng: “Chúng ta đi thôi!”
Mặc Bắc Hoàng liếc mắt nhìn anh ta, làm một người sống không bằng chết quá đơn giản. Tên Sở Dương này ở nơi tràn ngập ánh mặt trời thì cũng khá đẹp trai, nhưng bên trong chính là một bạch liên hoa phiên bản nam. Cô nhìn anh ta một chút đã cảm thấy buồn nôn.
Nếu không phải nhiệm vụ là làm anh ta sống không bằng chết thì cô thật sự rất muốn sai tang thi cắn chết anh ta.
Tưởng tượng đến ngày tháng sau này có thể vui vẻ đùa giỡn người mình yêu thì tâm trạng của Mặc Bắc Hoàng rất tốt, lớn giọng nói tiếng tang thi: “Về thôi!”
Để một bộ phận tang thi tiếp tục gây hại cho các căn cứ khác còn cô thì mang theo một bộ phận tang thi khác khải hoàn trở về.
Con ngựa trắng như tuyết chậm rãi đi, trong toàn bộ hành trình thì Mặc Bắc Hoàng đều dựa vào người Hoàng Thiên Vũ để nghỉ ngơi.
Thân thể của Hoàng Thiên Vũ cứng đờ. Lúc này anh giống như một cô dâu nhỏ bị người ta đùa giỡn, vành tai hơi đỏ lên, tim cũng đập thật nhanh. Anh mất tự nhiên đưa tầm mắt nhìn đi nơi khác.
Ánh mắt thâm độc của Sở Dương nhìn hai bóng người phía trước, trong lòng có một giọng nói không ngừng nói cho anh ta: Là của tôi, tất cả những thứ này nên là của tôi, vị trí Phượng Quân kia cũng nên là của tôi. Mặc Bắc Hoàng cô dựa vào cái gì nói muốn thay lòng đổi dạ thì thay lòng đổi dạ?
Nhưng mà đám tang thi có chỉ số thông minh quá thấp nên không có chú ý tới ánh mắt ác độc của anh ta.
Hai người ở trên ngựa cũng không có chú ý tới.
Trong lúc Hoàng Thiên Vũ cho rằng Mặc Bắc Hoàng đã ngủ thì cô lại đột nhiên mở miệng, ngữ khí giống như là bạn bè thân thiết đã quen biết nhiều năm rồi, vô cùng tự nhiên: “Anh tên là gì, bây giờ có thể nói cho em biết không?”
“Hoàng Thiên Vũ!” Giọng nói của anh vẫn bình thản như cũ, nhưng mà trong lòng lại không hề bình tĩnh, dường như anh cũng không hề chán ghét cô như vậy.
Mặc Bắc Hoàng hơi mỉm cười: “Vậy thì được rồi, Hoàng Thiên Vũ, từ nay về sau anh chính là người đàn ông của em!”
Sắc mặt Hoàng Thiên Vũ vô cùng lạnh lùng nhưng vành tai lại đỏ thêm một chút: “Tôi chỉ đồng ý làm con tin, vẫn chưa nói sẽ làm Phượng Quân của cô!”
“Nhưng mà anh cũng không từ chối sự thân mật của chúng ta?” Mặc Bắc Hoàng nhắc nhở.
“Vậy tôi cự tuyệt được không?” Hoàng Thiên Vũ hỏi ngược lại.
Mặc Bắc Hoàng cười gượng: “Ha ha, không thể!”
Hai người đều im lặng không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng Mặc Bắc Hoàng vui sướng kêu lên mấy tiếng, ngẫm lại mấy đời trước cô bị anh bắt nạt thành cái gì rồi?
Mà đời này.
Cô có thiên quân vạn mã trong tay, chỉ cần không tự tìm đường chết thì chẳng phải thế giới này sẽ mặc cô chơi đùa à!
Cho dù là Hoàng Thiên Vũ thì cũng phải ngoan ngoãn làm Phượng Quân của cô!
Nghĩ đến mình có thể bắt nạt anh thì cô cảm thấy rất thoải mái.
Trong khi Mặc Bắc Hoàng đã nghĩ ra trăm ngàn cách bắt nạt Hoàng Thiên Vũ thì họ đã về đến nơi.
Rốt cuộc tới rồi, đông đảo tang thi canh giữ ở phụ cận. Mặc Bắc Hoàng mỉm cười kéo tay Hoàng Thiên Vũ dẫn anh vào biệt thự.
Cha mẹ nuôi nhìn thấy cô đã trở lại thì lo lắng trong lòng cũng tan biến. Họ nhìn người đàn ông mà cô nắm tay kia, đúng là nhân trung long phượng, kích động hỏi bọn họ làm sao quen nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.